Ở góc phố có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi trên đất vẽ nguệch ngoạc, là hình hai đứa bé một trai một gái rất dễ thương, hình ảnh rất có cảm xúc, lại hòa vào không khí chuẩn bị của đêm thất tịch (1) đầy lãng mạn.
(1) Đêm thất tịch: Mùng 7 tháng 7 hàng năm, ngày mà Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau.
Chỉ một lát sau, xung quanh đã có một vòng người đứng xem.
“Con trai, xem này, chú ấy vẽ đẹp quá!” Một người mẹ trẻ nói với đứa bé bốn tuổi.
Đứa bé xem cũng không hiểu gì nhưng ánh mắt dõi theo con mèo trong bức tranh: “Con mèo kia rất đáng yêu.”
Cố Niệm nhìn thoáng qua cặp mẹ con ấy, trong mắt hiện lên một tia ấm áp. Một đứa nhỏ thật đáng yêu.
Mặt trời đã lặn, sắc mặt cô dần trở nên nhợt nhạt vì ngồi dưới ánh mặt trời phơi nắng lâu, mồ hôi theo thái dương từ từ chảy dọc xuống. Cô đứng trong đám đông, chăm chú theo dõi. Đến khi người đàn ông cầm khăn lau mồ hôi, Cố Niệm mới xoay người bước vào cửa hàng.
Bên trong cửa hàng đang phát sóng quảng cáo nhân ngày thất tịch.
Cố Niệm lúc này mới phát hiện, thì ra ngày mai là đêm thất tịch rồi. Cô gãi gãi đầu, tiến đến quầy bán nước hoa.
“Xin chào, tôi muốn lấy loại nước hoa này.” Cố Niệm đưa tờ giấy cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên nhìn một lúc: “Thật xin lỗi, loại nước hoa này đã được bán hết rồi ạ.”
“Không thể nhập hàng mới về sao?” Phương Hủ Hủ rất thích loại nước hoa này.
Nhân viên lắc đầu, “Hôm qua các cửa hàng trong thành phố D đều đã bán sạch hết loại nước hoa này rồi.”
Cố Niệm bật cười, thật trùng hợp.
“Cô có muốn chọn loại nước hoa khác không ạ?”
Cố Niệm lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.” Vừa quay người nhìn xung quanh, chân cô liền giống như bị đóng đinh lại.
Là Chu Hảo Hảo!
Chu Hảo Hảo cũng nhìn thấy cô.
“Cô trở về rồi sao?” Giọng nói giòn giã của Chu Hảo Hảo vang lên. Cô ta mặc một chiếc váy liền áo dài đến đầu gối, khí chất thanh lịch, tao nhã, lại không mất vẻ tự nhiên năng động. Vẫn giống hệt như trước kia.
Cố Niệm một tay xách chiếc túi để đồ lớn, trên túi là đủ các loại thuốc màu, vừa cũ vừa thiếu sức sống. Mà trên tay còn lại là một chiếc túi sách của một nhãn hiệu ngoại quốc nào đó.
Hai người đối mặt nhau như vậy thực sự là một trời một vực.
Thời gian qua đi, sắc đẹp dần tàn phai.
“Phải, tôi đã trở về.” Sắc mặt Cố Niệm bình thản, khiến cho người khác không thể đoán nổi suy nghĩ của cô.
Không khí ồn ào trong cửa hàng bị một trận khí lạnh thổi qua. Hai người đều có suy nghĩ của riêng mình,
Chu Hảo Hảo nhẹ nhàng đưa tay gạt đi mấy sợi tóc trước trán, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn tinh xảo lấp lánh. Cố Niệm nhìn thấy nó rất đẹp, nhưng sắc mặt cô không có chút thay đổi nào.
“Tôi có việc, đi trước nhé.” Cố Niệm chưa từng nghĩ khi trở về cô lại có thể nói chuyện với người bên cạnh anh ta như vậy.
Chu Hảo Hảo gật đầu, nhìn theo bóng dáng của cô, lông mày dần nhíu lại.
Cô đi thẳng một mạch thế nhưng trong lòng lại sinh ra một chút bất an.
Chu Hảo Hảo mua nước hoa xong liền đến công ty của Tống Hoài Thừa. Nhân viên trong công ty đều biết thân phận của cô, tất nhiên là không có ai dám cản cô. Chu Hảo Hảo nhẹ nhàng đến phòng làm việc của anh. “Hoài Thừa….” Cô thân mật gọi tên.
Tống Hoài Thừa rời mắt khỏi quyển báo, “Sao đột nhiên lại tới đây?”
“Nhớ anh chứ sao.” Chu Hảo Hảo tiến đến ôm cổ anh, thân mật hôn nhẹ lên má anh một cái.
“Mới đổi nước hoa?” Tống Hoài Thừa nheo mắt lại, mày khẽ nhíu một chút.
“Chẳng phải nói đổi nước hoa là thay đổi cả tâm trạng sao? Có dễ ngửi không?” Chu Hảo Hảo nhìn vào mắt anh, bốn mắt nhìn nhau, ở khoảng cách gần như vậy, nhưng cô lại phát hiện ra bản thân càng lúc càng không hiểu nổi anh.
Tống Hoài Thừa hơi cong khóe miệng: “Cũng không tệ lắm.”
“Đang xem gì thế?” Cô nhìn quyển báo.
“Thiết kế nội thất.” Tống Hoài Thừa mở ra một trang, “Ảnh của mấy ngôi nhà này khá được.”
Chu Hảo Hảo nhìn qua, “Phải, nhìn rất lạ mắt, rất hợp với phong cách của căn phòng tân hôn của chúng ta, hay chúng ta gọi cho công ty này đi.”
Tống Hoài Thừa yên lặng một chút, “Được thôi, vậy để anh bảo thư kí liên hệ.”
Khi Cố Niệm trở lại phòng tranh “Hủ Hủ như sinh”, Phương Hủ Hủ vừa mới kết thúc một tiết dạy, học sinh cũng đã về gần hết. “Nước hoa của mình đâu?”
“Hết hàng mất rồi.” Cố Niệm dùng tay trái xoa xoa tay phải. Tay phải vừa xách đồ nặng một chút liền bắt đầu run run không ngừng. Phương Hủ Hủ thở dài một hơi, “Chán quá. Tay làm sao vậy? Lại đau?”
“Phải, có lẽ trời sắp mưa rồi.”
Phương Hủ Hủ nhìn qua tay cô, “Hay hôm nào đến chỗ Lục Diệp Thanh kiểm tra đi.”
Cố Niệm cười một tiếng, “Anh ấy là bác sĩ phụ khoa, không phải bác sĩ ngoại khoa.” Cô khẽ xua tay: “Không sao đâu, cũng đã quen rồi. Đúng rồi, hôm nay vừa ra khỏi cửa hàng thì mình gặp phải Chu Hảo Hảo.”
“Có đánh con tiện nhân ấy một trận không?” Phương Hủ Hủ hung dữ nói.
“Giáo viên Phương, là một tấm gương tốt, cần chú ý hình tượng.”
Phương Hủ Hủ tiện thể ngồi xuống một tờ báo, “Lúc trước do cậu cảm thấy cô ta đơn thuần, nên bị đâm lén sau lưng. Còn có Tống Hoài Thừa kia nữa, đều là cá mè một lứa, chỉ biết cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
Nghe được tên người nọ, Cố Niệm cũng chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, dáng vẻ bình thản, hai đầu lông mày vẫn lạnh lùng như trước, giống như người nọ không hề có quan hệ gì với cô.
Phương Hủ Hủ cắn chặt răng. Sau khi Tống Hoài Thừa ly hôn với Cố Niệm, làm ăn càng lúc càng tốt, mấy năm nay không biết đã thu lãi bao nhiêu. Lúc trước bác Cố có dự án xây dựng trung tâm thương mại mới ở thành phố cũng bị anh ta mua, hiện giờ chỗ đó đã thay đổi rất nhiều.
Phương Hủ Hủ cảm thấy đôi khi ông trời thật bất công.
Cố Niệm sai chỗ nào? Rõ ràng cô ngốc kia không thù không oán với anh ta một chút nào. Cô ấy cái gì cũng không biết, nhưng lại bị anh trả thù.
Chỉ mong qua bốn năm, cô thực sự có thể buông tay.
Buổi tối, Tống Hoài Thừa dùng cơm tại một khách sạn gần “Hủ Hủ như sinh”. Tổng giám đốc công ty đối phương là người phương Bắc, có ý muốn mời rượu, một ngụm, một ly, hào khí ngất trời.
Tống Hoài Thừa cũng uống không ít.
Sau khi dùng bữa xong, anh lên xe, “Chờ chút, tôi hút một điếu thuốc.”
Tài xế không nói gì.
Tống Hoài Thừa không thích hút thuốc, nhưng mấy năm nay, số lần anh hút thuốc càng lúc càng tăng lên. Anh nhìn ra cửa sổ, khói dần bay đến bên cửa sổ. Anh đưa mắt nhìn sang phía đường đối diện.
Năm đó Phương Hủ Hủ và Cố Niệm bán cổ phần phòng tranh đi, phòng tranh kia bị một người Pháp mua lại, đến nay vẫn còn, nhưng là vật đã đổi chủ.
Hai năm sau, Phương Hủ Hủ mở một phòng dạy vẽ trong thành phố D. Tống Hoài Thừa có đến xem phòng dạy vẽ kia khai trương, ở cảnh tượng náo nhiệt hôm ấy, trước cửa có năm sáu người đứng.
Anh chỉ thấy Phương Hủ Hủ.
Bốn năm trước, sau khi Cố Chu Đạo bị phán phải vào tù, anh không hề nghe thấy tin tức nào của Cố Niệm.
Hút xong điếu thuốc, cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại. “Lái xe.”
Tài xế khởi động xe.
Lúc sắp đi, Tống Hoài Thừa liếc mắt ra ngoài, chính là cái liếc mắt này… “Chờ chút.”
Có một người bước ra khỏi phòng tranh, là thân ảnh rất quen thuộc đối với anh. Ánh mắt Tống Hoài Thừa lập tức dừng lại.
Đêm rồi, cô đang nói gì đó với một người mặc đồng phục học sinh trung học. Cô mặc một chiếc quần bò bạc màu, bên trên là một chiếc áo sơ mi màu xanh lá, tóc buộc đuôi ngựa, trong lúc nói chuyện khẽ đung đưa.
Tống Hoài Thừa không thấy rõ vẻ mặt cô, nhưng trong đầu lại ngay lập tức hiện ra dáng vẻ của cô hồi học đại học, càng lúc anh càng nhíu mày lại.
Từ Hành từng hỏi anh, rốt cuộc cảm giác của anh với Cố Niệm là gì? Anh không đáp.
Cố Niệm tiễn học sinh xong liền đứng hóng gió ở cửa một lúc.
Tống Hoài Thừa vẫn ngồi yên trong xe, đến tận khi Cố Niệm đi vào anh mới rời đi.
Thế giới vẫn luôn có rất nhiều chuyện không thể giải thích nổi. Người không muốn gặp lại dễ dàng gặp.
Cố Niệm quay lại thành phố D, không muốn gặp nhất là người có liên quan đến Tống Hoài Thừa. Nhưng ông trời lại làm trái ý cô hết lần này đến lần khác. Thành phố D lớn như vậy, cô phải gọi tên loại duyên phận này là gì đây?
Xui xẻo.
Phương Hủ Hủ mới nhận một hợp đồng làm việc mới, có điều hôm nay cô ấy lại đến hiệp hội mỹ thuật tỉnh tham dự một hội nghị, nên để cho cô đi thay cô ấy kí hợp đồng vậy.
Khi Cố Niệm đến quán cà phê, khách hàng đã ngồi sẵn ở đó rồi.
“Ngại quá, để Lê tiên sinh đợi lâu rồi.” Cố Niệm áy náy nói.
Lê tiên sinh gật đầu, “Muốn uống gì không?”
“Nước lọc là được rồi.” Cố Niệm đáp, lấy bản phác thảo trong cặp đặt lên bàn.
Nhân viên phục vụ đưa một cốc nước tới.
Lê tiên sinh cẩn thận đánh giá cô, “Tác phẩm của giáo viên Phương tôi đã xem qua, có điều, giá tiền của hai người có vẻ cao hơn giá thị trường không ít?”
Cố Niệm cười nhẹ: “Đúng vậy. Có điều, nếu tác phẩm của chúng tôi không làm hài lòng khách hàng, thì một xu chúng tôi cũng không lấy.”
Lê tiên sinh nhíu mày, “Vậy, có phải là quá bất lợi cho bản thân sao? Dù sao cũng là tác phẩm mà mình đã bỏ ra tâm huyết.”
Cố Niệm nhìn ra xa, “Vậy mới nói là chúng ta đôi bên cùng chọn lựa.”
Lê tiên sinh gật đầu, “Cố tiểu thư, tôi nhìn cô có chút quen mắt, có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?”
Cố Niệm nhớ lại một chút, nhưng không tài nào nhớ ra nổi vị Lê tiên sinh trước mặt này là ai.
Tròng mắt Lê tiên sinh khẽ lóe lên một tia sáng, nghĩ một chút rồi cười cười, “Có lẽ tôi nhớ nhầm rồi, cô có mang theo hợp đồng chứ?”
Cố Niệm không ngờ anh ta lại quyết định nhanh đến như vậy, liền nhanh chóng lấy hợp đồng ra.
Lê tiên sinh chỉ mở tờ cuối cùng ra, nhanh chóng kí tên vào. “Tôi đã kí xong. Tiền đặt cọc tôi sẽ chuyển khoản sau.”
Cố Niệm cầm hợp đồng, nhìn tên của anh ta…. Lê Hạ. Cô tùy tiện kí tên mình xuống.
“Cố tiểu thư thuận tay trái?”
Đầu ngón tay Cố Niệm ấn mạnh xuống đầu bút, “Cũng không hẳn.”
Lê Hạ cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhìn tên cô, đột nhiên lên tiếng, “Cố Niệm, quay đầu là nhớ, nhớ mãi không quên.” Quả nhiên là cô ấy.
Cố Niệm mỉm cười, nếu thật sự là vậy, giờ cô cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ. “Lê tiên sinh, hợp tác vui vẻ.”
Cố Niệm cũng không để ý đến thân phận cuả Lê Hạ, chỉ để ý anh ta là người có tiền. Cho nên cô thật sự rất muốn kí được hợp đồng này, vì cô còn nợ tiền rất nhiều người.
Khi rời thành phố D, trên người cô không có lấy một xu. Cô cũng không đến Vân Nam, khi ấy cả kinh tế lẫn thân thể cô đều không cho phép. Bây giờ người cô nợ nhiều nhất chính là Lục Diệp Thanh, nên cô không có mặt mũi nào để đến gặp anh.
Hiệu suất làm việc của Lê Hạ quả nhiên là rất nhanh, tầm chạng vạng cô đã nhận được tin nhắn của ngân hàng,
Tâm trạng Cố Niệm rất tốt, cô cầm điện thoại gọi điện, bên kia rất lâu mới nghe máy.
“Dì ạ…”
“Phán Phán không chịu ăn cơm, dì nói thế nào con bé cũng không chịu nghe dì này.” Tần Phượng bất đắc dĩ nói.
Cố Niệm nhíu mày, “Dì đưa điện thoại cho Phán Phán đi ạ.”
“Phán Phán, là mẹ đây….” Giọng Cố Niệm có chút run run, đã gần một tháng cô không được nhìn thấy con gái. “Sao Phán Phán lại không ăn cơm?”
Cô nghe thấy tiếng hít thở của con gái, trong lòng ngực là một mảnh chua xót, “Phán Phán, con không ăn cơm, mẹ rất khó chịu.”
“Phán Phán, tuần sau mẹ về đón con nhé? Con nghe lời bà ngoại, ngoan ngoãn ăn cơm, con làm được thì…. gõ gõ vào loa đi.” Cố Niệm chăm chú cầm điện thoại.
Bên tai vang lên hai tiếng gõ nhẹ.
“Phán Phán có thể làm được mà, vậy hôm nay con phải ăn sạch cơm nhé.”
Lại là một tiếng gõ nhẹ nữa.
Vẻ mặt Cố Niệm tràn đầy niềm vui.
Phán Phán, con gái của cô, là đứa bé cô vẫn luôn mong đợi, là niềm hi vọng của cô.
*** 10 ***