Khuôn mặt Phán Phán đau khổ vô cùng, bé lẩm bẩm: " Mẹ, khó chịu quá." Con bé thở phì phò.
Trái tim của Cố Niệm như bị nghiền nát, sắc mặt cô tái nhợt. Vui mừng không được bao lâu, ông trời lại muốn thử thách cô sao? Phán Phán chỉ mới vừa biết nói. Ông trời không thể tàn nhẫn như vậy.
" Sắp đến bệnh viện rồi, Phán Phán, đừng sợ." Cô cẩn thận ôm lấy con bé, đôi mắt đỏ bừng.
Anh đội trưởng bảo vệ nói: " Tống phu nhân, cô đừng lo lắng, tôi thấy con gái cô có thể bị dị ứng."
Cố Niệm nhíu mày: " Dị ứng?" Cố Niệm vội kiểm tra, trên mặt Phán Phán có những chấm đỏ đỏ. Lại nhìn tay và bụng, quả nhiên vẫn như vậy: " Trước kia con bé chưa từng bị dị ứng."
" Tôi thấu giống. Có lẽ là như vậy đấy, hồi trước tôi cũng bị thế này mà. Lúc nãy nghĩ mãi không ra, bây giờ xem quả đúng vậy. Chỉ cẩn tới bệnh viện kịp lúc sẽ không sao."
Cố Niệm chậm rãi hít sâu, mi tâm cũng không giãn ra.
Bàn tay nhỏ bé của Phán Phán mãnh liệt kéo góc áo cô: " Mẹ..."
Cố Niệm ở trên đường đã gọi cho Lục Diệp Thanh, đến bệnh viện Lục Diệp Thanh đã chờ hai người: " Tình huống của Phán Phán thế nào?" Hắn ôm Phán Phán, nhìn kĩ: " Ra là dị ứng, không sao."
Mi tâm Cố Niệm cuối cùng cũng giãn ra.
Xe của Tống Hoài Thừa vẫn luôn đi theo sau, vài lần anh muốn ngăn chiếc xe kia lại, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Niệm nên lại thôi. Trên mặt anh tràn đầy lo lắng, thái dương cũng có chút mồ hôi.
Thấy hai mẹ con đến bệnh viện trực thuộc thành phố D, anh biết cô tìm Lục Diệp Thanh, trong lòng không nói nên cảm giác gì. Phán Phán gặp chuỵen không may khi anh ở ngay trên tầng, cô tình nguyện tìm người qua đường hỗ trợ chứ không gọi anh một cuộc điện thoại. Tống Hoài Thừa xuống xe thấy Lục Diệp Thanh đã đi ra, liền đi về phía đó.
" Phán Phán làm sao vậy?" Thanh âm ngưng trọng.
Cố Niệm không có tâm tư để ý tới anh, quay đầu nói với đội trưởng đội bảo vệ kia: " Hôm nay rất cảm ơn anh."
" Không có việc gì, mọi người mau đi đi."
Cố Niệm và Lục Diệp Thanh ôm con bé đi vào.
Tống Hoài Thừa im lặng đứng một bên, bảo vệ kia tự nhiên nhận ra Tống Hoài Thừa: " Tống tiên sinh, cô bé bị dị ứng."
Khuôn mặt Tống Hoài Thừa sa sầm, đi theo bọn họ vào trong.
Tới khoa da liễu, Lục Diệp Thanh nhờ đồng nghiệp hỗ trợ. Đồng nghiệp vừa thấy: " Tại sao lại nghiêm trọng vậy? Con bé đã ăn gì?"
Không khí khẩn trương, ẩn chứa áp lực.
Thanh âm của Tống Hoài Thừa trầm thấp khàn khàn: " Sườn xào chua ngọt, còn có tôm."
" Có lẽ là dị ứng tôm. Các người thật là, con bé có thể chất mẫn cảm không nên cho con bé ăn những thứ này. Anh xem mặt con bé sưng vù lên rồi, thật đáng thương." Bác sĩ nữ đã hơn 50 tuổi, nói chuyện rất nghiêm nghị: " Tội nghiệp con bé, phải ăn uống cẩn thận hơn."
Tống Hoài Thừa nhìn Phán Phán nằm trong ngực Lục Diệp Thanh, anh khó khăn mở miệng: " Phải mất bao lâu mới có thể hồi phục?"
" Xem tình huống con bé khá nghiêm trọng, tôi đề nghị nằm viện."
Lục Diệp Thanh nhìn Cố Niệm: " Vậy nằm viện đi."
Cố Niệm gật đầu: " Em đi làm thủ tục."
Lục Diệp Thanh lấy thẻ đưa cho cô: " Lấy của anh đi."
Cố Niệm không từ chối, cả người cô như mất hết sức lực.
Bác sĩ kê đơn thuốc.
Lục Diệp Thanh nói: " Để anh làm." Hắn nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt Phán Phán, sự đau đớn của Phán Phán giảm đi không ít."
" Chú Lục, cảm ơn chú." Cô bé mệt mỏi nói, lại khiến Lục Diệp Thanh vừa kinh ngạc vừa sợ.
Hắn kích động: " Phán Phán..."
Phán Phán nhắm mắt lại: " Lưng ngứa quá, chú Lục, nhanh nhanh."
Lục Diệp Thanh khó nén sự xúc động: " Được, được." Giờ phút này tất cả ngôn ngữ đều không biểu đạt được sự vui mừng của hắn.
Cố Niệm làm xong thủ tục liền trở lại phòng bệnh. Tống Hoài Thừa vẫn đứng ở cửa, im lặng, nghiêng mặt, hình như anh đang đánh giá tình hình bên trong nên không thấy cô đến.
Lần đầu tiên Cố Niệm thấy sự cô đơn trên mặt anh.
Cố Niệm đứng yên một chút mới đi tới. Tống Hoài Thừa thấy cô, mắt càng thêm tối lại, anh gảy nhẹ tàn thuốc: " Làm thủ tục xong rồi?" Giọng nói của anh không hiểu sao lại xa lạ như thế.
Cố Niệm vẫn cau mày, mấy năm nay cô rất ít cười. Khoé mắt người khác đã có nếp nhăn, nhưng cô không có: " Anh đi đi, Phán Phán không sao rồi."
" Tôi không biết Phán Phán bị dị ứng tôm..." Anh có chút khó khăn nói. Anh muốn giải thích, nhưng phát hiện giải thích cũng phí công. Con gái của anh đã chịu bao nhiêu đau khổ mà anh lại chưa từng biết.
Cố Niệm thở ra, ngữ khí lạnh nhạt: " Anh thì biết cái gì?" Cô hỏi lại.
Từ đầu đến cuối, anh biết cái gì? Tất cả về cô, anh đều không hề biết.
Mặt Tống Hoài Thừa trắng bệch, muốn nói rất nhiều nhưng một chữ cũng không nói ra được.
" Tống Hoài Thừa, thật ra tôi cũng không biết Phán Phán bị dị ứng tôm. Nhiều năm như vậy, chúng tôi phải trốn đông trốn tây. Tôm chúng tôi không ăn nổi. Cảm ơn anh hôm nay đã cho tôi biết Phán Phán bị dị ứng tôm." Cô cười lạnh.
Tống Hoài Thừa đứng im, chết lặng không còn cảm giác.
Cố Niệm đi vào, Phán Phán đưa cánh tay ra nhìn Cố Niệm: " Mẹ, mặt đau." Âm thanh mềm nhũn nắm chặt lấy trái tim Cố Niệm.
Lục Diệp Thanh lắc đầu: " Ngủ một giấc sẽ không đau, ngủ đi."
Cố Phán lắc đầu: " Chú Lục, ôm."
Con bé này chỉ cần bị bệnh sẽ vô cùng dính người. Lục Diệp Thanh ôm con bé.
Tống Hoài Thừa đi vào, cảnh tượng vừa rồi lọt vào mắt anh, nếu là trước kia hắn đã phát điên.
Trước kia vẫn làm theo ý mình nhưng hôm nay anh phải nhịn.
Trong tay cầm chai nước: " Phán Phán, khát không?"
Cố Phán liếc anh: " Phải là chú Lục đút con mới uống."
Tay Tống Hoài Thừa không tự chủ run rẩy.
Cố Niệm nhíu mày: " Hiện tại không thể uống, tí nữa thế nào cũng đòi đi vệ sinh, sẽ phiền phức lắm."
Cố Phán mím cái miệng nhỏ: " Mẹ, con đáng thương như vậy, mẹ còn đối xử với con như thế, mẹ nhẫn tâm vậy sao?"
Ba người sửng sốt.
Tống Hoài Thừa đưa nước cho Lục Diệp Thanh: " Phiền anh.". Đam Mỹ Hay
Lông mày Lục Diệp Thanh nhăn lại: " Tống tiên sinh nói gì vậy, đây vốn là việc tôi phải làm."
Tống Hoài Thừa buồn bực, anh nhìn Lục Diệp Thanh, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo nhưng không nói tiếp.
Không bao lâu, lãnh đạo bệnh viện đến: " Tống tiên sinh." Viện trưởng đưa tay bắt tay với Tống Hoài Thừa: " Tôi đến xem tình huống của đứa bé."
" Tiểu Lục cũng ở đây à?"
Lục Diệp Thanh gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Viện trưởng tự mình đến đây có thể thấy Tống Hoài Thừa cũng có lòng. Viện trưởng còn tự kiểm tra cho Phán Phán một chút, lại nhìn bệnh án rồi kê thuốc.
" Tống tiên sinh, con bé không sao. Ngài yên tâm đi. Mấy ngày hôm sau kiểm tra lần nữa."
" Phiền ngài rồi." Tống Hoài Thừa cười nhưng không sâu: " Con gái tôi tập nói muộn, không biết viện trưởng Lí có biết ai chuyện gia trong lĩnh vực này không?"
Trong lòng viện trưởng cả kinh, không nghĩ đứa bé này đúng là con của Tống Hoài Thừa, thật sự không biết chút tin tức nào: " Tôi sẽ liên hệ giúp ngài."
" Vậy cảm ơn viện trưởng."
" Không cần khách khí. Tôi sẽ giữ kín tin tức con bé."
Cố Niệm nắm chặt tay, một câu cũng không nói. Con gái của anh? Nói cũng thuận miệng thật.
Tống Hoài Thừa nhìn Phán Phán, ánh mắt làm người ta không thấu rốt cuộc anh muốn làm gì.
Anh không nói gì liền đi, có lẽ anh cũng hiểu được Cố Niệm sẽ không nghe anh nói.
Anh vừa đi, Cố Niệm cũng bỏ lớp nguỵ trang xuống, mệt mỏi ngồi trên ghế.
Phán Phán uống nước, giống như đã quên sạch đau đớn.
Tống Hoài Thừa trở lại xe ngồi yên hồi lâu.
Mặt trời đã lặn, phía chân trời là cảnh tượng quạnh quẽ. Tống Hoài Thừa nâng tay xoa thái dương, cầm điện thoại gọi cho luật sư Phương.
" Luật sư Phương, huỷ bỏ việc tranh gianh nuôi nấng. Mặt khác tôi muốn lập một tài khoản tiết kiệm."
" Được. Tôi sẽ liên lạc với cô Cố."
Tống Hoài Thừa ngồi một chỗ không nhúc nhích. Đột nhiên thấy cái túi da rơi trên sàn, vươn tay nhặt lên. Bên trong là tất cả ảnh của Phán Phán, còn có cả ảnh của Cố Niệm.
Cố Niệm vẫn duy trì một vẻ mặt, từ lúc gặp nhau tới nay, anh chưa từng thấy cô cười.
Anh đã sắp quên khuôn mặt cô cười rộ lên. Tống Hoài Thừa nhắm mắt lại, Cố Niệm cười rộ lên má trái sẽ có lúm đồng tiền thật sâu.
Kể cả khi cô nói chuyện lúm đồng tiền cũng xuất hiện.
" Tống Hoài Thừa, em nói cho anh biết, tương truyền rằng người sau khi chết, khi một lần nữa đầu thai, vì đủ loại nguyên nhân, không muốn uống canh Mạnh bà, Mạnh bà không có biện pháp nên phải đồng ý với họ. Nhưng sẽ để lại kí hiệu trên người họ, kí hiệu chính là lúm đồng tiền. Người như vậy phải nhảy vào sông Vong Xuyên, chịu sự dày vò trong biển lửa ngàn năm mới có thể luân hồi, chuyển thể sẽ mang theo kí ức kiếp trước, mang theo má lúm đi tìm người yêu kiếp trước. Tống Hoài Thừa, em phải trải qua vất vả để gặp anh, anh phải biết quý trọng em, biết không?"
Khi đó anh chỉ cười rồi cho qua.
Biết quý trọng, anh quả thật không làm được.
Đến khi di động vang lên, Tống Hoài Thừa vẫn còn đang nhíu mày khổ não. Anh nhìn điện thoại, vẻ mặt không vui.
" Hoài Thừa, cháu xem tin tức chưa? Không biết viết linh tinh gì nữa." Chu Chu tức giận nói: " Bây giờ cháu đang ở đâu?"
" Chu Chu, cháu sẽ đến chỗ chú."
" Được."
Tống Hoài Thừa lái ô tô đến Chu gia, ba người Chu gia đều ở nhà. Chu Hảo Hảo đứng lên: " Hoài Thừa..." Cô ta nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa vẫn luôn cứng ngắc.
Bảo mẫu mang li trà tới.
Chu Chu vẫn xanh mặt: " Ngồi đi." Ly hôn 4 năm tự nhiên nhảy ra đứa con, trong lòng bọn họ cực kì không thoải mái.
Mẹ Chu cũng không kìm chế được: " Hoài Thừa, đứa bé kia rốt cuộc là sao? Không phải của cháu chứ?"
Chu Hảo Hảo nhíu mày: " Mẹ." Cô ta nén giận nói.
Mẹ Chu chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, đúng là đứa con gái không khiến bọn họ hết lo lắng được mà: " Cháu và Hảo Hảo rất nhanh sẽ tổ chức hôn lễ, lúc này lại xảy ra chuyện, Hảo Hảo phải làm sao bây giờ? Mọi ngươi sẽ nghĩ gì về nó?"
" Cha mẹ, Hoài Thừa sẽ xử lí ổn thoả, đưa bé kia là Cố Niệm tự nguyện sinh." Chu Hảo Hảo rầu rĩ nói, trong lòng tủi thân.
Cha mẹ Chu mạnh mẽ khoá mắt lên Tống Hoài Thừa, ly vọng anh sẽ cam đoan. Thành tựu của Tống Hoài Thừa vài năm nay Chu gia đều nhìn thấy rõ. Dù anh đã ly hôn nhưng Chu gia vẫn coi trọng anh.
Đèn pha lê sáng ngời, sắc mặt Tống Hoài Thừa vẫn không đổi. Lúc này rốt cuộc cũng nhíu mày, biểu tình lạnh nhạt. Chu Hảo Hảo nhất thời hoảng hốt, cô ta bất an siết chặt tay.
" Chú Chu, việc này cháu sẽ xử lí tốt." Anh mở miệng.
Cha Chu chậm rãi " ừ" một tiếng, khoé miệng nhếch lên, cầm tách trà uống một ngụm.
Tống Hoài Thừa nói tiếp: " Cháu sẽ huỷ bỏ hôn lễ giữa cháu và Hảo Hảo."
" Cái gì?" Cái chén trong tay cha Chu rơi xuống đất: " Hoài Thừa, cháu nói gì vậy?"
" Cháu nói hôn lễ huỷ bỏ. Con bé là con gái cháu, điều này không thể thay đổi. Nếu không thể thay đổi, vậy thay đổi chuyện chưa xảy ra." Ngữ khí của Tống Hoài Thừa không có một chút thương lượng.
*** 32 ***