Năm 1998, tôi và Khang Duật thuận lợi lên năm ba, năm ba đau khổ, cũng là năm giày vò nhất cuộc đời. Để tôi và Diễm Diễm vào được đại học, bố mẹ tôi dùng mọi cách, không chỉ học thêm với gia sư đến sứt đầu mẻ trán, còn nhẫn tâm cướp nốt hai ngày hẹn hò cuối tuần cố định của tôi và Khang Duật. Đến học kì cuối của năm ba, ngay cả xíu thời gian anh đến trường chở tôi về, chỉ gần nhau trong khoảng đó thôi mà cũng bị giờ học ngoại khóa chiếm lấy, hại tôi chỉ có thể tranh thủ giữa đêm gọi điện cho anh, nghe giọng anh một chút cho đỡ nhớ nhung.
Xem lịch, chỉ còn một tuần nữa là đến ngày 18 tháng 4, sinh nhật Khang Duật. Từ ngày hai đứa quen nhau tới nay, mỗi năm tôi đều tổ chức sinh nhật cho anh, năm nay cũng không thể ngoại lệ, tôi vắt hết óc tìm mọi cách để có cơ hội hẹn hò cho cả hai.
May mà, tôi còn có đám chị em thân thiết, trọng tình nghĩa, làm việc theo nhóm, nghĩ cách lấy cớ đến nhà Từ Doanh ôn tập, giúp tôi và Diễm Diễm trốn được ngay trước mắt bố mẹ.
“Chị, em tới nhà Từ Doanh đây. Chị và Khang Duật ân ái xong thì nhớ tới đó tìm em về chung, đừng có vui quên đường mà bỏ em, kẻo lại lộ chuyện đấy nhé!” – Diễm Diễm cầm chiếc cặp đựng đầy sách vở hòng ngụy trang của tôi.
“Biết rồi, không quên đâu mà! Nhưng mà em cũng đừng đi chơi đó. Chị đã nhờ Từ Doanh và Đại Song ôn bài giúp em, em cũng tự biết học lực của mình rồi đó…”
Kì thi cuối học kì một, chị hai này có tới ba môn không đạt yêu cầu, rõ là sợ sống dai quá nên chán đời, nếu không tại nó, bố mẹ cũng không quản chặt hai chị em tôi đến vậy.
“Đã hiểu! Rõ là dài dòng, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ chị nói mười lần cả thảy rồi đấy!” – Nó khoát tay, làm ra vẻ như tôi đã tới kì tiền mãn kinh.
“Chị cũng muốn tốt cho em thôi, với lại, em cũng đâu muốn mẹ lại lên cơn kích động nữa đâu!”
Tôi vẫn còn nhớ như in lúc mẹ nhận được kết quả cuối kì của nó, khi nhìn thấy ba cái dấu tròn màu đỏ kia liền lên cơn kích động, ngửa đầu ra sau, nằm ngay ra trên đất. Đến giờ, mỗi lần nhớ lại tôi vẫn còn sợ.
“Được rồi! Được rồi mà! Sao chị nói lắm thế, đã mười giờ hơn rồi đấy, chị không phải hẹn ông chủ tiệm ô hình lúc mười một giờ hay sao, chưa đi mau đi. Cái mô hình kia số lượng giới hạn, không chừng bị người ta mua mất rồi cũng nên. Mau đi đi!
Tôi vội vàng nhìn đồng hồ, vậy mà đã 10h15 rồi. – “Đều tại em cả, dong dài với chị không yên, kệ em đấy, chị đi đây!”
Diễm Diễm trợn trắng mắt – “Là do chị nói nhiều thì có!”
Xe 57 còn chưa ghé trạm, tôi đã vội vàng vọt ra, sốt ruột chạy ra, vội vàng gào theo xe, cửa vừa mở thì lập tức xông lên. Hôm nay là thứ bảy nên không có nhiều người lắm, các chỗ ngồi đều trống, tôi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
Càng sốt ruột thì càng trắc trở, trên đường liên tục là đèn đỏ, thiếu điều khiến tôi muốn đập cửa xe, chạy thẳng cho xong. Đến mười một giờ kém hai phút, tôi thở hổn hển chạy vào cửa hàng mô hình ở khu chùa Tĩnh An.
Chủ tiệm nhìn tôi đang thở không ra hơi, cười nói – “Em gái, anh giúp em giữ lại mà, trông bộ dáng em chạy đến mướt cả mồ hôi kìa, tới đây ngồi đi, anh rót cho em li nước!”
Tôi thở hổn hển – “Em sợ anh không đợi em ấy chứ!”
Tết vừa rồi tôi đã rất vừa ý cái mô hình này, chỉ là giá mắc cực kì, gom hết tiền mừng tuổi của tôi cũng không đủ mua, chủ quán chỉ nhập 4 cái về, đành không còn cách nào khác, xin anh ta thư thả cho hai tháng, để tôi có thể để dành đủ tiền.
Chủ quán đưa tôi chai nước suối – “Cũng đúng, mẫu mô hình này là loại số lượng giới hạn, đây là cái cuối cùng rồi, nếu em không phải khách quen thì anh đây cũng chẳng giữ lại đâu. Em không biết chứ có người còn định trả gấp đôi để mua nó cho được đấy!”
Tôi hốt hoảng – “Gấp hai? Em làm gì có nhiều tiền như vậy, không bằng anh bán em luôn đi cho xong!”
“Anh đã nói, làm ăn buôn bán, chữ tín làm đầu, anh đem đồ ra cho em xem, nếu không có vấn đề gì nữa thì anh gói lại, vẫn như trước phải không!”
Tôi gật đầu.
Chủ quán vừa lấy hàng, vừa hỏi tôi – “Năm nào em cũng tới mua mô hình để tặng quà, rốt cuộc người đó là ai vậy?”
Tôi không dám nói là bạn trai, đành ho khan trả lời – “Tặng… anh, anh họ!”
“Tình cảm anh em họ của em khắng khít quá nhỉ, tặng cả cái mô hình mắc đến thế mà em cũng chịu.”
“Chịu chứ! Sao lại không, anh ấy đối tốt với em lắm!”
Quả thật Khang Duật rất tốt với tôi.
Chủ quán cười cười, đem một cái hộp cỡ chừng 40cm đặt trên quầy hàng, cẩn thận mở ra – “Xem đi, anh giữ nó rất tốt, còn tra thêm chút dầu, đảm bảo anh họ em sẽ rất vui!”
Tôi tới bên quầy, kiểm tra cẩn thận, 880 tệ (~3 triệu VNĐ) lận đấy, phải xem cho kĩ mới được.
Anh chủ quán quảng cáo liên tục – “Đây là ‘Nhất Phi Trùng Thiên(*)’, mô hình chế theo chiếc máy bay tiêm kích mới nhất của nước ta – J-10(1), chế tạo tỉ mỉ theo tỉ lệ 1:18. Thân máy bay dùng hợp kim đúc, mặt số hồng cũng được khắc chi tiết, đèn, dây anten, ống dẫn dầu cũng được làm tỉ mỉ; hình dạng bên ngoài khoang điều khiển bọt khí, lồng khoang có thể mở ra, khoang trong còn có ghế dựa, các hình dáng thiết bị, màn hình cũng được làm theo mô phỏng, tuyệt đối…”
(*) một cú phóng, bay thẳng lên trời.
“Đủ rồi đủ rồi! Anh có nói thì em cũng không hiểu!” – Tôi đưa tay lên xoa ngực – “Em chỉ biết là nó rất mắc thôi!”
“Em gái, đắt xắt ra miếng chứ!! Cái này…” – Chủ quán như còn chưa nói hết.
“Được rồi, được rồi, em cũng biết tiền nào của đó, dù sao cũng là tặng người khác, để ảnh tự tìm hiểu là được! Giúp em gói lại đi, em đang vội lắm!”
“Được, anh gói liền đây! Sao anh lại không có một cô em họ như em chứ, thật là… ghen tị chết được!” – Chủ quán đóng cái hộp lại, dán băng keo trong, sau đó lấy giấy gói quà, thành thạo bao lại.
Tôi trả tiền, ôm khư khư ‘Nhất Phi Trùng Thiên’ trước ngực như bảo bối, đi cũng không dám đi nhanh.
Rời khỏi tiệm mô hình, tôi chạy đến cửa hàng bánh ngọt. Mua bánh thì không cần tiền, dùng phiếu ưu đãi mẹ tôi được cơ quan phát nhân dịp năm mới để đổi, chỉ là cũng phải bù thêm 50 tệ (~200 ngàn VNĐ), bởi Khang Duật thích bánh trái cây hơn.
Mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng, tôi cảm thấy rất an tâm, một tay ôm bộ mô hình, một tay mang bánh, đang đi trên đường, đột nhiên cảm thấy bụng sôi rồn rột, nhìn đồng hồ đã thấy 2h chiều, sao lại không đói cho được, ngó quanh quất, định tìm xem có quầy ăn bình dân nào không, bất ngờ lại thấy ngay biển hiệu của McDonald. Tôi nuốt nước miếng, trong túi chỉ còn đúng 3 tệ, đi xe buýt về là hết 5 hào, hay nói cách khác, tôi chỉ được ăn trong khoản 2 tệ 5 hào mà thôi (~10 ngàn VNĐ).
Ôi…
Nhìn tới nhìn lui, rút cuộc thấy tiệm mì Lan Châu.
Mì Lan Châu thì Lan Châu.
Tôi đi vào, nhìn bảng giá trên tường, gọi món – “Bà chủ, cho một tô mì, loại không thịt ấy!”
Mì canh suông cũng được lắm chứ – Vừa đủ 2 tệ 5 hào mà thôi.
Huhuhu….
Khi đến nhà bác Thẩm thì cũng đã 4 giờ chiều, Khang Duật đang ở dưới bếp nấu ăn, tôi bỏ đồ xuống rồi vào trong – “Bác Thẩm đâu rồi hả anh?”
Khang Duật biết tôi tới nên không hề ngạc nhiên tẹo nào, tắt bếp, đặt nồi thịt kho tàu vừa mới nấu xong vào mâm, tôi không nhịn được muốn ăn vụng, lại bị anh đẩy ra – “Đi rửa tay đã!!”
Tôi chu miệng – “Vâng…” – người ta cả ngày nay chưa có miếng thịt nào vào miệng đây này.
Đặt đĩa thịt kho tàu lên bàn, anh quay sang nói với tôi – “Biết em đến nên bác Thẩm thức thời, đi tìm bạn đánh mạt chượt rồi.”
Tôi bắt đầu rửa tay trong bếp thì Khang Duật đi vào định xào rau. Rửa xong, định tìm khăn lau thì anh đã nhanh hơn, cầm khăn tới lau cho tôi.
“Rửa bằng xà phòng chưa?”
“Rồi!!” – Tôi đúng là bé ngoan.
Anh lau khô tay, rồi tìm cái khăn lông, thấm ướt rồi lau mặt cho tôi – “Em ngồi đi, anh xào rau xong là ăn được rồi!”
“Để em giúp!” – Tôi giơ tay xung phong.
Thế mà anh lại trừng tôi một cái – “Khỏi đi, khả năng làm việc của em không phảii xui xẻo bình thường!”
Gì chứ…
Được rồi, tôi thừa nhận. Có lần tôi giúp anh xào rau, kết cuộc làm rối tung rối mù mọi thứ trong bếp, đúng là càng giúp càng loạn.
Tôi ảo não bước ra khỏi bếp, chờ cơm dọn lên ăn. Đúng rồi, quên mất bánh và quà, thế là lvội vàng đặt chúng ở nơi dễ thấy nhất.
Khang Duật mang đĩa rau xào xanh mướt ra, đập vào mắt đầu tiên là ổ gateau và hộp quà được đặt sẵn.
“Lại gateau trái cây và mô hình máy bay nữa chứ gì!” – Anh đặt đĩa rau rồi ngồi xuống cạnh tôi, vẻ mặt như đã biết tuốt.
“Oách… Ah không giả vờ ngạc nhiên một chút được sao, lần nào cũng vậy!” – Tôi cụt hứng lầm bầm trong miệng – “Lần nào anh tặng quà em đều vừa vui vừa rất ngạc nhiên hết!”
“Đó là vì anh tặng gì em cũng không đoán ra được.” – Anh gắp một cục thịt kho bỏ vào chén tôi.
Phải ha, mỗi lần anh tặng quà, tôi hoàn toàn không đoán ra được là gì, nhưng thường lại là những món tôi rất muốn có. Ví dụ như: năm bịch đồ ăn cho chó, đồ cho cún đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, còn có năm tặng tôi bộ sách các chú chó nổi tiếng trên thế giới nữa. Oa, tôi thích chết đi được! Anh thật sự rất hiểu sở thích của tôi.
“Em đúng là loại đã định thì không đổi thế đấy, chán thật!” – so với anh, tôi thật là chả có ý tưởng mới mẻ nào cả.
“Không sao, anh thích chính cái tính đến chết cũng không đổi của em mà!” – Nói xong, Khang Duật lại gắp thêm một cục thịt nữa cho tôi.
Đến chết không đổi? Tôi nghe lời này sao cảm giác nó có hai nghĩa.
Ở bên anh nhiều năm như vậy, chỉ số thông mình của tôi cũng được tăng thêm tí đỉnh, thế thì mới không để anh chiếm tiện nghi của mình chứ.
“Ai nói… từ đầu đến cuối, chắc gì sau này em sẽ… sẽ gả cho anh chứ!”
Ba chữ ‘gả cho anh’, rõ là tôi phải dùng hết dũng khí mới nói ra được.
Xấu hổ quá… trong lòng thấy ngượng chết đi được.
“Câu này hỏi hay lắm, em không gả cho anh thì còn có thể cưới ai được nữa…” – Anh buông đũa xuống, ánh mắt hung dữ nhìn qua tôi – “Có muốn bàn bạc với nhau một chút không!”
Bàn bạc gì chứ? Bộ dạng kia rõ ràng chỉ muốn đập tôi thì có.
“Ăn… ăn cơm thôi!” – Tôi vội vàng gắp miếng thịt cho anh, nhanh chóng đổi đề tài – “Anh mở quà, mở quà đi!”
Tôi nịnh nọt đưa quà cho anh. Khang Duật ung dung gỡ quà, vừa mở hộp, vẻ mặt anh cứng đờ.
Tôi nghĩ nhất định anh rất thích – “Sao sao? Tuyệt lắm đúng không! Có chút xúc động nào không vậy?
Anh không mó tay vào bộ mô hình lấy một cái, cau mày hỏi tôi – “Bao nhiêu tiền!?”
Tim tôi đập bình bịch, liều mạng gắp rau nhét vào miệng – “8… 88 đồng!!”
Khang Duật nhíu mày, không nói gì, đem mô hình lên ngắm nghía – “Máy bay tiêm kích J-10 ’Nhất Phi Trùng Thiên’ tỉ lệ 1:18, thân máy bay đúc bằng hợp kim, mô phỏng tỉ mỉ, cánh và đuôi cánh sau có thể điều chỉnh được phương hướng, ngoài ra đạn đạo bên ngoài còn được mô phỏng bằng plastic, gắn vào hay bỏ đi đều được; hạ cánh tự động mở ra, cất cánh thì tự động thu vào, còn có cơ chế giảm xóc hiệu quả, động cơ đuôi phun khí có thể co vào nở ra; giá bằng thép không gỉ, tự do thay đổi độ cao, máy bay có thể xoay 3600 trên giá chống; khi giảm tốc thì có ô phóng ra… Miểu Miểu, 88 đồng, không bằng em mua thêm cho anh một bộ nữa, một dùng để chơi, cái kia cất lại sưu tầm!”
Sặc! Tui phun một miếng rau từ miệng – “Ế… cái này là số lượng hạn chế… có giới hạn mà thôi, chỉ còn một cái cuối cùng này, hết… hết rồi!”
Đôi mắt Khang Duật nheo càng sâu – “Vậy sao, khi nào rảnh dẫn anh đi, anh đi xem thằng ngốc đó trông như thế nào!”
“Thằng ngốc!?” – Tôi sửng sốt.
“Đúng vậy, thằng ngốc, anh muốn em đồ ngốc nào lại buôn bán lỗ vốn như vậy!” – Bỗng chốc, đôi mắt anh mở lớn, nhìn chằm chằm như muốn phi đao vào tôi.
Tôi im lặng gục đầu, biết là đã bị lộ.
“Nhưng anh thích lắm mà, năm ngoái lúc đi đến Từ Gia Hối, anh nhìn chăm chăm vào mô hình trong tủ kính, cái y chang cái này một hồi lâu thật lâu luôn mà!”
Ngay lúc ấy, tôi đã biết anh rất thích cái mô hình trực thăng này, anh vốn rất thích máy bay.
“Trừ em ra, anh thích cái gì, dù là rất thích cũng không nhất định phải có!” – Anh bỏ lại mô hình kia vào hộp.
Tôi ngượng chín, những lời này… rõ là mắc cỡ chết được.
Nhưng mà…
“Mua thì đã mua rồi!” – Tôi thấy anh đậy nắp lại, không đụng đến nó nữa, rõ là đang định mang trả.
“Mua rồi thì không thể trả được à? Ai quy định thế?” – Anh trợn mắt nhìn tôi.
Tôi không chịu, liều mạng phản đối – “Không được, mua thì đã mua rồi, từ hồi ăn tết xong em đã đến nhờ chủ quán giữ lại, em cũng là muốn anh được vui, mà rõ ràng anh thích nó thế kia mà. Anh cứ giữ đi được không, thật ra cũng không đắt đâu, 5… à không… 300 đồng thôi hà!” – Tôi giơ ra ba ngón tay.
Anh cười lạnh một tiếng, bất thình lình chỉ vào một vị trí hơi khuất trên nắp hộp – “Định lừa anh à? Trên hộp còn dán giá tiền này Miểu Miểu!”
Tôi cứng đờ, nhãn, có nhãn ghi giá thật hả trời?
Tôi vội vàng kéo cái hộp về trước mặt, tìm cái nhãn kia, còn thì thầm tự nói – “Nhãn ở đâu? Cha chủ quán chết tiệt, dán cái nhãn đó chi vậy, sợ người mua không biết cái này 880 đồng sao, khỉ thật…”
Tôi vừa nói xong, chợt nghe tiếng Khang Duật ngân dài – “À~! Ra là 880 đồng!
Ót tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh – “Nhãn đó viết vậy sao, chắc là ông chủ dán nhầm, sao lại mắc vậy được!” – Lại tiếp tục loay hoay tìm cái nhãn kia.
Khang Duật cầm lấy tay tôi – “Đừng tìm nữa, không có nhãn nào đâu!”
Mồ hôi tôi chảy càng dữ, nói cho mĩ miều là như thác nước.
Anh… anh gài tôi! Khỉ thật, tự dưng lại không đánh mà khai.
Vì thế, tôi và anh, chìm trong im lặng.
Cuối cùng tôi đành dùng chiêu năn nỉ – “Dù sao thì em đã mua rồi, coi như em năn nỉ anh, anh không nhận cũng phải nhận. Nếu không nhận… em…” – Tôi chỉ tay vào mũi anh – “Sau này em không lấy anh đâu!”
Con ngươi anh đảo nhẹ – “Muốn anh nhận, em phải đồng ý sau này gả cho anh mới được!”
Trong đầu tôi lúc đó chỉ muốn làm sao để anh nhận quà, liều mạng gật đầu đáp đại – “Được!”
“Miểu Miểu, sẽ gả cho anh thật nhé! Chắc chắn không? Không hối hận chứ?”
Đã thế tôi còn gật đầu – “Chắc chắn, không hối hận! Gả cho anh thì sao, xem ai sợ ai!”
“Không nói xạo chứ?”
“Tuyệt đối không, ai nói xạo là con rùa rụt đầu!!” – Tôi vỗ ngực.
Lời vừa nói xong, một có tiếng tách tách vang lên bên tai tôi, nhìn qua Khang Duật, không biết anh lấy đâu ra cây bút ghi âm ở trên tay, nhìn thẳng vào mắt tôi cười trộm, sau đó bấm nút phát lại.
“Miểu Miểu, sẽ gả cho anh thật nhé! Chắc chắn không? Không hối hận chứ?”
“Chắc chắn, không hối hận! Gả cho anh thì sao, xem ai sợ ai!”
“Không nói xạo chứ?”
“Tuyệt đối không, ai nói xạo là con rùa rụt đầu!!”
Tách một tiếng, anh lại bấm nút, vừa tách một tiếng, phát lại lần nữa.
“Miểu Miểu, sẽ gả cho anh thật nhé! Chắc chắn không? Không hối hận chứ?”
“Chắc chắn, không hối hận! Gả cho anh thì sao, xem ai sợ ai!”
“Không nói xạo chứ?”
“Tuyệt đối không, ai nói xạo là con rùa rụt đầu!!”
Cứ như thế suốt ba lần liên tục, anh mới gật đầu thỏa mãn – “Quà sinh nhật bác Thẩm tặng, quả là đồ tốt, âm sắc rất rõ!” – Anh đem cây bút bỏ vào trong túi, quay về cười với tôi – “Miểu Miểu, chính miệng em đồng ý lời cầu hôn của anh, lại có bút ghi âm làm chứng, em không được thất hứa đâu. Còn về quà, anh sẽ nhận, nè, ăn đi, ăn cơm thôi, đồ ăn nguội cả rồi!”
Anh vui vẻ gắp thêm rau vào chén tôi. Tôi, điên rồi.
Tôi bỏ ra 880 đồng, tiền là của mình, thế mà bản thân mình cũng mang bán nốt.
“Em… Em muốn trả hàng!” – Tôi đổi ý.
“Được thôi!” – Anh cười tủm tỉm.
“Vậy? Lời vừa rồi em nói coi như không tính!” – Tôi ngạc nhiên khi thấy anh dễ dàng đồng ý, ban nãy tôi có nói rằng anh có nhận thì tôi mới gả cơ mà.
Anh cười khúc khích, xoay xoay các ngón tay – “Miểu Miểu, ghi âm không có nói tới việc muốn anh nhận quà thì em mới gả cho anh! Em không tin thì chúng ta nghe lại lần nữa nhé!”
Anh lấy ra cây bút ghi âm, bấm tách một tiếng, liền phát ra âm thanh.
“Miểu Miểu, sẽ gả cho anh thật nhé! Chắc chắn không? Không hối hận chứ?”
“Chắc chắn, không hối hận! Gả cho anh thì sao, xem ai sợ ai!”
“Không nói xạo chứ?”
“Tuyệt đối không, ai nói xạo là con rùa rụt đầu!!”
Phát xong, anh nhấn nút dừng, càng cười to hơn – “Em nghe rồi đó, đúng không? Không hề nhắc tới nhận quà! Vậy mới nói, quà có lấy lại thì em cũng phải gả cho anh! Đây cũng là do em tự nói, anh không có ép! Thôi được rồi, ăn cơm đi thôi.”
Nước mắt lưng tròng…
“Miểu Miểu, sao thần người ra vậy, ăn cơm đi em!” – Anh chớp mắt ra vẻ vô tội, giục tôi.
Quay đầu lệ rơi.
Sự thật này chứng minh, quà không thể tặng ẩu.