Chương 10: Anh nặng quá
Cung Thuỵ Thần ra sức đẩy mạnh một cái, làm cho Lăng Nhược Tịch hoảng sợ hô lên thành tiếng, kêu đau một tràng: “Hu hu…. Đừng mà…Á… Không được… Tha cho em… Tha cho em đi… Hu hu … Đau quá …. Aaaaaaaaaaaaa….”
Bị anh xỏ xuyên nghiền mạnh làm cho Lăng Nhược Tịch sống chết giãy dụa, đôi chân trắng nõn không có chút sức lực đạp thắt lưng của anh, cái eo thon liên tục cong lên, lại bị anh hung hăng đè xuống, dùng sức cắm ra vào, cuối cùng chỉ có thể liều mạng mà co rút bên dưới với ý đồ muốn đẩy gậy thịt to lớn của anh đang phóng túng trong động hoa nhỏ của cô ra ngoài.
“Đừng nhúc nhích….” Động hoa nhỏ căng chặt của cô vốn đã cắn chặt lấy ɖu͙ƈ vọng to lớn của anh, giờ lại kẹp chặt hơn đến mức anh phải ngửa đầu rêи thành tiếng, suýt chút nữa đã buông súng đầu hàng.
“Hu…Hu….” Động hoa nhỏ của Lăng Nhược Tịch bị anh đẩy căng ra hết cỡ, cô vừa đau lại vừa sợ, đời nào nghe lời anh, cô vừa khóc vừa kêu, điên cuồng vặn vẹo cái ʍôиɠ lui ra, bàn tay nhỏ bé cào loạn trêи lưng anh.
Cung Thuỵ Thần bị cô làm cho luống cuống tay chân, vừa muốn giữ chặt cái eo của cô vừa muốn dỗ dành để cô đừng khóc, ai ngờ anh lại bị cô ʍút̼ chặt đến phát đau, trong lúc không phòng bị, thắt lưng anh bỗng tê dại, tinh hoa ấm nóng phun trào ra ngoài, toàn bộ bắn vào vách thịt mềm mại bên trong cô, Lăng Nhược Tịch như bị phỏng, run rẩy cả người, rêи rỉ một tiếng thật dài, cũng tiết ra.
Cao trào qua đi, Lăng Nhược Tịch còn nức nở không ngừng.
Tâm trạng đang buồn bực của Cung Thụy Thần lại càng thêm phiền não, sao anh lại có thể bị cô ʍút̼ chặt đến mức tước vũ khí đầu hàng cơ chứ? Đây đối với anh mà nói chính là sự sỉ nhục rất lớn, mà anh còn chưa tính sổ với cô, mà cô lại còn mang dáng vẻ tủi thân như vậy nữa: “Nín ngay, không được khóc.”
Thân dưới hai người còn đang kết hợp, Lăng Nhược Tịch bị anh quát làm cho hết hồn, hoa huy*t cũng co rụt lại, tiểu Cung lập tức cũng có phản ứng theo.
Lăng Nhược Tịch nhạy cảm nhận ra sự thay đổi ở bên dưới của anh, mặt đỏ bừng lên, cô ngừng thút thít, ánh mắt ngượng ngùng nhìn về nơi khác, đưa tay đẩy đẩy anh một cái “Ai nha, anh nặng quá.”
“Anh cứ đè đó, đè chết em luôn.” Cung Thuỵ Thần không chút suy nghĩ lầm bầm một hơi.
Lăng Nhược Tịch sửng sốt, lập tức nhìn vẻ mặt buồn bực của Cung Thuỵ Thần, nếu không phải là hoàn cảnh không thích hợp, có lẽ cô sẽ cười phá lên, trước đây sao cô không biết được anh còn có bộ mặt ngây ngô ngượng ngùng thế này chứ, thật là đáng yêu.
Sau khi nói xong, Cung Thuỵ Thần cũng nhận ra mình quá mức ấu trĩ, khuôn mặt tuấn tú đỏ au, nhìn thấy khoé miệng của cô giật giật muốn cười mà không dám, anh thẹn quá hoá giận đè cô xuống rồi cúi đầu hôn lấy môi cô, mạnh mẽ cạy mở hàm răng cô ra, cuốn lấy cái lưỡi thơm mềm của cô, dùng sức ʍút̼ cắn cái lưỡi nhỏ.
Đến khi Lăng Nhược Tịch bị anh hôn đến choáng váng, toàn thân mềm nhũn, anh mới chịu buông cô ra, một tay đỡ lấy gáy của cô, qua loa điều chỉnh lại hơi thở, trầm giọng hỏi: “Nói đi, vợ yêu của anh, tối qua em từ chối đòi hỏi của anh, hôm nay lại lén anh xem phim A để tự thẩm, chuyện này là sao?” Có lẽ vừa mới ăn được ‘bữa tiệc lớn’, sắc mặt của Cung Thuỵ Thần so với lúc chiều vẫn tốt hơn nhiều.
“Đã nói không phải là tự thẩm rồi mà, là chị hai đưa cho em mang về nghiên cứu một chút.” Lăng Nhược Tịch đối với hai chữ “Tự thẩm” vô cùng nhạy cảm, không cần suy nghĩ lập tức phản bác.
“Nói ý chính.” Cung Thuỵ Thần thấy cô lòng vòng cả nửa ngày chưa nói đến chuyện chính, anh nhướng mày, lập tức dùng cách đối đãi nghiêm khắc thường ngày với cấp dưới mà mắng khẽ.
“A….” Em đã nói rồi còn gì, Lăng Nhược Tịch ấm ức bĩu môi, trong lòng lại mắng anh: Đồ lưu manh, mới vừa ăn cô sạch sẽ xong rồi lại hung dữ với cô.