Rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô. Cô ôm đống hồ sơ, ánh mắt hoảng hốt, lo sợ nhìn lên tấm khăn trải bàn trắng đang nhuốm màu đen của cà phê. Lòng cô như thắt lại, đến mức cô cố gắng hít thở thật mạnh mà vẫn thấy nghẹt thở.
Cô cố kiềm chế bản thân, trấn tĩnh lại, ngồi xuống ghế, vừa ôm đống hồ sơ nặng trĩu trong tay vừa luống cuống tìm chiếc khăn trong túi.
Chiếc khăn để ở ngay trong túi vậy mà tìm thế nào cũng không thấy. Một đôi bàn tay đỡ lấy chồng hồ sơ trên tay cô, đặt lên bàn đối diện. Cô giương đôi mắt mông lung nhìn cảnh sát Vu đang đứng trước mặt mình.
“Cảm ơn!”
Cảnh sát Vu lắc đầu, cầm chiếc khăn giúp cô lau cà phê trên bàn.
“Xã hội đen là thế, động một tí là anh chết tôi sống, cháu cũng nên quen với chuyện ấy đi là vừa.”
“Cảnh sát Vu, bọn họ đã làm gì vậy?”
“An Dĩ Phong đánh Trác Diệu, đá gãy cằm và hai chiếc răng của hắn. Trác Diệu cay cú, tối qua dẫn theo mười mấy tên đến phục ở nhà An Dĩ Phong…”
“Ở nhà?” Tại sao lại ở nhà? Tại sao lại là tối qua? Tại sao mấy ngày liền hắn không về nhà, tối qua lại quay về?!
Điều này chỉ có hai cách giải thích - một là, vì hắn ngu ngốc, điên rồ, muốn về để tìm cái chết, hai là, có điều gì đó khiến hắn không thể bỏ đi được.
Cảnh sát Vu nhìn Tư Đồ Thuần chằm chằm.
“Sau đó thì sao?” Cô sốt ruột hỏi ông.
“Nếu An Dĩ Phong chết rồi, hà cớ gì Trác Diệu phải treo một triệu để lấy mạng hắn?”
“À!” Tư Đồ Thuần thở phào nhẹ nhõm.
Cà phê đã lau khô rồi, nhưng màu đen ố trên tấm khăn trắng thì không thể lau đi được.
Cũng giống như An Dĩ Phong không ở trước mặt, nhưng nỗi băn khoăn của cô về hắn vẫn mãi quanh quẩn.
Bây giờ thì cô hiểu rằng: Tình yêu tồn tại không liên quan đến chuyện khoảng cách…
Hy vọng nhỏ nhoi nhất là hắn còn sống…
“Cảm ơn chú, cảnh sát Vu!”
Tư Đồ Thuần ôm đống hồ sơ của mình, vô tình nhìn vào tập hồ sơ của cảnh sát Vu, trên đó nổi bật lên ba chữ: Hàn Trạc Thần.
Bình thường thì hồ sơ của tội phạm rất ít khi được lưu là tư liệu cơ mật. Cô đang định nhìn xem bên trong viết gì thì cảnh sát Vu vội vàng đóng lại và cất vào trong tủ lưu trữ hồ sơ.
Hành động của cảnh sát Vu khiến cô từ tò mò chuyển sang hoài nghi. Nếu cảnh sát Vương và cảnh sát Triệu có thể bị Kỳ Dã mua chuộc thì liệu cảnh sát Vu có bị Hàn Trạc Thần mua chuộc không?
Nghĩ vậy, Tư Đồ Thuần giật mình, nhanh chóng nhấc điện thoại và quay số. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng: “Giúp em tra JM0007949, ngay lập tức!”
“Lại là vụ gì vậy?” Giọng nói rõ ràng đanh thép từ đầu bên kia vọng lại, chỉ nghe giọng nói thôi cũng biết đó là của một cảnh sát chuyên nghiệp.
Cô hạ giọng nói: “Em nghi là sở cảnh sát chỗ em vẫn có một cảnh sát thông đồng với xã hội đen.”
“Ôi! Vụ án lần trước vừa điều tra được một chút manh mối, thì em đã lại nghi ngờ một người khác. Thuần à, với kiểu làm việc thế này của em, có khi xã hội đen chưa điều tra được nhiều, em đã tống hết cảnh sát vào tù trước rồi.”
Cô vừa định giải thích thì nhìn thấy cảnh sát Vu đi ra, vội vàng ngắt lời: “Bây giờ em không tiện nói chuyện, tối nay gặp nhau ở quán ăn Nhật nhé!”
Đối phương chưa kịp trả lời cô đã cúp máy. Không phải là cô gấp đến mức đó, mà cô tin rằng đối phương sẽ không từ chối gặp, thậm chí còn đến đó vào đúng năm giờ ba mươi để đợi cô.
Vì thế, vừa hết giờ làm, cô lập tức đến thẳng điểm hẹn.
Trong căn phòng yên tĩnh, một cảnh sát trẻ đang kiên nhẫn ngồi đợi cô, cảnh phục phẳng phiu, tư thế ngồi quyết đoán, dáng vẻ cho thấy đây là một người có tài năng thiên phú.
Không cần nhìn cảnh hàm cũng biết anh ta là một nhân vật xuất sắc hiếm có trong giới cảnh sát.
Anh ta tên là Trình Bùi Nhiên, con trai độc nhất cũa một quan chức cấp cao, tốt nghiệp học viện đặc công Hoàng gia Anh, có tương lai tươi sáng, tiền đồ rộng mở.
Tư Đồ Thuần bước vào phòng, ngay cả lời chào xã giao cũng không có, liền đưa tay ra: “Em xem hồ sơ nào.”
Trình Bùi Nhiên nở một nụ cười bao dung, rút từ trong túi hồ sơ một vài tờ fax hồ sơ: “Anh tra kỹ rồi, không vấn đề gì.”
“Vậy sao? Chẳng lẽ em quá đa nghi…” Cô mở trang đầu tiên, nhìn rất kỹ những chữ trên đó, mặt biến sắc: “Là con của cảnh sát Vu!”
“Đúng thế!”
Cô liền nhanh chóng xem toàn bộ những trang còn lại kinh ngạc đến ngây người. Trên đó là toàn bộ ghi chép trong ba năm Hàn Trạc Thần hỗ trợ cho cảnh sát Vu phá án.
“Anh ta…” Cô vẫn không thể tin nổi.
“Anh đừng nói với em anh ta là nội ứng đấy nhé! Có đánh chết em cũng không tin!”
“Lúc đầu anh cũng không tin, buổi chiều anh có hỏi một người bạn nên biết được nội tình.”
Trình Bùi Nhiên lấy lại hồ sơ trong tay cô, cẩn thận cất đi rồi nói thêm: “Ba năm trước, để điều tra một đường dây mua bán thuốc phiện, sở cảnh sát muốn tìm một đội nội ứng. Trải qua một loạt khảo hạch, họ thấy rằng đứng đầu trong tất cả các bài khảo hạch chỉ có một người, và người đó là một học sinh không phải trong trường cảnh sát.”
“Là Hàn Trạc Thần?” Cô hỏi.
“Đúng. Anh ta nói anh ta sẵn sàng dốc hết sức để giúp cảnh sát phá án, hy vọng sau khi lập công thì cảnh sát sẽ cho anh ta cơ hội được thi vào trường cảnh sát.”
“Như vậy không phù hợp với quy định.”
“Chính xác là không có tiền lệ. Với trường hợp của anh ta, tổ chuyên án đã phải mở một cuộc thảo luận đặc biệt. Khả năng phản xạ của Hàn Trạc Thần rất nhanh, có tâm lý vững vàng, nắm rõ tình hình, bản lĩnh và tài nghệ đều rất tốt, rất thích hợp với nhiệm vụ này, hơn nữa anh ta đã là một tên tuổi trong giới giang hồ, có quan hệ tốt với ông trùm Lôi, dễ giấu kín thân phận, sẽ không bị ai nghi ngờ. Với tâm lý thử xem thế nào, họ quyết định lưu giữ hồ sơ của anh ta thành tài liệu cơ mật và đồng ý với anh ta, nếu anh ta có thể cung cấp những manh mối quan trọng thì phía cảnh sát có thể xem xét xoá tất cả những tiền án trước đây của anh ta.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn