Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng súng đạn xối xả, hòa cùng tiếng gió thổi phần phật trên tầng cao. Phó Trí đứng bất động một lúc lâu, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mỏi nhưng vẫn cố lắng tai phân biệt mớ tạp âm ngoài kia. Mãi đến khi hai chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống sân, tiếng ồn dưới lầu mới bị át đi.
Ánh đèn pha nhấp nháy trên đỉnh đầu của Phó Trí, tốc độ của quạt gió mạnh mẽ như muốn hất văng mọi thứ ra xa. Sau khi hạ cánh, Tiết Tắc nhanh chóng cho người đi dìu Phương Dịch còn bản thân thì chạy tới chỗ Phó Trí.
Phó Trí không quan tâm tới còng tay trên người mình, hắn lạnh lùng ra lệnh, “Cố Niệm đang ở dưới lầu, cậu xuống lôi em ấy lên đây cho tôi.”
Tiết Tắc nhìn thử còng tay, là loại chuyên dụng của nhóm thi hành nhiệm vụ đặc biệt. Hắn vừa giúp ông chủ tháo khóa vừa đáp, “Đang có hai đội đi từ dưới lên, cậu Cố nhất định sẽ không sao.”
Phó Trí trầm ngâm, biểu cảm hiển nhiên không vui, lạnh giọng hỏi, “Chuyện gì đây?”
Tiết Tắc thầm kêu khổ trong lòng, lén nhìn sắc mặt của ông chủ, cuối cùng quyết định phản bội Cố Niệm, “Tôi và cậu Cố vô tình gặp nhau ở sân bay. Vừa nhận được tin của Phương Dịch rằng ngài gặp tập kích, cậu ấy…”
Đoạt luôn hai khẩu súng của tôi, một mình lái xe đuổi đến đây luôn. Nhưng lời này có cho tiền, Tiết Tắc cũng không dám nói ra.
Phó Trí thử cử động cổ tay một chút, sau đó đứng dậy muốn xuống dưới xem tình hình thế nào. Nhưng vừa đi được vài bước, một nhóm người bao gồm cả Cố Niệm chậm rãi đi tới.
Trên người Cố Niệm không có máu, xem ra không bị thương, chỉ là gương mặt có chút đỏ do vừa mới vận động mạnh. Cậu nhìn còng tay của Phó Trí đã được tháo, nở nụ cười ngây thơ, sau đó cởi áo khoác đã dính đầy mồ hôi ném xuống đất.
Gió một lần nữa thổi qua, khẽ đong đưa tà áo sơ mi trắng của cậu. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, làn da Cố Niệm gần như trong suốt. Vết thương trên vai phải cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Tầm mắt vừa chạm phải vết thương kia, cơn giận trong lòng Phó Trí cũng vơi đi một nửa. Bước chân của hắn ngừng lại, không màng để tâm đến vật nhỏ đang lẽo đẽo đằng sau, Phó Trí xoay người tiến về phía máy bay trực thăng.
Trong không gian buồng lái chật hẹp, Tiết Tắc ngồi ghế trước cảm thấy áp lực đè nặng như núi, cố ý dịch ra xa thấp thỏm báo cáo, “Dựa vào tin nhắn của Hứa Y, chúng tôi đã cho người truy đuổi Diệp Văn Lệ thông qua định vị từ cuộc gọi.”
“Mấy công ty với chỗ căn cứ chúng tôi đã giải quyết xong. Ngoài ra người ở bến cảng cũng bắt đầu hành động.”
Phó Trí gật đầu, hài lòng với sự sắp xếp của hắn.
Sau đó buồng lái lại rơi vào không khí im lặng lần nữa, chỉ có tiếng động cơ ồn ào và tiếng cánh quạt trên nóc trực thăng.
Máy bay lướt ngang qua thành phố, hạ cánh xuống khu vực gần căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô. Đây mới là nơi ở thật sự của Phó Trí.
Tiến vào biệt thự, Cố Niệm im lặng ngồi trong góc phòng ngủ, nhìn bác sĩ khử trùng và xử lí vết thương cho Phó Trí. Kể cả khi bác sĩ đã rời đi một lúc lâu, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi yên bất động ở đó.
Phó Trí dựa lưng vào thành giường, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Phòng ngủ lặng thinh không một tiếng động, xung quanh yên ắng đến lạ thường. Mãi một lúc sau, Phó Trí nhịn không được kêu một tiếng, “Lại đây.”
Cố Niệm không nhúc nhích, trên gương mặt vẫn là dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Phó Trí mở mắt, nhìn chằm chằm vào cậu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn đôi chút, “Niệm Niệm, lại đây.”
Thiếu niên nghe thế chợt híp mắt cười, đi tới ngồi xuống kế bên hắn, cẩn thận hôn lên môi người kia.
Nhưng Phó Trí đã sớm rõ tính cách thích né tránh vấn đề của cậu, hắn nghiêm túc kéo đối phương ra khỏi mình ốc, gương mặt lạnh lùng không vui.
Cố Niệm nâng tay trái hắn lên, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay nhằm lấy lòng người nọ, giọng điệu mềm mại mang theo chút ý làm nũng, “Giận gì chứ, em có bị thương đâu.”
Phó Trí không thuận tay trái lắm nhưng hắn cũng không định dùng sức nhiều, khẽ véo má Cố Niệm, “Tôi kêu em ở yên chỗ bác Cố đúng chứ?”
“Nhưng ở đó buồn lắm.” Cố Niệm tận dụng mọi cách để vòng tay qua người đối phương, chậm rãi châm lửa.
Phó Trí nắm nhẹ cổ áo người kia, buộc cậu nhìn vào mắt mình, “Vậy ở bên tôi em không buồn sao?”
Cố Niệm cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh, “Ừm!”
Chỉ một từ nhưng lại khiến cơn giận vừa mới nhen nhóm dập bị tắt hoàn toàn.
Ngày hôm nay, Phó Trí đã sớm biết rõ, tuy Cố Niệm là một đứa nhỏ bướng bỉnh, hay tự phụ nhưng thật ra lại rất cố chấp với những ý nguyện của bản thân. Nếu cậu đã muốn ở bên cạnh hắn, vậy cậu nhất định sẽ không nhượng bộ, sẽ không chỉ biết sợ hãi trốn sau lưng đối phương.
Mà Phó Trí cũng hiểu mình không thể bảo vệ cậu mãi được.
Người đàn ông nhìn Cố Niệm, bỗng nhiên ý thức được Cố Niệm so với suy nghĩ của hắn thì ngoan cường, mạnh mẽ hơn nhiều.
Và cũng yêu hắn bằng tất cả mọi thứ.
Nhìn ra được sự thả lỏng của Phó Trí, đứa nhỏ nhân cơ hội nhào tới bất mãn nói, “Ngài Phó đã từng hứa, sẽ không mang em đi đâu hết mà.”
Phó Trí biết Cố Niệm cố ý hiểu sai lời mình nhưng hắn cũng chẳng biết làm thế nào. Bởi vì trong đôi mắt xinh đẹp của cậu, thứ quý giá của riêng mình hắn…
Đó là sự ấm áp, rạng rỡ, là sự chân thành đến từ trái tim. Phó Trí cam tâm tình nguyện trả giá đắt vì nó.
Hắn xoa tóc đối phương, dịu dàng nói, “Ừm.”
Đêm hôm đấy Diệp Văn Lệ cho người chặn Phó Trí ở bãi giữ xe là để câu thời gian, sai người tới gài bom chỗ hắn đang ở. Từ trước đến nay, Phó Trí vẫn luôn là người ăn miếng trả miếng, hắn hạ lệnh truy sát nhóm người của gã, nhất quyết không để lọt lướt một ai. Ngay hôm sau, trên báo đài rầm rộ đưa tin: công ty Trọng Cảnh tuyên bố Diệp Văn Lệ đã bất ngờ chết vì “tai nạn xe”
Không còn đối thủ cạnh tranh, những cuộc đàm phán làm ăn sau này cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Mấy ngày sau, Phó Trí trở về nhà cũ, trừ những lúc buộc phải làm việc, phần lớn thời gian còn lại hắn đều nghỉ ngơi dưỡng thương.
Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn phải cẩn thận, tránh va chạm mạnh. Cố Niệm nhanh chóng nắm lấy cơ hội hiếm có này, suốt ngày trêu chọc Phó Trí.
“Mấy chục năm nữa ngài Phó cũng sẽ như thế này.” Cố Niệm vừa giúp Phó Trí mặc quần áo vừa nói, “Ngay cả mặc quần áo củng phải nhờ em giúp.”
Phó Trí nheo mắt nhìn cậu, vươn tay ôm đối phương vào trong ngực nguy hiểm hỏi, “Sao thế? Chê tôi già?”
Đứa nhỏ vừa bước qua tuổi 20 lém lỉnh cười, thoạt nhìn có chút lay động lòng người.
Phó Trí cúi người chậm rãi hôn cậu, vờ như không thèm để ý về câu chuyện tuổi tác của cả hai.
Vài ngày sau đó Cố Niệm mới hiểu “lão năm nhân” này không chỉ thù dai mà còn thích âm thầm sau lưng tính toán với cậu.
Gần đến ngày 23 Tết, vết thương của Phó Trí gần như đã khôi phục hoàn toàn. Không cần phải làm bảo mẫu chăm sóc người nọ, Cố Niệm hào hứng vào bãi tập luyện bắn súng, mãi đến tận khuya mới trở về phòng ngủ của mình.
Phó Trí không ở đây, có lẽ hắn đang bận họp ở phòng làm việc bên cạnh. Cố Niệm không tính tìm hắn, cậu tắm rửa rồi làm ổ trên giường chăm chú đọc cuốn «Chim sơn ca và bông hồng đỏ» (1). Tiếng Anh của cậu không tốt, nhưng Phó Trí đã từng kể sơ qua câu chuyện này nên cậu vẫn có thể một mình đọc tới say sưa ngon lành.
Lúc này một bàn tay vươn tới giật lấy cuốn sách, cẩn thận đặt qua một bên, Phó Trí dịu dàng hôn một chút lên khóe môi người yêu, “Đang đọc gì thế?”
Cố Niệm ngoan ngoãn đặt hai tay vòng qua cổ hắn, suy nghĩ một lát rồi đáp, “Câu chuyện tình yêu của một chú chim.”
Phó Trí bật cười, cảm thấy người nọ đáng yêu tới mức tâm can ngứa ngáy, vì thế động tác càng thêm cuồng nhiệt. dương v*t dưới nụ hôn nóng bỏng dần dựng đứng, chọt vào giữa hai chân Cố Niệm. Cậu làm sao có thể nhắm mắt không cảm thấy, thấy chí còn nghịch ngợm duỗi tay xoa nắn vài cái.
Phó Trí nhanh chóng giữ tay cậu, tiếp tục nụ hôn sâu, vành mắt thiếu niên dần đỏ hoe, nước mắt sinh lý cũng bất chợt trào dâng. Miệng nhỏ phát ra chuỗi âm thanh rên rỉ mềm mại, vừa giống như kháng cự nhưng hệt như nỉ non mời gọi, “Ưm…ngài Phó…”
Người đàn ông khóa chặt hai tay cậu lên đỉnh đầu, mạnh mẽ đè thiếu niên xuống giường lột sạch quần áo. Cố Niệm hiện tại đã chìm vào biển tình, chỉ tập trung hôn môi đối phương, không hề để ý động tác nhỏ của hắn. Mãi đến khi cảm giác lành lạnh của kim loại chạm vào da, cậu mới ngẩng đầu lên xem.
Không biết từ lúc nào Phó Trí đã khóa tay trái cậu vào thành giường.
Cố Niệm ngơ ngác nhìn chiếc còng tay, cảm thấy có chút quen, đây chẳng phải là cái còng tay mà cậu dùng lên người Phó Trí hôm hắn bị tập kích hay sao?
Người nọ hôn lên mắt Cố Niệm, mỉm cười nới rộng cửa sau giúp cậu, khàn giọng nói: “Lúc đầu tôi chỉ tính giữ chặt em thôi, Niệm Niệm. Nhưng mà lần trước em lại còng tay tôi….”
Cố Niệm ngẩng đầu nhìn người yêu mình, hormone nam tính trên người Phó Trí tỏa ra bốn phía mang theo khát vọng chinh phục và chiếm hữu khiến cậu run rẩy hưng phấn. Đứa nhỏ khẽ liếm môi, giống như rất mong chờ hành động kế tiếp của Phó Trí.
Vẻ mặt không chút sợ hãi của Cố Niếm khiến chỗ dưới thân của Phó Trí lớn hơn một vòng. Hắn qua loa bôi trơn sau đó bất chấp tiến vào hậu huyệt non mềm của người kia. Giọng điệu của Cố Niệm dần nghẹn ngào, tiếng rên cũng kiều mị hơn mấy phần, hắn thấp giọng nói, “Tôi hận không thể làm chết cưng ở trên giường đấy Niệm Niệm.”
Dứt câu, hắn càng thêm sức đâm ra rút vào, tốc độ như vũ bão khiến nước mắt sinh lí của Cố Niệm không thể ngừng rơi, đứt quãng rên rỉ, “Ngài, ngài…đã bảo sẽ không giận mà…”
Bộ dáng thút thít của đối phương cực kì chọc người đến hung hăng yêu thương một phen, đã thế đứa nhỏ còn bướng bỉnh không chịu thua, hệt như đang chất vấn tại sao Phó Trí lại thanh toán nợ cũ với cậu vậy. Từng cú thúc mạnh bạo khiến chiếc còng tay va vào thành giường, âm thanh leng keng của kim loại mang theo ảo giác giam cầm độc chiếm. Người đàn ông giữ chặt eo cậu, giọng điệu dịu dàng phản bác, “Tôi nói như vậy lúc nào nhỉ?”
Cố Niệm trừng mắt ai oán nhìn hắn.
Bởi vì đã cấm dục nhiều ngày nên Phó Trí không có chút khống chế, hận không thể nuốt trọn người nọ, mặc dù đã bắn hai lần nhưng hắn vẫn không hề có ý định buông tha cho Cố Niệm, chỗ cổ tay bị nắm cũng bắt đầu ửng đỏ lên. Nhìn dương v*t người kia không có dấu hiệu hạ xuống, cuối cùng Cố Niệm òa khóc nghẹn ngào cầu xin, “Ngài, ngài Phó…”
Cao trào đi qua, hậu huyệt càng thêm mẫn cảm, Phó Trí lật cậu lại về tư thế quỳ sấp, thả chậm tốc độ, thỉnh thoảng lại đâm vào điểm G khiến thân thể cậu nhịn không được run lên, “Sao?”
Cố Niệm khóc nấc, đáng thương nói, “Em, ưm…em sai rồi.”
Phó Trí không dừng lại động tác, tiếp tục hỏi, “Sai cái gì?”
Cố Niệm cố gắng ngăn nước mắt mình lại, theo thói quen muốn nũng nịu với đối phương nhưng lại bị vướng còng tay, cảnh tượng túng quẫn khiến đứa nhỏ ủy khuất đáp, “Cái gì cũng sai hết…em đau…”
Cố Niệm nghĩ chỉ cần mình xuống nước, làm nũng với hắn một chút thì mọi chuyện sẽ xong nhưng không ngờ rằng lần này Phó Trí rất kiên quyết, chỉ lạnh lùng tách hai bên đùi non mịn, mở lớn hai chân cậu tiếp tục đâm thêm nhiều lần, sau đó mới bắn ra.
Khoái cảm như sóng triều mãnh liệt đánh úp tới khiến Cố Niệm run lên, ngay cả sức để rên cũng không còn đủ. Phó Trí ôm cậu, cuối cùng mở lòng từ bi, tháo còng tay ra, ôm chầm lấy người yêu nhỏ khẽ dỗ dành.
Tay trái Cổ Niệm hơi sưng, Phó Trí nâng tay cậu nhẹ nhàng hôn lên mấy ngón tay một chút sau đó liếm đi những giọt nước mắt còn vương trên mi.
Dư vị tình dục khiến Cố Niêm vô cùng mệt, cậu làm ổ trong lồng ngực Phó Trí, mặc kệ người kia vẫn đang hôn mình, mơ màng nói, “Hẹp hòi.”
Ngài Phó hẹp hòi nghe thế chỉ cười, ôm cậu đi vào nhà tắm.
Mấy ngày sau, Phó Trí quyết định tổ chức một buổi tiệc tối tại nhà.
Phó Trí và Diệp Văn Lệ giằng co nhiều năm, nên khi tin tức về cái chết của Diệp tổng truyền ra, không ít người hoảng hốt, cuộc tranh đoạt dai dẳng ấy vậy mà đã lẳng lặng kết thúc. Sau sự kiện đó, không ít người hẹn gặp hắn nhằm chào hỏi lấy lòng, vì để giải quyết triệt để khâu xã giao này Phó Trí quyết định tổ chức luôn một bữa tiệc lớn.
Đêm đó, nhân viên cao cấp và cả người của xã hội đen đều có mặt, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Tiệc tối bắt đầu một hồi lâu, Phó Trí mới xuất hiện. Hắn dạo một vòng nói chuyện sau đó bị Tưởng Húc Văn kéo qua một bên tán dóc, “Vết thương thế nào rồi?”
Câu hỏi này khiến Phó Trí không khỏi nhớ lại chuyện lúc chiều ở trên lầu. Bởi vì lấy cớ vết thương đau nên hắn buộc Cố niệm phải tự mình động, kết quả vật nhỏ vì lấy lòng hắn cái gì cũng dám làm hết.
Phó Trí nở nụ cười, “Từ từ hồi phục cũng không sao.”
Tưởng Húc Văn nhìn biểu cảm của hắn không khỏi ớn lạnh, cười gượng hai tiếng hỏi tiếp, “Ngày hôm qua mày kêu năm sau tổ chức tiệc sớm là có ý gì?”
Như mọi năm thì hẳn năm sau Phó Trí sẽ lại tổ chức một buổi tiệc khá quan trọng, đây được xem là buổi tiệc xã giao hết sức đặc biệt, khách tới không chỉ là người của thế giới ngầm mà còn có cả các cơ quan lớn, người ở tầng lớp trên. Nên hôm qua, lúc Phó Trí kêu tổ chức sớm, Tưởng Húc Văn không hiểu lắm.
“Năm sau có việc bận.”
“Bận gì cơ?” Tưởng Húc Văn thắc mắc hỏi.
Phó Trí chỉ thản nhiên liếc mắt, có vẻ không muốn nói cho y biết. Tưởng Húc văn còn chưa kịp ăn vạ mè nheo thì cố Niệm đã từ trên lầu bước xuống, tầm mắt đảo nhẹ xung quanh rồi dừng lại trên người Phó Trí.
Cậu mặc âu phục sang trọng, từ chất vài đến đường may đều vô cùng tỉ mỉ và khéo léo. Tưởng Húc Văn cảm thấy hơi quen mắt, nhìn kiều gì cũng giống tay nghề nhà may riêng của Phó Trí thế nhỉ? Một đuôi ngọn tóc vẫn chưa kịp khô, cả người toát lên cảm giác lười biếng yếu ớt. Cố Niệm không đứng sau Phó Trí nữa mà là cùng hắn sóng vai, mỉm cười chào y, “Ngài Tưởng.”
Tưởng Húc Văn nhớ tới đoạn đối thoại trước đây trong phòng trà, chừng mực gật đầu đáp, “Cậu Cố.”
Cố Niệm quay sang hỏi Phó Trí, “Năm sau ngài bận gì thế?”
Phó Trí dẫn cậu đi lấy đồ ăn, qua loa đáp, “Chuyện của công ty thôi.”
Tưởng Húc Văn thề, nếu chuyện đó không dính tới Cố Niệm, y sẽ viết ngược lại cả họ và tên.
Note:
(1) Chim sơn ca và bông hồng đỏ (tên gốc: The Nightingale anh the Rose): truyện cổ tích của nhà văn Oscar Wilde, nội dung nói về tình yêu và sự hi sinh.