6710.
Khi cái tên này xuất hiện ở trước mắt Vạn Tố Y, cô cầm điện thoại và do dự không biết có nên nhận hay không.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa đã giúp Vạn Tố Y hạ quyết tâm. Cô ấn nút từ chối cuộc gọi.
"Tôi tới đây." Vạn Tố Y đứng dậy và đi mở cửa.
Mạnh Kiều Dịch đứng ở ngoài cửa nhìn cô: "Chúng ta ăn sáng xong sẽ về nhà bên kia. Em đã chuẩn bị xong chưa?"
"Được." Vạn Tố Y bình tĩnh gật đầu: "Chờ tôi thay bộ quần áo khác đã."
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, đứng ở đó mà không hề có ý định sẽ rời đi. Vạn Tố Y xoay người mở tủ quần áo ra, lấy quần áo và đi vào phòng vệ sinh.
Mạnh Kiều Dịch nhìn bóng dáng cô trốn vào trong nhà vệ sinh, lông mày nhướng lên lộ vẻ tươi cười, dựa lưng vào bức tường phía sau và khẽ huýt sáo.
Tiếng huýt sáo này rõ ràng có ý trêu chọc làm Vạn Tố Y hơi đỏ mặt.
Cô thay quần áo xong, nghĩ hôm nay là lần đầu tiên mình đi nhà họ Mạnh, nên vẫn hi vọng mình có thể để lại ấn tượng tốt. Cô ở lại trong phong vệ sinh một lúc, trang điểm nhẹ thoạt nhìn không nhận ra, nhưng rõ ràng trông vẫn xinh xắn hơn trước rất nhiều.
Khi cô đi ra, Mạnh Kiều Dịch phát hiện ra sự khác biệt của cô nhưng không nói gì, giơ tay ôm lấy vai cô.
Vạn Tố Y theo bản năng khẽ run lên, hình như còn chưa quen. Cô không né tránh, cố gắng thích ứng với điều này.
Sau khi ăn sáng xong, trên đường đi về nhà cũ, Vạn Tố Y mới hỏi lại: "Chúng ta thật sự không cần mang theo gì sao?"
"Phố Hạ Quế ở ngay phía trước thôi. Đợi lát nữa, chúng ta vào đó chọn mấy thứ là được rồi." Mạnh Kiều Dịch chỉ nói Vạn Tố Y không cần chuẩn bị, cũng không nói sẽ không giúp Vạn Tố Y chuẩn bị.
Phố Hạ Quế là khu thương mại chuyên bán các loại thuốc bổ quý hiếm. Cô tặng món quà đó cho cha mẹ của Mạnh Kiều Dịch là thích hợp nhất.
Lái xe đỗ ở trước phố Hạ Quý như Mạnh Kiều Dịch yêu cầu. Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch đang nghe điện thoại thì xuống xe trước, và đi vào chọn đồ. Mạnh Kiều Dịch vào sau cũng được.
Vạn Tố Y vẫn hiểu tương đối rõ về thuốc bổ. Trước kia cô vẫn thường chọn giúp Tào Lan. Nhưng thuốc bổ Tào Lan thường dùng không thể so sánh với thuốc bổ ở đây được.
Vạn Tố Y nghiêm túc lựa chọn nên không phát hiện ra trong cửa hàng này còn có người quen. Khi đầu ngón tay cô vừa chạm tới sâm núi tự nhiên trên quầy, chợt có một bàn tay đã lấy nó trước cô.
Vạn Tố Y ngẩng đầu lên nhìn. Trước mắt không phải ai khác, chính là Lý Nhược Hàm.
"Thật trùng hợp." Lý Nhược Hàm nhìn cây sâm núi trong tay, miệng cười đắc ý nói: "Không ngờ cô cũng tới đây mua thuốc bổ. Tôi nghe mẹ nói, trước đây cô đều thích đi tới cửa hàng dược liệu để mua, hình như tầm mắt bây giờ đã cao hơn rất nhiều rồi."
"Tầm mắt của tôi đúng là đã cao lên." Vạn Tố Y nhìn thấy Lý Nhược Hàm thậm chí còn không kinh ngạc, chỉ mỉm cười và cầm lấy loại thuốc bổ khác. Cô bổ sung thêm một câu: "Nhưng ánh mắt cô một khi đã hình thành thì hình như không thay đổi."
Lời Vạn Tố Y nói làm cho nụ cười trên mặt Lý Nhược Hàm cứng đờ. Cô ta biết Vạn Tố Y nói “một khi hình thành thì không thay đổi” chính là chỉ Lương Dần.
"Ha ha, dù vậy thì sao chứ? Đồ tôi có thể mua được, cô sẽ không mua nổi. Đồ tôi có thể lấy được thì cô lại không lấy được, không phải sao?" Lý Nhược Hàm tươi cười đầy vẻ châm chọc, nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y với sự ám chỉ rõ ràng.
Nói xong, ánh mắt cô ta nhìn tới trên ngón tay của Vạn Tố Y, trên mặt càng tươi cười rạng rỡ hơn: "Xem ra, tôi đã đoán không sai. Người đàn ông lần trước là do cô thuê tới lừa mọi người thôi. Anh ta chắc hẳn không có quan hệ gì với cô cả."
Bằng không, anh ta làm sao có thể tha thứ cho Vạn Tố Y vẫn đeo nhẫn cưới của người khác chứ?
Vạn Tố Y cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của mình và vô thức nhíu mày. Cô đã quen đeo chiếc nhẫn này nên quên không tháo ra.
"Ông chủ Cổ, gói những thuốc bổ này lại cho tôi." Lý Nhược Hàm đưa đồ của mình tới, trong lòng cảm thấy rất sung sướng.
"Ông chủ, đây là cây sâm núi cuối cùng sao?"
Lý Nhược Hàm còn chưa cầm lấy túi đồ, bên tai đã nghe được giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
Ông chủ ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện, thái độ lập tức trở nên cung kính: "Ngài Mạnh, đây là cây cuối cùng rồi."
"Rất tốt, vậy ông gói lại đi." Mạnh Kiều Dịch nhìn ông chủ khẽ gật đầu, nói rất tự nhiên.
Mạnh Kiều Dịch đứng ở bên cạnh Vạn Tố Y, ôm lấy vai cô và liếc nhì Lý Nhược Hàm.
Lý Nhược Hàm nhíu mày nhìn Mạnh Kiều Dịch, vô thức lùi lại một bước. Sao người đàn ông này vẫn ở cùng Vạn Tố Y!
Cô ta quay sang thấy ông chủ cầm túi đồ đưa cho Mạnh Kiều Dịch bằng cả hai tay, tự nhiên nổi giận nói: "Rõ ràng là tôi chọn trước, vì sao ông lại đưa cho anh ta?"
Rõ ràng ông chủ này biết ngài Mạnh trước mắt. Lý Nhược Hàm quanh năm mua thuốc bổ ở cửa hàng này, nhưng chưa từng thấy ông chủ Cổ khách sáo với người khách nào như vậy.
"Cái này... cái này đã được ngài Mạnh đặt từ trước, tôi quên mất thôi." Sau một lúc lâu, ông chủ Cổ cũng chỉ lúng túng nói được một câu như vậy.
Lý Nhược Hàm tất nhiên có thể nhìn ra ông chủ đang nói dối. Ông ta làm vậy chỉ để lấy lòng ngài Mạnh này thôi.
"Ngài Mạnh." Nụ cười trên mặt Lý Nhược Hàm rất khó coi, nghiêng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch hỏi dò: "Không biết anh có thể giúp người đạt được ước vọng, tặng cây sâm núi này lại cho tôi không?"
"Thật ngại quá, con người tôi không thích nhất là làm cho người khác được như ý." Bàn tay Mạnh Kiều Dịch khoác trên vai Vạn Tố Y tùy ý gõ nhẹ vài cái, vừa thoải mái lại vừa kiêu ngạo trả lời.
Đây là lần đầu tiên Lý Nhược Hàm bị người đàn ông từ chối thẳng thừng như vậy, gương mặt lập tức nóng lên. Không ngờ cô hai nhà họ Lý lại thất bại khi cầu xin người đàn ông này!
"Ông giúp tôi chọn thêm mấy loại thuốc bổ mẹ tôi thích." Mạnh Kiều Dịch hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt khó coi của Lý Nhược Hàm, chỉ nhìn ông chủ và nói.
Ông chủ lập tức khom lưng gật đầu và đi làm. Sau khi đồ được gói xong, một tay Mạnh Kiều Dịch cầm đồ, một tay ôm Vạn Tố Y đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Vạn Tố Y ở bên người anh vẫn không nói một câu nào.
Vạn Tố Y cũng không định nói gì. Nếu như Mạnh Kiều Dịch có thể giúp cô giải quyết vấn đề, cô cũng không định can thiệp vào.
Ra tới cửa, Vạn Tố Y mới nhìn thấy xe của Lương Dần đỗ ở bên ngoài. Lúc này, Lương Dần vừa mở cửa xuống xe. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy lên, bắt gặp cô đang nhìn về phía mình.
Lương Dần giật mình nhìn Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch đang ôm cô. Mà Vạn Tố Y lại liếc nhìn Lương Dần với vẻ bình tĩnh khác thường. Cô không chào hỏi, thậm chí cũng không dừng lại, trực tiếp lên xe.
Lương Dần không vội vàng vào phố Hạ Quế, hắn nhìn theo Vạn Tố Y ngồi vào ghế sau của chiếc Maybach 62S. Cửa kính xe vẫn chưa đóng lại, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về phía trước cho đến chiếc xe khởi động. Vào lúc hắn cho rằng Vạn Tố Y sẽ không nhìn mình, cô chợt quay sang, đôi mắt nhìn hắn rất lạnh lùng.
Lương Dần chưa bao giờ thấy Vạn Tố Y nhìn mình với ánh mắt như vậy. Ngay sau đó, cô ném một thứ lấp lánh về phía trước mặt hắn. Hắn còn chưa thấy rõ thì chiếc xe kia đã chèn lên vật đó. Lúc này hắn mới nhận ra đó là chiếc nhẫn cưới của hắn và Vạn Tố Y.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK