Khang Duật thích tôi… Khang Duật thích tôi… Khang Duật thích tôi…
Những lời này như lời nguyền, khiến tôi luôn chờ tết Nguyên Đán lâu thế rồi, vậy mà lúc nhận tiền mừng tuổi, việc khiến người bình thường rất phấn khích cũng trở nên thật vô vị.
Anh thật sự thích tôi sao?
Thích? Có thích thật không?
Diễm Diễm nói là có, nhưng cũng đâu phải tự anh nói ra…
Rối quá điiiiiiiiiii!!
Vì thế, một đứa đã đọc rất nhiều rất nhiều truyện tranh lãng mạn thiếu nữ như tôi, đang bắt chước y chang, ngồi phá hoa cỏ lá cành.
Một cánh là thích, hai cánh không thích…
Sau đó chuyển sang lá cây, một lá là không thích, lá tiếp theo là thích…
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại suốt.
Cái sự phá hoại cây cảnh này không chỉ làm nền đất vương vãi đầy xác hoa mà còn khiến hai tai tôi phải chịu sự tra tấn của mẹ suốt ba ngày. Bố nhìn cây vạn tuế đã trồng suốt 12 năm nay dưới sự tàn phá của tôi, trơ trụi không biết đã thành thứ gì, đứng hứng gió mà rớt nước mắt.
Kết quả toàn bộ tiền lì xì của tôi đều bị tịch thu.
Bất hạnh đến nỗi không thể bất hạnh hơn.
Tôi cũng rối rắm không thể rối rắm hơn, như một cái xác nằm dài ở trên giường.
Vào bữa tối, bị mẹ kéo tai dắt tới phòng khách, trước mặt là nào thịt nào cá nhưng tôi ăn mà chẳng cảm nhận được vị gì, cứ nghĩ sắp phải nhập học, càng lo lắng không biết phải cư xử thế nào mới được, nhai nuốt qua loa hai ba miếng, định trở về phòng tiếp tục nằm sải lai thì đang ăn, mẹ tôi bất ngờ thông báo một tin khiến người ta muốn chết ngất.
“Miểu Miểu, từ kì sau Diễm Diễm sẽ chuyển đến trường con!”
Thiếu chút nữa là tôi đút cơm vào lỗ mũi rồi – “Hả?”
“Hả cái gì mà hả, lo ăn cơm đi!!” – Mẹ tôi trừng mắt.
“Không phải, tại sao lại muốn chuyển trường cơ chứ!” – Tôi bỏ chén cơm xuống, không để ý đến ánh mắt sát thủ của mẹ, hỏi lớn.
Mẹ tôi trả lời – “Trường ở ngoại thành, sau này, muốn thi vào trường trung học thì điểm sẽ rất cao, trình độ giảng dạy cũng kém, trường trong thành phố thì không, vậy nên tranh thủ mới đầu học kì hai thì chuyển đi.”
Chuyện này thì tôi hiểu, ngày xưa tôi theo hộ khẩu của mẹ, Diễm Diễm thì lại vào hộ khẩu của bố, ở quận Mẫn Hàng. Thời những năm 90 khi ấy, Mẫn Hàng bị coi là ngoại thành, nói khó nghe một chút thì gọi là nông thôn, nào ai biết sau này lại trở thành quận sầm uất nhất nhì của Thượng Hải đâu. (Mẫn Hàng nay là 1 trong 8 quận của thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải, vây quanh các thị xã xung quanh, các vùng ngoại ô, nông thôn cách xa trung tâm thành phố.)
Thượng Hải cũng vậy, trình dộ giảng dạy trong nội thành rõ ràng tốt hơn vùng ngoại ô nhiều, trong kì thi sát hạch, sẽ có phân biệt đối xử, được cái sau này thì hết rồi, tất cả đều công bằng.
Tôi hiểu nỗi khổ của mẹ, lúc Diễm Diễm nhập vào hộ khẩu của bố, mẹ đã kiên quyết phản đối, nhưng bố thấy cả hai đứa con gái đều khác hộ khẩu, khiến người làm bố như ông thấy không an toàn, tranh cãi rất lâu, mẹ tôi không thay đổi được, đành phải mặc kệ.
Tôi cũng có quan tâm mấy đâu, Diễm Diễm học cùng trường với tôi, chuyển thì cũng được thôi.
Nhưng mà với cái tính của nó… mỗi ngày đến trường đều muốn sai bảo tôi, nếu không… nếu không làm, có khi nó đi tìm Khang Duật…
Nghĩ đến đấy, tay chân tôi lạnh ngắt.
Tôi ngó qua Diễm Diễm, vẫn đang ăn cơm ngon lành, cứ như chuyện chuyển trường chả liên quan gì với nó.
Không thể, tuyệt đối không thể được!
Tôi có thể tưởng tượng được, cuộc đời học sinh trung học sau này của mình rất thê thảm.
“Diễm Diễm, em cũng đồng ý à?” – Trong lòng run rẩy, tôi hỏi.
Nó nhét đầy một miệng thịt kho tàu, không nói được, nhưng gật gật đầu.
Tôi hoảng hốt thét lên – “Không được, tuyệt đối không thể được!!”
“Không được cái gì!!” – Mẹ tôi quát – “Hai chị em học hai đứa một trường thì có gì là không được. Dạo sao thế hả con, đến Diễm Diễm cũng đồng ý thì mày lăn tăn chuyện gì?”
Tôi khóc không ra nước mắt, đương nhiên là vì quyền lợi sau này của con chứ còn gì.
Tôi bắt đầu giở giọng đàm phán – “Diễm Diễm à, em đổi trường như thế, sau này không thể chơi cùng với những bạn cùng lớp cũ, em không buồn sao?”
Chuyển trường, toàn bộ mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đâu, ai cũng biết, đi học sẽ rất buồn, tuy tính của Diễm Diễm có thể kết bạn rất nhanh, nhưng nó và bạn cùng lớp hiện tại, thế nào cũng có tình cảm với nhau, nếu cứ vậy mà chuyển thì chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu.
Ấy vậy mà Diễm Diễm nuốt trôi cục thịt kho tàu xong, mở miệng nói – “Không đâu.”
Khỉ gió, con này đúng là đồ máu lạnh.
Nó quẹt tay ngang miệng, tiếp tục nói – “Đâu phải là không thể, hai ngày cuối tuần vẫn có thể rủ tụi nó đi chơi được mà, với lại…” – nó đảo mắt một vòng, – “Em thấy chuyển trường cũng rất hay, chắc chắn sẽ có chuyện vui cho mà xem.”
Chuyện vui?
Tôi đổ mồ hôi lạnh, không phải chuyện tôi đang nghĩ đấy chứ.
“Cứ vậy đi nhé!” – Mẹ tôi gõ bàn quyết định chính thức, có muốn phản đối cũng không được, sau đó còn quay sang nói với tôi – “Con là chị, phải làm gương cho em, bắt đầu từ học kì sau phải chăm học vào, cũng cần phải chăm sóc em cho tốt nữa nghe chưa.”
Chăm sóc con khỉ ấy, nó mà cần chăm sóc à? Đến lúc đó có mà con là đứa được ‘chăm sóc’ thì có ấy!
“Mẹ à, con thấy…” – Tôi cố gắng đấu tranh đến hơi thở cuối cùng.
Mẹ tôi trừng mắt quát – “Không nói nhảm nữa, lo ăn cơm đi!”
Tôi bưng bát cơm mà rớt nước mắt, tôi không hề có tiếng nói nào trong nhà này hết!
Ăn cơm xong, tôi kéo Diễm Diễm vào phòng mình, hỏi thẳng nó – “Em có thể chuyển trường, nhưng tuyệt đối không được tìm Khang Duật, nghe chưa!!”
Diễm Diễm nhai táo rồm rộp, ngây thơ vô tội nhìn tôi.
“Em đừng tưởng chị không biết! Rõ ràng… rõ ràng có âm mưu!!”
Nó gặm hết quả táo, quăng thẳng vào thùng rác, sau đó lại tiếp tục lôi một quả lê khác ra tiếp tục cắn rôm rốp, vẫn ra vẻ ngây thơ như trước, rõ ràng chẳng coi lời tôi nói ra gì.
“Chị mặc kệ em, có điều là dù thế nào, cũng không được đi tìm Khang Duật, rõ chưa hả!” – Tôi chỉ sợ mỗi chuyện này.
Nói không chừng nó sẽ lấy lý do ‘có lòng tốt’ giúp tôi đi hỏi chuyện không nên hỏi mất.
Nó ăn xong quả lê, ném chính xác vào thùng rác, tiếp tục móc ra thêm…
Tôi nổi sùng, giựt lại quả chuối chẳng biết nó moi từ đâu ra, thở phì phò như hổ vồ.
Sao con này có thể ăn lắm thế!!
Nó chả giận tẹo nào, cười tít mắt, đưa tay ôm lấy vai tôi, – “Biết rồi, biết rồi mà, sao chị giống bà già quá vậy, cứ lải nhải không ngừng, em sẽ ngoan ngoãn đi học, chị cứ yên tâm.”
Tôi yên tâm được mới là lạ, nhưng nhìn vẻ mặt và giọng điệu của nó làm tôi không phát hiện chỗ mờ ám nào cả, chẳng lẽ do tôi nghĩ quá nhiều?
“Có thật em sẽ không làm gì không?” – Tôi nghi ngờ hỏi.
Nó gật đầu – “Chắc chắn mà, chị yên tâm đi.”
“Thật không?” – Tôi vẫn rất lo.
“Thật mà!!” – Nó khẳng định chắc cú.
Tôi thoáng cảm giác yên lòng, rốt cuộc vẫn cảm thấy cái gì không đúng, nhưng có lời hứa bảo đảm của Diễm Diễm, sẽ không mó tay vào chuyện của tôi. Làm chị cũng không nên quá nhỏ nhen, tôi tha cho nó vậy.
***
Tới lúc nhập học, thủ tục chuyển trường của nó thuận lợi vô cùng, tung ta tung tẩy đi học cùng tôi, có điều không chung lớp. Bởi chuyển trường, vì sao đó, lại xếp vào lớp năm của khối. (Miểu Miểu học lớp ba.)
Vậy nên tôi cũng an tâm hơn nhiều.
Nhưng mà, chuyện tôi có chị em song sinh đã khiến đám bạn cùng lớp, nhất là tụi con trai, giật mình. Tiểu Phiền, Đại Song Tiểu Song, Lưu Lý Quân, Từ Doanh đã học chung với tôi từ hồi mẫu giáo, biết từ lâu, nên chả phản ứng gì.
Còn Khang Duật, biết chuyện tôi có em sinh đôi, phản ứng của anh… Nói là bất ngờ, cũng đúng, nhưng lại không giống lắm, cảm tưởng như thấy con chó mình đang nuôi không biết sao đó bỗng đẻ con, nói thế nào cũng thấy anh có vẻ rất vui.
Chả hiểu nổi, tôi có chị em sinh đôi, anh vui vì gì không biết.
Hết tiết thứ nhất, cả đám con trai lớp tôi đều kéo nhau chạy qua lớp năm, nhìn em tôi, sau khi trở về lại bàn luận về ngoại hình hai đứa. Tụi nó đều nhất trí rằng nó xinh hơn tôi nhiều.
Tôi cay cú đến nỗi bẻ mất ba cây bút.
Khang Duật cũng vui, lúc quay lại, thấy anh còn vân vê cái cằm chưa mọc râu, bộ dạng đang suy nghĩ chuyện gì đó, bỗng dưng tôi cảm thấy rất căng thẳng, tay bẻ thêm một cây bút khác.
Anh liếc sang tôi một cái, không nói gì, càng làm tôi thấp thỏm không yên.
Đến giờ vào học, tôi nhìn lén sang, thấy anh vẫn đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Anh suy nghĩ chuyện gì thế nhỉ? Có phải đang so sánh Diễm Diễm xinh hơn tôi nhiều, cho rằng đã thích nhầm người rồi?
Tôi tự nhéo mình một cái. Thích cái gì mà thích chứ! Cũng chưa từng nói thích, mình hồi hộp cái gì không biết, hơn nữa mình cũng có thích cậu ta đâu, có thích ai thì có liên quan gì?
Nghĩ là thế nhưng trong lòng cứ cảm thấy khó chịu.
Kéo lý trí về, tập trung chép bài, nhưng lục lọi hộp bút một hồi thì…
Không có bút!!
“Cầm lấy nè!” – Khang Duật chìa ra một cây.
Tôi chần chừ vài giây, nhưng cũng nhận lấy – “Cám ơn!” – Sau đó ra vẻ chả có gì, bắt đầu ghi chép loạt soạt.
Bây giờ là tiết Sử, trong giờ này giáo viên vừa vào tiếp sẽ bắt đầu kể một câu chuyện nào đó, nói rất say sưa, bất kể tụi học trò ở dưới có nghe hay không.
Tôi ghi bài kĩ càng, đột nhiên Khang Duật quay sang hỏi – “Bình thường em cậu thích cái gì?”
Tim đập mạnh, thiếu chút nữa là cũng bẻ luôn cây bút của anh, trong lòng cảm giác nhoi nhói, để che giấu, tôi hơi lên giọng, ánh mắt hung hăng.
“Cậu hỏi làm gì?”
Anh ta trả lời như thể chuyện đương nhiên – “Hỏi để biết.”
Tôi quay mặt sang, trong lòng hơi khó chịu, tức tối nói – “Tại sao tôi phải nói với cậu chứ?”
“Không lẽ cũng thích chó à?” – Anh tiếp tục hỏi, tựa như chả thèm để ý đến giọng điệu của tôi tí nào.
Trong lòng tôi càng thêm xót xa, trong mắt cũng hơi cay cay, tôi siết chặt cây bút trong tay, tập trung viết bài, phớt lờ lời anh.
Viết thêm được vài dòng, tôi phát hiện ra cái mình biết không phải bài lịch sử, mà là ba chữ cực kì lớn – ĐỒ XẤU XA.
Tôi quýnh quáng, đưa tay xé giấy cái roẹt.
Khang Duật thấy tôi đang dở chứng, cũng không hỏi nữa, tiếp tục suy nghĩ gì đó.
Hết tiết, tôi thấy anh lại đi tới lớp năm.
Vậy càng giận hơn, tôi đem xé nát quyển vở chép bài môn sử của mình.
Khi đã bình tĩnh rồi, tôi nhìn lại mớ giấy vụn, lúc này mới hoảng sợ, toàn bộ bài vở cả học kì đều nằm trong đây, cuối tuần này còn có kiểm tra, lập tức khóc không ra nước mắt.
***
Tới giờ cơm, tôi lập tức lao ra khỏi phòng, tìm Diễm Diễm tính sổ… à không, không phải, ăn cơm!!
Đứng ở cửa lớp năm, tôi phát hiện không thấy Diễm Diễm đâu cả.
Tôi cảm thấy khó hiểu, ăn trưa ở trường, nó ăn nhiều như vậy, lại không quen ai ở đây, không thể không đợi tôi. Mấy bạn ở lớp năm cũng không biết nó đi đâu rồi, tôi cũng chịu thua, đành phải tới căn tin lấy hôp cơm đã được hấp trước. Trên đường về, không ngờ lại thấy Khang Duật và Diễm Diễm hai người đang đứng một tàng cây ở cách đó không xa, cùng nhau đang nói chuyện gì đó rất thân thiết.
Hành động đầu tiên của tôi là trốn đi, tìm một chỗ để nhìn trộm.
Sau đó lại nghĩ, tại sao tôi phải trốn, tại sao phải nhìn lén cơ chứ, nghĩ vậy lại đập hộp cơm lên đầu mình một phát, đôi mắt cứ nhìn trân trân vào hai người kia… tại sao trông lại ngứa mắt đến thế… nhìn hai người khiến mắt tôi cay cay.
Trong đầu nghĩ, không biết, hai người đang nói chuyện gì.
Bỗng dưng sực nghĩ tới một chuyện.
Khang Duật định thay lòng đổi dạ?
Nhận ra mình đã nghĩ quá xa, tôi lại đập vào đầu mình mấy phát nữa, cái gì mà thay lòng đổi dạ chứ, cậu ta cũng chưa từng nói thích mình bao giờ.
Nhưng mà…. Anh định làm gì?
Hay là anh thấy em tôi xinh hơn chị nó nhiều, muốn quay sang dụ dỗ nó?
Tôi ngồi xổm xuống đất, cảm thấy trong ngực đau nhói. Chua xót cái gì, đau buồn cái gì? Tôi tự giật tóc, không ngừng tự hỏi, mình bị sao vậy nè?
Bọn họ đang nói chuyện gì mà hăng hái quá vậy? Tôi nhìn mà chỉ muốn chọi thẳng hộp cơm vào hai người.
Nhưng tôi không làm thế, đứng dậy, chạy thật nhanh về hướng khác.
Coi như không thấy!!
Về đến lớp, tôi vào chỗ ngồi của mình, nhìn cà mên toàn thức ăn ngon, ấy vậy mà lại không nuốt nổi.
“Miểu Miểu, sao vậy? Khó chịu chỗ nào à? Sao nhìn chằm chằm hộp cơm thế? Ăn kiêng hả?” – Tiểu Phàn quan tâm.
Tôi lắc đầu – “Không sao. Chỉ là không muốn ăn thôi.”
“Không ăn thì để tao giúp mày ăn. Tao thích thịt kho tàu lắm.” – Tiểu Phiền cầm muỗng nhắm vào cà mên của tôi múc miếng thịt đi.
“Đừng ăn hết, Diễm Diễm cũng thích ăn đó.” – Tôi dùng đũa giữ cái muỗng của Tiểu Phàn lại.
“Nhắc Diễm Diễm mới nhớ, sao không thấy nó tới ăn?” – Tiểu Song ngồi bên cạnh lấy nước nóng từ trong bình thủy ra uống, hỏi tôi.
Tôi lầm bầm – “Ai mà biết!”
Trong lòng lại cảm thấy khó chịu, tôi bực mình gắp hết thịt cho Tiểu Phàn – “Thôi ăn hết luôn đi, mặc kệ nó.”
“Sao thế? Giận dỗi gì thế?” – Từ Doanh đang từ tốn ăn cơm hỏi, nhai kĩ nuốt chậm là thói ăn trước giờ của nó, một muỗng cơm mà không nhai hơn 20 lần thì chưa nuốt.
Tôi dùng đũa đâm đâm thức ăn trong cà mên – “Không có gì!!”
Lưu Lý Quân quan sát tôi một hồi, nhưng không nói gì. Có điều nhìn ánh mắt nó như thế tôi lại cảm thấy không được tự nhiên.
Đang định hỏi nó nhìn cái thì Diễm Diễm bất ngờ xuất hiện.
“Chị, em đến ăn cơm.” – Trong tay nó vẫn còn cầm xâu thịt hun khói.
Vừa nhìn thấy cà mên không còn miếng thịt nào, nó tru tréo – “Ai? Là ai ăn hết thịt của em rồi!!”
Tiểu Phàn vỗ về – “Ở đây, còn này. Tao mới ăn mấy miếng hà.”
Tôi nhìn xâu thịt trong tay nó, hỏi – “Thịt đâu ra thế?”
“Mua ở quầy bán đồ vặt đó.”
Hàng ăn vặt trường tôi dành cho những đứa chưa ăn sáng, hoặc trưa không mang theo cơm, bán bánh ngọt, trứng luộc nước trà, thịt hun khói, đậu hũ giả gà, còn có snack Tiểu Hoán Hùng ăn chống đói. Mùa hè bán đồ lạnh, nào là kem búp bê, kem ướp muối, đá bào các loại. Bình thường chúng tôi luôn chờ hết giờ học thì chạy đến đó mua ăn cho đỡ thèm.
Nếu tôi nhớ không nhầm, trên người nó làm gì có tiền. Bao nhiêu tiền mừng tuổi đều để dành mua xe đạp mới cả rồi, hôm qua còn xin bố tiền mua chocolate nữa mà, đâu ra mà mua thịt hun khói chứ?
Diễm Diễm thật sự rất thích ăn, vừa nói chuyện với mọi người, còn cầm đũa tấn công kịch liệt vào cà mên của Tiểu Phàn. Căn bản Tiểu Phàn không phải đối thủ, không chỉ bị cướp hết thịt kho tàu mà ngay cả thịt chưng của nó, Diễm Diễm cũng không tha.
Tôi cũng không để tâm đến cái xâu thịt ấy nữa, trong lòng vẫn còn lăn tăn, hỏi thẳng – “Vừa rồi chị đi tìm, nhưng không thấy, em đi đâu thế?”
Diễm Diễm tập trung vào cà mên, không chỉ thế còn rỉa đồ ăn của Từ Doanh nữa chứ, cũng tại nó ăn chậm, nghe tôi hỏi, đảo mắt một vòng.
“Em đi dạo ngoài sân thể dục, đi cho biết ấy mà.”
“Một mình à?” – Tuy hơi ngập ngừng, nhưng tôi vẫn hỏi.
Miệng một họng thức ăn, không nói được, nhưng gật gật đầu.
Trong lòng tôi lạnh ngắt, nó nói dối tôi, rõ ràng là đi chung với Khang Duật.
Tôi định mở miệng vạch trần lời nói dối của nó… nhưng tôi có quyền gì đâu. Em gái mình có kết bạn với ai thì người làm chị như tôi cũng đâu được ý kiến gì, Khang Duật cũng đâu phải hạng côn đồ hay du đãng, tôi lấy lý do gì để phản đối cơ chứ.
Tôi ngồi yên, cảm thấy mắt mình ươn ướt.
Diễm Diễm ăn cơm xong, đẩy cà mên qua trước mặt tôi, – “Em ăn xong rồi.”
Nói xong, chạy thẳng.
Tôi cũng không thấy Khang Duật quay về lớp.
Trước mắt mờ mịt một tầng nước, chả nhìn rõ được gì…
“Miểu Miểu, sao lại khóc vậy?” – Tiểu Song luống cuống hỏi.
Tôi sờ tay lên mặt, cảm thấy gì đó ươn ướt, bản thân cũng tự giật mình.
Tôi khóc.
Khóc vì cái gì chứ?
Cảm xúc của chính mình còn không hiểu nổi, tôi nằm dài lên bàn, không dám ngẩng đầu lên.
“Miểu Miểu, sao vậy? Có phải đau ở đâu không?” – Tiểu Phàn cũng hỏi.
Tôi buồn buồn trả lời – “Không có gì, hình như… tim hơi nhoi nhói.”
“Viêm cơ tim tái phát à? Uống thuốc, uống thuốc mau!!” – Đại Song chạy qua bàn tôi tìm cặp sách.
“Tao đi lấy nước nóng cho!” – Từ Doanh cũng bỏ ăn, cầm cái chén nhỏ chạy ù ra ngoài hành lang.
Chờ Từ Doanh mang nước ấm quay về, Tiểu Phàn ngửa cổ tôi ra, đổ thuốc vào.
Khi còn tiểu học, chuyện thế này từng xảy ra một lần nên tụi nó đều có kinh nghiệm.
“Muốn tao đi gọi giáo viên không?” – Từ Doanh vốn nhát gan, thấy tôi khóc nó cũng bắt đầu rưng rưng.
Lưu Lý Quân lại nói – “Nó hả, không phải phát bệnh gì đâu, phát ghen thì có!”
Tôi hoảng hốt – “Ai… ai ghen!!”
“Chết đến nơi mà còn mạnh miệng!!” – Nó khinh thường nói, ra vẻ chị hai, đạp một chân lên ghế. Nó thích dùng cái kiểu này để thuyết giáo, dù gì cũng là bí thư chi đoàn, vậy mà bây giờ cứ như giang hồ đâu đâu.
Nhưng đối với tôi lại có tác dụng, lập tức ngồi thẳng lưng, nghe nó nói.
“Mày có dám nói, thấy Khang Duật cùng Diễm Diễm, không hề cảm thấy khó chịu gì cả không? Không thì tại sao lại đi nhìn lén?”
Tôi kinh ngạc nói – “Mày… cũng thấy à?”
Lời nói ra, chả khác nào thừa nhận.
Số còn lại đều đồng loạt quay sang nhìn tôi – “Miểu Miểu, mày ghen thật sao??”
“Không có, tao không có!!” – Tôi chối bay chối biến.
“Mày có!!” – Lưu Lý Quân dậm chân mạnh hơn lên ghế, mấy đứa khác còn gật đầu phụ họa.
“Không hề có!!” – Tôi vẫn kiên quyết phủ nhận.
“Mày — có!!” – Lưu Lý Quân nheo nheo mắt nói, đám còn lại cũng phụ họa, gật cái rụp.
“Tao — không — có!!” – Tôi đứng lên, gân cổ cãi.
Tụi nó không hề chịu thua, cũng gân cổ lên mà gào – “Nhất định là có!!”
Thành ra, hai bên cứ cãi nhau giữa có và không.
Tôi thì không, còn tụi nó nhất định cứ bảo là có.
Như vậy là sao? Định bức cung à?!
Cãi nhau đến nỗi đỏ mặt tía tai.
Vậy mà gọi là nói chuyện đó hả?
Nhưng mà cũng nhờ tụi nó, tôi không khóc nữa, quên đi sự khó chịu ban nãy.
Có đánh chết tôi cũng không thừa nhận là mình ghen!!
Tôi ghen làm gì?
Tôi… tôi… không hề thích… Khang Duật!
Cãi từ trưa đến khi vào chuông đầu giờ chiều vang lên mới tạm đình chiến.
Lưu Lý Quân cay cú nhấc nhân ra khỏi ghế, trở về chỗ ngồi, quay đầu nhìn tôi, nói thêm – “Cứ chờ đó!!”
Tôi chảy mồ hôi hột, ép người ta thừa nhận là có ghen thì vui đến vậy thật sao?
Chuông học reo hết một hồi mới thấy Khang Duật quay vào lớp, mặt mày vui vẻ.
Tôi như mụ vợ già thức cả đêm đợi chồng về, vừa thấy anh thì tức tối hỏi – “Đi đâu thế?”
Khang Duật chớp chớp mắt – “Không đi đâu cả.”
Tôi lầm bầm – “Có gan làm mà không có gan nhận.”
“Sao vậy?” – Khang Duật về lại chỗ, nhìn tôi.
“Chết đi, đi chết đi!!” – Tôi quay sang anh, quát tướng.
Khang Duật nổi cáu, hình như cũng bực mình lên rồi, nhưng tại giáo viên vừa vào lớp, anh cũng ráng nhịn.
Mấy tiết sau, tôi và anh chiến tranh lạnh, chả ai thèm đếm xỉa gì tới ai, khuỷu tay cành cựa nhau đường phân chia của bàn.
Vất vả lắm mới hết giờ, tôi vung cặp bỏ đi, không hiểu sao lại sượt qua đầu anh.
Tôi không cố ý, nhưng lại chả thèm giải thích, liếc anh một cái, bước ra cổng.
Vừa ra khỏi phòng thấy Diễm Diễm như bướm vờn hoa tung tăng chạy tới, tưởng là tìm tôi, vậy mà câu đầu tiên nó nói lại là – “Khang Duật, em muốn ăn đậu hũ thúi!!”
Mặt tôi xám xịt.
Chuyện gì vậy chứ?
Khang Duật bước ra từ phía sau tôi, trả lời ngay lập tức – “Được thôi!!”
Mặt tôi càng đen thui hơn.
Như vậy là sao? Đã nhanh chóng công khai rồi hả? Không băn khoăn lo lắng tẹo nào sao?
Vừa định nổi giận, Diễm Diễm đã kéo Khang Duật bước qua cổng, tới trước hàng đậu hũ.
Khang Duật để mặc nó lôi đi.
Tôi đột nhiên nhận ra ,rõ ràng chả thèm để tôi vào mắt!! Tức tối đi theo.
Diễm Diễm thật sự ăn rất nhiều, mua đậu hũ thúi, thịt nướng xong thì thôi đi, còn mua rất nhiều sung, ô mai nữa, đã vậy toàn do Khang Duật trả tiền.
Hai người bọn họ tới quan hệ này từ lúc nào?
Ngay sau đó, tôi cay cú bước tới, chỉ vào cây kẹo mạch nha Khang Duật vừa mua cho Diễm Diễm, đẩy nó ra, đứng trước mặt Khang Duật nói – “Tôi cũng muốn ăn!!!!”
Khang Duật hơi sững sờ, sau đó lại sa sầm mặt, nói – “Cậu không được ăn!!”
Tôi phát cáu, hét lớn – “Tại sao? Sao lại phân biệt đối xử vậy hả!!”
Anh cũng hét lên với tôi – “Đã gầy như vậy rồi, lại còn ăn vặt là thế nào! Ngoan ngoãn về nhà ăn cơm cho tôi!!”
“Tôi không cần cậu lo!!” – Tôi quát vào mặt anh.
Anh tức đến nỗi tóc cũng dựng đứng, trừng mắt nhìn tôi.
Tôi cũng không chịu thua, anh trừng thì tôi cũng trừng.
Rất nhiều học sinh cũng tới mua đồ ăn, thấy hai đứa đấu mắt nhau như vậy, đều vây quanh lại xem.
Diễm Diễm đứng một bên, hình như cảm thấy rất xấu hổ, đẩy đẩy tôi – “Chị à, đừng đứng trừng nhau nữa, về nhà thôi.”
“Tao không về!!” – Tôi nói, sau đó tiếp tục thi gan với Khang Duật, lại bị Diễm Diễm sống chết gì cũng cố lôi tôi đến một góc yên tĩnh khác.
Khang Duật cũng đi cùng.
Tôi chả còn tỉnh táo nổi nữa, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng, cả đầu bốc hỏa, nắm lấy cổ áo anh kéo xuống mà hét – “Cậu nói đi, rốt cuộc cậu có thích tôi không!!!”
Khang Duật thoáng sững sờ, ánh mắt đang cau có lập tức mất tập trung, thay vào đó như muốn phát ra tia sáng rất đẹp, anh nhìn tôi, nhưng vẫn không hề trả lời.
Tôi nổi nóng – “Cậu là đồ chó chết, đồ thay lòng đổi dạ!!”
“Thay lòng đổi dạ!?” – Trong mắt Khang Duật mất dần đi tia sáng ban nãy, lại bắt đầu trừng tôi, giọng lạnh tanh – “Ai?”
Tôi gào lên – “Em gái tôi!!”
Diễm Diễm cũng choáng váng, mớ đồ ăn trên tay cũng rớt xuống đất.
Tôi rất nhát, nếu đã nhỡ nói cả rồi, đành giả khóc để che giấu sự xấu hổ của mình thôi, đành ngồi xổm xuống đất, vừa khóc vừa kể lể – “Hai người bắt nạt tôi!! Cậu mua đồ ăn Diễm Diễm, nhưng lại không mua cho tôi. Vậy thì gọi là gì? Không gọi là coi thường thì gọi là gì?!”
“Chị à, không phải vậy đâu, chị hiểu lầm rồi!!” – Diễm Diễm cũng ngồi xuống.
“Tao có mắt, tao thấy hết rồi!!” – Tôi nói với nó như thế, rồi quay sang nhìn Khang Duật, không biết tại sao anh lại không nói lời nào.
Không thấy thì thôi, vừa nhìn thấy đã dọa người ta nhảy dựng lên, Khang Duật đứng đó y như ma vương.
Anh tức tối nhìn tôi chằm chằm, giận đến long trời lở đất, cuối cùng quát thẳng một câu.
“Đồ ngốc, không thấy là tôi đang hối lộ em vợ tương lai sao?”
Ai cơ!?
Tôi ngồi xổm trên đất, choáng váng.
Trong đầu thật hỗn loạn, ý này là….
“Em vợ?”
Em vợ là em là gái của vợ đó hả?
Diễm Diễm là em gái tôi!
Vậy thì tôi… không phải là…
Mặt tôi tái mét, trong đầu bắt đầu hồi tưởng.
Hình như ban nãy tôi có hỏi anh, rốt cuộc cậu có thích tôi không!
Tôi hỏi hả?
Là tôi hỏi hả?
Hảảả!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Có tiếng dây thần kinh nào đó vừa đứt cái phựt.
Tôi đứng lên, đỏ ửng mặt, đối diện anh mà bước thụt lùi… sau đó xoay người, chạy như bay về nhà…