Phó Trí cầm điện thoại, đôi mắt nhìn về phía ranh giới của bờ biển và thành phố xa hoa này, ở đó có những chiếc thuyền đang chuẩn bị cập cảng. Hắn muốn đổi đề tài, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể hỏi tiếp Cố Niệm: "Mọi chuyện thế nào?"
"Khá thuận lợi." Cố Niệm ngoan ngoãn đáp dù cậu không tham gia cuộc đàm phán. Cậu biết rõ giới hạn mình ở đâu nên cậu chỉ nói lại những gì Phó Trí đã nghe từ Tiết Tắc. Cứ thế, một người giả bộ báo cáo, một người giả bộ lắng nghe.
Cậu vừa nói về cuộc đàm phán, vừa tán dóc xả căng thẳng: "Ngài Phó biết không, ở đây có nhiều hoa hướng dương lắm, cực kì đẹp luôn. Đúng rồi, tại sao trong sân chúng ta lại không có hướng dương thế?"
"..." Thật ra xưa nay Phó Trí chưa bao giờ xem thử trong sân biệt thự trồng hoa gì cả, tuy nhiên nghe Cố Niệm nhắc tới, hắn mới để ý đúng là không có hoa hướng dương thật.
"Thích sao?"
"Vâng." Lần đầu tiên Cố Niệm được Phó Trí hỏi về sở thích, vô cùng vui vẻ đáp: "Vừa cố chấp lại đáng yêu."
Phó Trí bỗng cảm giác vật nhỏ đang nói về mình.
Nhắc đến hoa, Cố Niệm lại nghĩ về chuyện kia, cậu ngập ngừng hỏi Phó Trí: "Hoa hồng của em sao rồi?"
"Tại sao lại là của em?" Phó Trí vẫn chưa phát hiện mình đang cười rất dịu dàng: "Đó là hoa trong nhà kính bị em trộm mất."
Cố Niệm đá mấy viên đá trên lan can khiến chúng va vào nhau phát ra những tạp âm nhỏ. Cậu không phủ nhận, nhỏ giọng càm ràm: "Qủy hẹp hòi...chỉ là vài bông hoa thôi mà."
Phó Trí đã xuống lầu lên xe ngồi, anh cầm bút ký văn kiện mà thư ký đưa, không tiếp tục tính toán với Cố Niệm nữa. Cố Niệm nhanh nhảu hỏi tiếp: "Ngài Phó có thay nước cho chúng không?"
Phó Trí bịa chuyện trêu chọc cậu: "Ném rồi."
Sau khi nghe câu trả lời, đầu dây bên kia im lặng một hồi, ngay cả âm thanh lạo xạo của mấy viên đá cũng biến mất. Chỉ có tiếng gió thổi phần phật, nhắc cho Phó Trí biết điện thoại vẫn còn đang kết nối.
Mũ trùm đầu của Cố Niệm bị gió biển hất xuống, ở Nam Mỹ hiện đang là cuối xuân đầu hạ nên thời tiết không lạnh mấy. Chỗ xương quai xanh in đầy những vết ám muội lộ ra nhưng cậu cũng không chỉnh cổ áo, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng với đối phương, "Ồ."
Đôi lúc Phó Trí thật sự không đoán được tích cách của vật nhỏ nhà mình.
Nếu không cho cậu thứ cậu muốn, cậu sẽ như tên ngốc liều lĩnh đâm đầu vào ngõ cụt nhất quyết giành lấy. Nhưng cũng có lúc, cậu lại giống như đứa nhỏ lén ăn kẹo, chỉ cần dọa sợ sẽ lập tức ngoan ngoãn trả lại liền.
Ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm viên kẹo, như chịu oan ức rất lớn.
Khiến người khác đau lòng vô cùng.
Phó Trí bất đắc dĩ mở miệng: "Không ném, tôi vẫn đặt ở đó."
"Ừm." Giọng của Cố Niệm giống như không tin hắn, lại giống như đang giận hờn: "Ngài có thể ném nếu muốn."
Phó Trí không có kinh nghiệm dỗ người khác, cũng không thích dỗ người khác, muốn nói tiếp hai câu với Cố Niệm, lại nghe từ phía bên kia hình như có người đang gọi cậu. Cố Niệm cũng nhân cơ hội vội tạm biệt Phó Trí, cúp điện thoại. Phó Trí nắm điện thọai di động, hoàn toàn không có biểu hiện tức giận vì bị cắt ngang nửa chừng.
Phó Trí trở lại phòng làm việc thì thấy bó hoa vẫn được cắm trong bình, chỉ là đã có vài nhánh héo đi. Ban đầu việc chăm sóc hoa không phải chuyện của hắn, mà do lúc người giúp việc tính thay nước thì bị hắn nói "theo ý cậu ấy" nên từ đấy giúp việc trong nhà cũng không ai dám chạm vào bình hoa nữa.
Phó Trí nhìn hồi lâu, cuối cùng cầm lọ hoa đi thay nước.
Trong lúc cắm hoa hồng phải chú ý gai nhọn nếu không sẽ bị nó đâm vào. Phó Trí lúc cầm lên, vô ý bị đâm một cái.
Sao vật nhỏ có thể cắm hoa được nhỉ?
Phó Trí thay nước cho hoa rồi để lại trên bệ cửa sổ, dựa lưng nhìn xuống sân vườn.
Hắn thấy mình cần tuyển thêm người để trồng hoa trong khuôn viên.
Trong sân đúng là nên trồng thêm nhiều loại hoa khác rồi.
Người vừa gọi Cố Niệm là Tiết Tắc, tầng trên du thuyền có một thương nhân người Nam Mỹ đang tổ chức đánh bài, sau khi thua một khoản không nhỏ, anh vội đi ra ngoài hít thở không khí, nhàm chán chờ trò chơi kết thúc.
Tiết Tắc rất thính tai, nghe Cố Niệm tạm biệt ngài Phó liền hỏi cậu: "Ngài Phó tìm cậu?"
Cố Niệm cất điện thoại, nghịch lan can: "Là tôi tìm ngài Phó."
Tiết Tắc đứng bên cạnh im lặng không nói, mối quan hệ của Cố Niệm và Ngài Phó hơi khác thường luôn anh có cảm giác không đúng. Ông chủ tìm anh nói chuyện, cũng không hỏi việc riêng tư, chỉ có Cố Niệm...
Ánh mắt Tiết Tắc mang theo chút thương hại, hàm ý nói: "Ngài ấy không thích có người làm phiền, bất kể là cấp dưới hay người thân."
Cố Niệm ngẩng đầu nhìn Tiết Tắc, hiểu rõ ý trong câu nói vừa rồi, mỉm cười mở hộp thuốc lá đưa cho Tiết Tắc một cây: "Anh Tiết, hút thuốc không?"
Tiết Tắc lịch sự cầm lấy, chầm chậm nói: "Cô Từ từng ở lại bao lâu nhỉ, ba hay bốn tháng gì đó đúng không?"
"Ưu điểm lớn nhất của cô Từ có lẽ là nghe lời không gây phiền."
Cố Niệm gật đầu, khiến người khác nghĩ cậu thật sự nghe hiểu. Tiết Tắc nhìn dáng vẻ của cậu, càng cảm thấy đáng tiếc, khéo léo khuyên nhủ: "Đừng gây rắc rối, ngài ấy sẽ không bạc đãi cậu."
Dứt câu lại vội bổ sung thêm: "Tính cách ngài Phó khá tốt, so với Tưởng thiếu gia cứ chơi đùa hết người này tới người kia, thật sự tốt hơn nhiều. Nghe nói hai năm trước còn có người đòi tự sát vì cậu ta."
Cố Niệm bật cười, cực kỳ chắc chắn nói: "Tưởng thiếu gia không thích kiểu người như thế."
"Đúng vậy. Sau đó kẻ kia bị phạt làm giá đỡ cho súng."
Tiết Tắc nhìn Cố Niệm, thấy mấy dấu vết ngay xương quai xanh của cậu, khe khẽ thở dài: "Cậu tự chăm sóc tốt cho chính mình đi."
Cố Niệm đưa tay gác lên lan can tiếp tục hút thuốc, lưng cậu hơi cúi xuống, chiếc áo sơ mi đơn bạc bị gió biển thổi phồng lên. Thấy cậu không nói lời nào, Tiết Tắc cũng không nói nữa, vỗ vai cậu rồi quay lưng trở về phòng.
Cố Niệm cùng anh trở lại khoang thuyền, ngay lúc ấy thấp thoáng một người bóng người quen thuộc.
"Sao vậy?" Tiết Tắc thấy cậu dừng lại, cúi người thấp giọng hỏi.
Đây là lần đầu tiên Tiết Tắc thấy sắc mặt Cố Niệm tệ như vậy, tựa như một người bị kiệt sức, đứng chết lặng vài giây. Tiết Tắc gọi Cố Niệm vài lần, cậu mới lấy lại tinh thần.
"Tôi ra ngoài một chút..." Cố Niệm vội vã đi về hướng người đàn ông mới đi. Đó là một nam nhân cao lớn, trên mặt có một vết sẹo mờ, nhìn là biết không phải người hiền lành gì. Tiết Tắc cau mày, gọi hai người đi theo Cố Niệm, còn mình trở về phòng đàm phán.
Cố Niệm đi theo gã đàn ông lên lầu ba, thấy hắn bước vào một căn phòng, xung quanh có vài người canh giữ. Cậu giả bộ mình là một du khách nước ngoài bị lạc đường, đi vòng quanh, mơ hồ nhận ra người ở trong phòng kia chính là Diệp Văn Lệ.
Cố Niệm không tiếp cận gần hơn được đành phải rút lui. Cậu đứng ở trên boong tàu phát ngốc, đột nhiên nhớ ra mình phải thông báo cho Tiết Tắc chuyện Diệp Văn Lệ và người của hắn cũng đang ở trên thuyền.
Tiết Tắc sau khi biết cũng rất bất ngờ. Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn thương nhân kia, trước mặt ông ta là mớ chip được chất thành núi. Tiết Tắc có chút buồn bực nói: "Tay Diệp Văn Lệ đủ dài."
Cố Niệm không yên lòng gật đầu, tâm trạng rất lo lắng, không tự chủ nắm khẩu súng bên thắt lưng. Thấy Cố Niệm có gì đó không ổn, Tiết Tắc hỏi: "Cậu làm sao thế?"
Cậu không đáp ngay, qua một hồi lâu mới trả lời cho có lệ: "Gặp một người quen thôi."