Ngôn Mộc xem ti vi, không để ý đáp một tiếng, "Vâng!"
Cố Duy Nhất há hốc miệng, bất chấp sợ hãi từ nơi đang ngồi nhảy đến bên cạnh Ngôn Mộc, cùng anh chen chúc trên một cái ghế. Ngôn Mộc nhìn cô ghét bỏ, Cố Duy Nhất trợn tròn mắt, không thể tin, "Anh thật sự đi xem mặt?"
Ngôn Mộc lấy vài tờ khăn giấy ném lên Cố Duy Nhất, tức giận, "Lau miệng em cho sạch!"
Cố Duy Nhất cầm khăn giấy lau gạo còn dính trên khóe miệng, nhất thời không để ý ném khăn lên tay anh. Ngôn Mộc vò thành một cục, thái dương không nhịn được nhảy lên, thấy anh liếc mắt, Cố Duy Nhất cúi đầu tiếp tục húp cháo, coi như không thấy anh đang tức giận.
Mẹ Cố đều nhìn thấy hết nhưng không trách móc, chỉ nói, "Nhất Nhất, không được bắt nạt anh con!"
"Tiểu Mộc, như nào, có thích hợp hay không, nói mẹ nghe một chút? Nếu như nhìn thuận mắt thì dẫn về ăn bữa cơm, mẹ cũng muốn giúp con!"
Ngôn Mộc bất đắc dĩ, "Mẹ, đâu có nhanh như vậy!"
"Không nhanh? Mẹ nghe Lương Tần nói, một tuần con gặp hơn hai mươi người, chẳng lẽ không ai hợp mắt?" Vẻ mặt mẹ Cố đầy mong chờ.
"Hơn hai mươi người?" Cố Duy Nhất khiếp sợ nhìn.
Đối với hành động của cô, Ngôn Mộc làm như không thấy, đẩy cô ra, "Mẹ, nếu có người thích hợp, con sẽ không giấu mẹ, chỉ là, mẹ đừng nghe Tô Lương Tần nói bậy!"
Mẹ Cố cười ôn hòa, "Được, chỉ cần con chịu đi xem mặt, mẹ đã thấy rất vui. Hai ngày nay mẹ và dì Mộc Thanh cùng tìm cho con vài cô gái đoan trang, con rảnh thì đi ăn cơm cùng với mấy cô ấy."
Nhìn khuôn mặt không thể tin của Cố Duy Nhất, không hiểu sao Ngôn Mộc lại thấy vui vẻ, gật đầu với mẹ Cố, "Được, nghe theo mẹ!"
Tắm rửa xong, Cố Duy Nhất ôm husky trên giường lật đi lật lại, nghiến răng nghiến lợi. Chuyện lớn như vậy mà Ngôn Mộc lại lừa cô, dù thế nào cũng là chị dâu tương lại, chuyện như thế cô đương nhiên phải biết. Thế nhưng anh lại gạt bỏ cô ra khỏi chuyện này, không đủ nghĩa khí!
Càng nghĩ càng tức, Cố Duy Nhất trở mình xuống giường, chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên cửa mở, Ngôn Mộc một thân quần áo ở nhà đi vào, giơ di động lên, "Cố Duy Nhất, một bữa cơm năm nghìn tám tệ, cho hỏi đại tiểu thư em đi ăn gì, cùng ai?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, Cố Duy Nhất lui về sau vài bước, cô lại quên mất rằng thế giới này còn có cái gọi là tin nhắn thông báo!
Nuốt nước miếng, Cố Duy Nhất ảo não cắn môi, chớp mắt một cái, ngẩng mặt lên đầy ủy khuất, há to miệng, "Anh, nhìn cổ họng hộ em xem có phải bị trà làm bỏng không, đau quá!"
Ngôn Mộc nhíu mày, vẻ mặt không tốt, Cố Duy Nhất ho nhẹ một tiếng, xong rồi, khổ nhục kế không dùng được!
Ngôn Mộc lại bước lên một bước, Cố Duy Nhất không lui được nữa, sống lưng tựa vào tường. Ngôn Mộc giơ tay nắm lấy cằm cô, nâng lên, theo ánh sáng đèn trên tường nhìn cô họng cô. Khoảng cách gần như vậy, Cố Duy Nhất có thể ngửi thấy mùi chanh thơm ngát sau khi tắm của anh, cũng có thể nhìn thấy từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt hắn, đôi mỏng mỏng hồng hào hơi mím lại khiến cô muốn đưa tay chạm vào.
Cổ họng cô đúng thật có chút sưng đỏ, Ngôn Mộc buông tay, ngước mắt lên vừa vặn nhìn vào đôi mắt tràn ngập nước của Cố Duy Nhất. Cô di truyền đôi mắt to tròn của mẹ Cố, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh đầy đáng thương làm cho nội tâm anh có chút căng thẳng, hơi thở không còn biết là của cô hay của anh. Cổ họng Ngôn Mộc căng thẳng, đôi mắt trở nên tĩnh mịch.
Cố Duy Nhất sững sờ nhìn anh, giống như thấy được hai ngôi sao sáng từ trong đôi mắt ấy.
"Thình thịch, thình thịch,..." cũng không biết là tiếng tim đập của ai trong đêm tối vô cùng rõ ràng.
Ngôn Mộc buông cô ra, sống lưng cứng ngắc xoay người ra khỏi phòng. Cố Duy Nhất đứng tại chỗ, khuôn mặt đỏ lên sau đó, "Thình thịch, thình thịch,..." Cố Duy Nhất đưa tay sờ phía trên ngực, dĩ nhiên là tim đập rất nhanh...
"A..." Cố Duy Nhất kêu một tiếng rồi ngã xuống giường, "Cố Duy Nhất, mày thật biến thái!"
Ngày hôm sau Cố Duy Nhất đem chuyện kịch bản nói với Doãn Huyên Huyên, nhưng cũng không nói với cô ấy thù lao một tập là năm trăm tệ mà nói một tập hai nghìn tệ. Không có gì thay đổi, mười tập sẽ được hai vạn, Doãn Huyên Huyên vô cùng cao hứng. Hiện tại cô không muốn kén chọn, chỉ cần có cơ hội là tốt rồi.
Bên kia Trác Thiên Hào cũng rất vội vàng, đã chụp xong poster, muốn Doãn Huyên Huyên ba ngày sau đến đoàn làm phim. Vốn là chuyện đến đoàn làm phim không cần có quản lý đi theo nhưng Doãn Huyên Huyên không có trợ lý, các cô cũng không có tiền thuê trợ lý. Cố Duy Nhất quyết định lấy thân phận trợ lý cùng với Doãn Huyên Huyên vào đoàn làm phim. Hơn nữa, cô coi như là một nửa biên kịch, Trác Thiên Hào mong cô đi còn không kịp!
Ngày đầu tới đoàn làm phim, Trịnh Kinh tìm đến Cố Duy Nhất.
"Nghe nói, cô tìm được cho Doãn Huyên Huyên một kịch bản?" Vẻ mặt Trịnh Kinh không rõ cười hay không nhìn cô.
Không rõ vì cái gì, mỗi khi cùng Trịnh Kinh ở một chỗ, Cố Duy Nhất sẽ tự động khởi động hết tinh thần, cảm giác, người này rất nguy hiểm.
"Phải, năng lực của tôi có hạn, có thể nhận được kịch bản lần này cũng tốn rất nhiều công sức!" Cố Duy Nhất châm chước.
Trịnh Kinh gật đầu, ôn hòa cười một tiếng, "Tôi cho rằng cô sẽ có kịch bản tốt hơn, dù sao Doãn Huyên Huyên cũng là một mầm non rất tốt."
Đầu óc Cố Duy Nhất nhanh chóng chuyển động, đem trí lực những năm này từng cùng Ngôn Mộc đấu trí lấy ra, cuối cùng quyết định giả ngu, "Trịnh tiên sinh nói vậy tôi có chút không hiểu, tôi còn là một sinh viên, sao có thể lấy được kịch bản tốt hơn? Nhờ anh chúng tôi mới có thể kí hợp đồng với Khởi Nguyên, tôi luôn coi anh là thầy, hay là, anh xem xem có thể cho Huyên Huyên vài cái kịch bản, nếu không nhờ Hứa Trạch Dật nâng đỡ, tóm lại đều có thể nổi tiếng!"
Trịnh Kinh nhìn vẻ mặt chân thành của Cố Duy Nhất, chau mày, "Đợi cô ấy quay xong kịch bản lần này, tôi sẽ an bài cho các cô vài người. Nên nhớ, không được để cho nghệ sĩ của Khởi Nguyên kịch bản thấp kém như vậy!"
Cố Duy Nhất cười một chút, "Đương nhiên, học sinh không hiểu chuyện, giờ đã hiểu rõ, sau này sẽ không làm loạn nữa!"
Cố Duy Nhất đứng dậy đi ra ngoài, Trịnh Kinh gọi cô lại, "Nhất Nhất, cô cùng Tô tổng của Thiên Thịnh có phải hay không rất quen thuộc?"
Cố Duy Nhất xoay người nhìn hắn, "Tô tổng cùng tôi có qua vài lần gặp mặt, anh ta là người rất tốt!" Cuối cùng cũng đề cập đến lí do kí hợp đồng với các cô.
Trịnh Kinh cười bí hiểm, cô gái này ngược lại không ngốc, trả lời lập lờ nước đôi, nói với mọi người gặp qua vài lần, nhưng hắn không tin. Lần đầu tiên gặp cô và Tô Lương Tần đã thấy hai người vô cùng thân thuộc. Vừa mới lên trang đầu, vài ngày sau Tô Lương Tận lại qua lại với Hề Tuyết, rõ ràng là vì bảo vệ Cố Duy Nhất. Xem ra, bối cảnh nha đầu kia không thể khinh thường!
Vốn muốn đóng băng Doãn Huyên Huyên vài ngày, khiến cho cô buộc phải đi tìm Tô Lương Tần. Không nghĩ đến cô lại tìm một kịch bản nhỏ, làm truyền thông hiểu nhầm rằng Khởi Nguyên bắt đầu trượt dốc, nghệ sĩ dưới trướng tiếp nhận kịch bản nhỏ. Hắn thật đã coi thường cô, nhưng cô vô cùng thành công khơi dậy hứng thú của hắn.
*
Ra khỏi phòng làm việc của Trịnh Kinh, Cố Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, lần này cô bí quá hóa liều. Cũng may sự quan tâm của Khởi Nguyên dành cho Thiên Thịnh vượt quá tưởng tượng của cô, lúc này lợi dụng anh Lương Tần cũng được nhưng đến lúc cần phải thu lại. Nếu không chuyện lớn gây phiền toái cho anh Lương Tần thật không tốt!
Đi theo Doãn Huyên Huyên vào đoàn làm phim, phải đi gần nửa tháng. Sau khi tan làm, Cố Duy Nhất lập tức đến siêu thị, hai ngày trước muốn mua đầy tủ lạnh cho Ngôn Mộc nhưng sau chuyện lúng túng kia cô liền dừng lại.
Trong siêu thị, Cố Duy Nhất nhặt những thứ đồ Ngôn Mộc thích ăn, miệng vểnh lên. Cô ở chỗ này giúp anh mua đồ ăn, không chừng anh còn ở nơi khác xem mắt. Nghĩ xong tức giận ném trái bưởi trong tay lên kệ, không mua!
Nhưng nghĩ đến tuổi của Ngôn Mộc, không kết hôn đã là muộn, xem mắt cũng là chuyện bình thường, cô cần phải mừng thay cho anh. Nghĩ lại, cầm trái bưởi trở về, Ngôn Mộc thích nhất là ăn loại bưởi này!
Mua xong đồ ra khỏi siêu thị, Cố Duy Nhất đứng ở ven đường muốn bắt xe, trong lòng lại suy nghĩ, một tuần xem mắt hai mươi mấy người, Ngôn Mộc làm sao chịu được? Trong công ty bận rộn như vậy, chẳng lẽ buổi tối vẫn tiếp tục đi?