673.
Mạnh Kiều Dịch ngước mắt lên căm hận nhìn Tào Lan: “Thứ thực sự nên bị ném đi là bà kìa.”
Tào Lan bị ánh mắt của Mạnh Kiều Dịch dọa lùi lại phía sau, lập tức va vào cánh cửa. “Cậu muốn làm gì? Cậu dám làm loạn thì đừng có trách tôi khách khí!”
“Thứ đồ bẩn thỉu tôi chưa bao giờ phải động tay vào.” Khóe môi công lên, người toát ra đầy tà khí: “Ngôi nhà thuê này sẽ có một ngày phải trả lại, tôi sẽ cho các người ba ngày để chuyển đi.”
Tào Lan sững sờ, sợ hãi nuốt nước bọt và kiên quyết phản bác: “Đây là nhà của Lương gia chúng tôi, dựa vào cái gì mà kêu chúng tôi chuyển đi là chúng tôi liền phải chuyển?”
Mạnh Kiều Dịch nhún vai và dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ lý. Trợ lý lập tức cầm văn kiện đến nói với Tào Lan: “Xin lỗi, nhà của bà đã được cho thuê, quyền sở hữu bất động sản của ngồi nhà đang ở đây, trong vòng ba ngày bà phải chuyển ra ngoài, hoặc chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa án.”
Tào Lan nhìn chằm chằm vào những thứ trong tay trợ lý, bà không hiểu điều này, bà khăng khăng rằng ngôi nhà là của Lương gia.
Vạn Tố Y cau mày nhìn Mạnh Kiều Dịch. Cô nghĩ người đàn ông này có phải là quá kiêu ngạo rồi?
Cô nhìn anh, Mạnh Kiều Dịch vừa cúi đầu liền bắt gặp ánh mắt của cô. nhướn mày nở nụ cười thật dịu dàng và đắc ý: “Vợ của anh, em được bảo vệ 100% nhé!”.
“Còn cần hành lý không?” Mạnh Kiều Dịch không cho Vạn Tố Y cơ hội trả lời, có vài phần như đang đùa giỡn rồi bóp cằm cô hỏi.
Vạn Tố Y gật đầu: “Tất nhiên là cần.”
“Chu Hầu, cậu nghe thấy chưa?” Tay anh vẫn không tha cho cho chiếc cằm của Vạn Tố Y, đôi mắt anh nhìn cô và liếc nhìn trợ lý.
Người trợ lý lập tức lui xuống, đưa tài xế đi vào Lương gia.
Tào Lan bắt đầu hoảng: “Các người làm gì vậy?”
Tào Lan không thể ngăn hai người đã bước vào phòng khách liền hét lên: “Các người như vậy là phạm pháp, các người ra ngoài cho tôi!.”
Chu Hầu nhắm thẳng mục tiêu đi vào phòng khách và lấy hành lý.
Lương Dần và Lý Nhược Hàm trong phòng đọc sách nghe thấy động tĩnh nên chạy ra, Chu Hầu lúc đó đã rời khỏi và mang hành lý của Vạn Tố Y ra ngoài cửa.
Lương Dần và Lý Nhược Hàm đi đến cửa thì nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch đang dịu dàng nắm lấy cằm nhỏ của Vạn Tố Y. Nhỏ giọng nói gì đó, không khí giữa hai người họ có gì đó mờ ám.
Vạn Tố Y không hề có ý né tránh bàn tay của Mạnh Kiều Dịch, cô nghe thấy chuyển động bên trên, cằm liền rời khỏi lòng bàn tay của anh.
Ngón tay của Mạnh Kiều Dịch vừa nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô, đôi mắt sâu nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, khóe môi có vài phần không nỡ.
Điều rất lạ là anh luôn tránh tiếp xúc với phụ nữ, nhưng đối với cô anh lại không có chút tình cảm bài xích nào.
Ánh mắt lạnh lùng đang nhìn thẳng vào Mạnh Kiều Dịch, anh cảm nhận được đây chính là ánh mắt căm thù của Lương Dần dành cho anh.
“Vạn Tố Y, cô đang cố tình chọc tức tôi phải không?” Những đường gân xanh trên trán của Lương Dần đột nhiên nổi lên, và bàn tay siết chặt hai vai Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nhìn Lý Nhược Hàm đắc ý bên cạnh Lương Dần cười khẩy trả lời: “Chúng ta có quan hệ gì, tôi chọc tức anh? Anh tự mình đa tình rồi.”
Trong ba năm qua, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian cho hắn. Cô không muốn trở thành kẻ ngốc nữa. Vết thương quá đau, cô phải đem chuyện này tẩy cho sạch sẽ.
“Dần à, họ nói họ muốn đuổi chúng ta đi và còn nói đây không phải nhà của chúng ta!”. Tào Lan lập tức nắm lấy cánh tay của Lương Dần và phàn nàn.
Lời của Tào Lan làm Lương Dần cau mày, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ tức giận và xen lẫn ngạc nhiên. Hắn rất kì lạ mà nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y: “Cô nói cô không cần tài sản, vậy mà giờ cô mở miệng đòi nhà?”
Vạn Tố Y không nói, Mạnh Kiều Dịch trở thành người nói thay cho Vạn Tố Y, hai tay anh đút trong túi quần, cơ thể anh to cao, khiến anh có phần kiêu ngạo: “Thứ gì là đồ của anh được gọi là phân chia tài sản, không phải đồ của anh thì được gọi là thu hồi.”
Mạnh Kiều Dịch vừa dứt lời, Chu Hầu một lần nữa đưa tài liệu cho Lương Dần: “Giấy tờ và quyền sở hữu nhà đều ở đây, trong vòng ba ngày các người phải chuyển đi.”
Lương Dần nhìn những thứ trước mặt mình, lông mày nhăn lại chặt hơn. Hắn ngạc nhiên khi thấy người đàn ông bên cạnh Vạn Tố Y rốt cuộc là thế nào? Ngay cả căn nhà thuê anh cũng biết.
Lương Dần thân thể trị giá ngàn vàng, khi hắn ta mới chuyển đến đây mọi người đều nghĩ đó là ngôi nhà anh ta mua. Chỉ có anh ta và người vợ đầu của anh ta – Lý Nhược Tình biết rằng ngôi nhà này được thuê. Lý Nhược Tình đã qua đời, chỉ có mình Lương Dần biết chuyện này.
Anh ta rốt cuộc là ai? Trong một ngày có thể biết rõ mọi chuyện và mua lại được căn biệt thự này. Không ai trong toàn thành phố A có bản lĩnh và sự giàu có như vậy.
Lý Nhược hàm cũng nhìn thấy giấy tờ về quyền sở hữu, kinh ngạc nhìn Vạn Tố y: “Tố Y, cô vì để trả thù anh Dần, nên đã làm gải rồi đến đây gạt anh dần chứ gì? Loại hành vi này là phạm pháp đấy.”
Tào Lan nghe thấy điều này, giống như thể bà ta hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong chốc lát xuống giọng nói: “Vạn Tố Y, thì ra cô tìm những kẻ này đến đây để đóng kịch à! Cô nghĩ vài tên giống như bọn lưu mạnh này tôi sẽ tin sao?”
Lương Dần biết rõ chân tướng sự việc nhưng chần chừ không nói gì. Hắn ta đang xem nên đối phó thế nào với kẻ bên cạnh Vạn Tố Y.
Chu Hầu cũng nhìn Mạnh Kiều Dịch một cái, đợi anh phân phó.
Nụ cười trên khuôn mặt Mạnh Kiều Dịch rất dễ chịu. Anh nhìn Chu Hầu và nói: “Cậu còn đợi cái gì?”
Chu Hầu ngay lập tức cúi đầu, gọi điện thoại.
Năm phút sau, trong khu biệt thự này, tất cả bảo vệ đều tới.
Tào Lan thấy những người này đến, như thể thấy vị cứu tinh: “Sao giờ các anh mới đến, đuổi những người này ra ngoài cho tôi! Họ xâm nhập nhà riêng, chúng tôi không quen họ!”
Vạn Tố y dường như cũng hiểu sai, lo lắng nhìn Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch không hề vội vàng, trên môi anh còn nở nụ cười.
“Bà Tào, bà hiểu lầm rồi.” Đội trưởng an ninh không hề khách sáo nhìn thẳng vào Tào Lan nói: “Chúng tôi tới đây là để mời bà rời đi! Hôm nay, các người phải rời khỏi đây.”
Lý Nhược Hàm và Tào Lan ngây người, ánh mắt ngây ngốc. Tào Lan không dám tin liền lớn tiếng: “Các người nói gì? Mời chúng tôi đi? Là bọn họ đột nhập bất hợp pháp vào nhà của chúng tôi.”
“Ông chủ, ở đây giao cho tôi.” Đội trưởng bảo an căn bản không nghe thấy lời của Tào Lan, rất cung kính cúi người nói chuyện với Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch khẽ gật đầu, một tay nắm lấy cánh tay Vạn Tố Y, cúi xuống bên cạnh cô hỏi: “Vừa lòng em chưa?”
Vạn Tố Y đối diện với ánh mắt của anh, dường như đang hỏi anh, anh đã làm tất cả những điều này chỉ để làm cô hài lòng?
Mạnh Kiều Dịch thực sự hiểu, đã cho cô một ánh nhìn chắc chắn. Vạn Tố Y nhẹ nhàng thốt lên hai từ: “Hài lòng.”
Mạnh Kiều Dịch nhận được câu trả lời của cô, liếc nhìn đội trưởng bảo an nói: “Giao cho anh đấy.”
Đội trưởng bảo an nhanh chóng trả lời: “Ngài cứ yên tâm, trong ngày hôm nay tôi sẽ dọn sạch nhà giúp ngài.”
“Vạn Tố Y, cô nghĩ rằng cô có thể tìm thấy một kẻ giúp đỡ vừa giàu có vừa quyền thế là có thể không coi ai ra gì ư! Hôm nay, tôi xem ai dám di chuyển?!”. Lý Nhược Hàm khó chịu nhìn Vạn Tố Y, làm sao có thể chịu để cho Vạn Tố y lấn áp, cô ta là nhị tiểu thư nhà họ Lý, cô ta không tin ai dám động vào cô ta!
Đang nhìn chiếc xe rời đi, Mạnh Kiều dịch nghe thấy những lời này, liền quay lại đáp lời Lý Nhược Hàm: “Đầu tiên, tôi không phải là người trợ giúp cho cô ấy, tôi là chồng cô ấy. Thứ hai, làm thế nào tôi có thể giúp cô ấy một cách tùy tiện? Thứ ba, cô nhìn xem bọn họ có dám động vào cô không!”
Nói xong, Mạnh Kiều Dịch vươn tay về phía Vạn Tố Y, lại làm như vậy...Lần này Vạn Tố Y quyết định đưa tay mình qua...Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK