Lúc này là bốn giờ chiều, trong quán cà phê không nhiều người, hương cà phê dễ ngửi tràn ngập.
“Tôi xin tự giới thiệu lần nữa, tôi là...”
“Kim bài Trịnh Kinh!” Cố Duy Nhất cười nhạt một tiếng!
Trịnh Kinh chau mày, “Cố tiểu thư thật hiểu rõ tôi?”
“Đại danh Trịnh tiên sinh lớn vô cùng trước kia là tôi nhất thời không nhớ rõ!” Kỳ thật không phải là Cố Duy Nhất nhớ lại, mà là lúc đi đường cô đã gọi cho bạn thời đại học giúp cô tra khẩn cấp, Trịnh Kinh cũng coi như nổi danh, cũng không khó để biết thân phận của hắn!
Trịnh Kinh cười cười, bưng cà phê lên uống một ngụm, “Vậy tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn ký hợp đồng với Doãn tiểu thư!”
“Cái này, Trịnh tiên sinh đã nói qua, kỳ thật tôi chưa tính là quản lý chân chính của Doãn Huyên Huyên, bởi vì chúng tôi căn bản không ký hợp đồng. Cô ấy và tôi trong lúc đó không tồn tại bất kì quan hệ pháp luật nào, cho nên nếu anh muốn ký hợp đồng, cần phải tìm Huyên Huyên, tôi không có quyền thay cô ấy quyết định bất cứ cái gì!”
Trịnh Kinh khẽ nhếch khoé môi, “Xem ra Cố tiểu thư là người hiểu biết, vậy tôi cũng không giấu, ký hợp đồng với Doãn Huyên Huyên rất đơn giản, nếu biết chúng tôi muốn ký hợp đồng, cô ấy sẽ rất cao hứng. Điểm này tôi rất tự tin, nói với Cố tiểu thư chuyện này vì tôi muốn Cố tiểu thư cùng gia nhập với tư cách quản lý của Doãn Huyên Huyên!
Cố Duy Nhất không thấy hoảng hốt, duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”
“Mặc dù cô không phải là quản lý chính thức, nhưng so với người khác nhất định hiểu rõ Doãn tiểu thư hơn. Nhân viên hiện tại của Khởi Nguyên chúng tôi chưa có người nào thích hợp làm việc này, tôi thấy Cố tiểu thư rất thông minh, nên muốn cô cùng tham gia, đây là thượng sách!”
Cố Duy Nhất bưng nước trái cây nhấp một ngụm, lời nói đường hoàng vừa nghe chính là lời khách sáo, trong đầu nhanh chóng chuyển mấy vòng, ngẩng đầu nhìn Trịnh Kinh, “Cho tôi thời gian suy nghĩ!”
Trịnh Kinh vuốt cằm, “Được, tôi chờ tin tốt của cô!”
*
Từ quán cà phê đi ra, năm giờ chiều, Cố Duy Nhất giữ lấy chiếc khăn quàng cổ, nhìn xe trên đường đi lại như nước, đèn neon lúc sáng lúc tối, không thấy rõ mặt những người đi đường, mỗi người trên đường đều vì kế sinh nhai bôn ba vất vả, thiếu gì nhân tài hơn người từ nhỏ áo cơm không thiếu như cô? Cuộc sống như thế có thể mỗi ngày đều vui vẻ?
Cố Duy Nhất vẫn cho là cô có thể hết sức công bằng đối đãi với thế giới này, cho dù gia cảnh giàu có, nhưng cô chưa bao giờ kiêu ngạo. Bây giờ cô phát hiện, cô sai rồi, cho tới nay cô đều sống trong một lớp vỏ bảo vệ, căn bản không biết đến khó khăn của người bình thường. Thời điểm cô túng quẫn nhất là lúc Thai Tử Vũ mượn toàn bộ tiền, mà cô không muốn đến chỗ Ngôn Mộc lấy tiền, sau đó thì sao? Không có sau đó, ngày qua ngày so với người khác cô đều sống tốt. Không nhận thức được cuộc sống của Doãn Huyên Huyên, lại đột nhiên hiểu được nỗi khổ của cô ấy, Doãn Huyên Huyên thiếu không chỉ là tiền, mà còn là kiêu ngạo!
Đột nhiên rất muốn gặp Ngôn Mộc, mặc dù tính khí anh táo bạo, cư xử không khéo léo, nhưng lại là người hiểu rõ cô nhất. Ở cạnh anh, cho dù bị mắng, bị chửi, cô cũng thấy thư thái, được, cô thừa nhận, cô ưa bị ngược!
Ven đường vẫn như cũ khó bắt xe, cách nhà Ngôn Mộc mua nửa giờ, Cố Duy Nhất quyết định đến đó.
Dọc theo đường cái vô số người, đầu Cố Duy Nhất không ngừng chuyển động, một số việc cũng hợp lại với nhau, ý của Trịnh Kinh sợ là Tuý ông không phải ở rượu*!
(*): ý không trong lời nói
Thời điểm này, Ngôn Mộc chưa tan tầm, Cố Duy Nhất đứng ở cửa chờ trong chốc lát, lòng bàn chân đều tê buốt, dứt khoát ngồi xuống mặt đất.
Ngôn Mộc vừa ra khỏi thang máy, liền thấy một người nho nhỏ run lẩy bẩy ngay trước cửa nhà, vùi đầu tròn khăn quàng cổ, chỉ thấy đỉnh đầu đen thui.
Thời khắc Ngôn Mộc thấy Cố Duy Nhất, thân thể cứng đờ, sự tình hôm đó lại xuất hiện trong đầu anh lần nữa, không hiểu sao có chút bực bội.
Nghe tiếng bước chân, Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn Ngôn Mộc, khóe miệng nhếch lộ ra bộ dáng tươi cười, “Anh về rồi...” Mấy ngày không gặp Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất lại cảm thấy mừng rỡ.
Nhìn cô không che giấu bộ dáng tươi cười, đôi mắt Ngôn Mộc tối sầm, tiến lên lôi cô dậy, “Cố Duy Nhất, em bệnh à?” Vừa nói vừa xách cổ áo cô vào trong nhà.
Cố Duy Nhất ôm gối co người trên ghế sofa, trong phòng ấm áp, hơi lạnh trên người dần tan đi.
Ngôn Mộc đứng ở cạnh ghế sofa gương mặt lạnh lùng, “Em tới làm gì?”
Trên thế giới này không ai hiểu rõ Ngôn Mộc hơn Cố Duy Nhất, đương nhiên biết rõ nên đối phó với anh như thế nào. Khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ đáng thương, “Anh, em đi hơn một giờ, đợi anh trước cửa hơn ba giờ rồi...” Tay không ngừng xoa bàn chân thể hiện cô vô cùng mệt mỏi, sự tình hôm đó có đánh chết cô cũng không nhắc đến.
Ngôn Mộc lành lạnh liếc cô một cái, xoay người đi về phòng bếp.
Cố Duy Nhất le lưỡi một cái, dựa vào ghế sofa, dần dần mí mắt bắt đầu đánh nhau, có chút buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, bên kia ghế lún xuống, hơi thở quen thuộc, Cố Duy Nhất ngẹo đầu, gối lên trên vai Ngôn Mộc.
Trong tay bị nhét vào một cái cốc nóng, còn có hương vị nồng nặc, Cố Duy Nhất mở mắt ra, bên tai truyền đến thanh âm mát lạnh, “Mau uống đi!”
Cố Duy Nhất ôm chăn uống nước, Ngôn Mộc đưa tay cầm lấy lòng bàn chân cô nhẹ nhàng xoa nắn, dạ dày ấm áp cùng xúc cảm thoải mái khiến Cố Duy Nhất thoả mãn lên tiếng.
Một không gian vô cùng yên tĩnh.
“Anh, em muốn đến Khởi Nguyên làm quản lý.” Cố Duy Nhất mở miệng.
“Khởi Nguyên? Có người tìm đến em, hay là em tự mình phỏng vấn?” Thanh âm Ngôn Mộc nhàn nhạt, lực trên tay không nặng không nhẹ.
Cố Duy Nhất phút chốc mở mắt ra, rụt chân lại, nhìn anh, con mắt long lanh, “Sao anh lại hỏi thế? Có phải anh biết gì đó rồi phải không?”
Ngôn Mộc nhìn nhiệt độ trên tay bỗng dưng mất đi, dưa vào ghế sofa, không có biểu cảm gì nhàn nhạt liếc cô, “Vậy em biết cái gì?”
Cố Duy Nhất thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ngôn Mộc, dẩu môi nằm lại trên vai anh, đem những lời của Trịnh Kinh nói hết cho anh nghe.
“Lúc ấy Huyên Huyên nhận quảng cáo dầu gội đầu Thanh Tuyền, em có nghi ngờ, bây giờ xác thực, những người kia đều hướng về anh Lương Tần, nói trắng ra là hướng về Thiên Thịnh của các anh!” Lúc ấy Trịnh Kinh trở lại hỏi tên Huyên Huyên, bây giờ nghĩ lại, Tô Lương Tần không tránh khỏi liên quan!
Ngôn Mộc hừ một tiếng, “Xem ra em không đến nỗi ngốc!” Thuận tay cầm lấy miếng giấy bên cạnh ấn vào mặt Cố Duy Nhất, vừa ngay lúc Cố Duy Nhất mở miệng nói chuyện, vô tình vào miệng cô.
“Hừ, hừ...” Không ngừng đem miếng giấy nhổ ra, trong miệng vẫn không thoải mái, cảm thấy không có sạch sẽ, Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn anh, đem chiếc thảm che ở bên cạnh tức giận nói, “Lần này hắn muốn mời em đến Khởi Nguyên, nhất định vì em và anh Lương Tần có quan hệ, đúng rồi, Khởi Nguyên và các anh có làm ăn với nhau sao? Muốn kéo quan hệ?” Cố Duy Nhất nghi hoặc.
“Tình hình Khởi Nguyên mấy năm nay không tốt, luôn muốn có được sự đầu tư của Thiên Thịnh!” Ngôn Mộc đứng dậy thuận tiện cầm quả quýt trên bàn lột vỏ.
“Em hiểu rồi” Cố Duy Nhất bừng tỉnh, “Bảo sao hắn ta lại tốn sức vậy!”
Suy nghĩ một chút, Cố Duy Nhất ngửa mặt nhìn về phía Ngôn Mộc, “Anh, em biết rõ hắn muốn lợi dụng em đả thông quan hệ với anh Lương Tần, như vậy em còn vào công ty người ta, có phải hay không không có đạo đức?”
Ngôn Mộc liếc cô, “Em nói bọn họ muốn lợi dụng em, em cũng muốn lợi dụng người ta, người ta ung dung, em cũng đồng ý, còn cái gì mà đạo đức với không có đạo đức!”
Đúng vậy, Cố Duy Nhất chau mày, thời gian tới gia nhập Khởi Nguyên là biện pháp tốt nhất với Doãn Huyên Huyên, dù sao chuyện công việc của cô cũng không vội, trước hết phải giúp Huyên Huyên ổn định!
“Anh không phản đối?” Cố Duy Nhất nhìn quả quýt trong tay Ngôn Mộc há miệng ra, “Em cũng muốn ăn!”
“Chu Sơn là người của Khởi Nguyên.” Thuận tay đem đồ trong tay nhét vào miệng Cố Duy Nhất!
Cố Duy Nhất nhai nhai, có cái gì không đúng, “Ngôn Mộc...” Trong miệng chua xót làm Cố Duy Nhất đem thứ trong miệng nhổ ra, dĩ nhiên là vỏ quýt.
Ngôn Mộc lành lạnh nhìn cô, đôi mắt nguy hiểm, “Em gọi anh là gì, Cố Duy Nhất?”
Cố Duy Nhất vô thức nuốt nước miếng, một phần vỏ quýt thuận theo cổ họng tuột xuống, chẹn ở họng, khí thế trong nháy mắt yếu đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xu nịnh, “Anh...”
Ngôn Mộc hừ một tiếng, “Anh đi làm cơm!” Nói xong đồng thời đưa tay đến miệng Cố Duy Nhất, cô bị hù doạ ngửa ra sau, con mắt tròn vo.
Ngôn Mộc híp mắt lại, nhàn nhạt gọi, “Cố Duy Nhất...”
Cố Duy Nhất lúc này mới nhìn rõ trong tay anh là quả quýt đã bóc hết vỏ, múi trong suốt, lúng túng cười, há miệng ngậm lấy miếng quýt, vô tình cắn phải ngón tay Ngôn Mộc. Ánh mắt Ngôn Mộc tối sầm lại, Cố Duy Nhất bị hù doạ gập rút cầm khăn giấy lau tay cho anh, “Em lau giúp anh, em lau giúp anh...” Người này yêu sạch sẽ đến chết a!
Ngôn Mộc hất tay của cô ra, cầm lấy khăn giấy lau lau sau đó ném vào thùng rác, sải bước đi về phía phòng bếp.
Cố Duy Nhất nằm trên ghế sa lon, từ từ nhai miếng quýt trong miệng, cô vốn cho rằng Ngôn Mộc sẽ phản đối cô vào Khởi Nguyên, không nghĩ tới anh thế nhưng còn nhớ người cô sùng bái nhất là biên kịch Chu Sơn!