Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yêu là luôn nhẫn nại, lại nhân từ.

Yêu là không đố kị, yêu là không khoe khoang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tư lợi, không dễ tức giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy điều bất chính, nhưng vui khi thấy sự thật.

Chuyện gì cũng bao dung, chuyện gì cũng tin tưởng, chuyện gì cũng hy vọng, chuyện gì cũng nhẫn nại.

Tình yêu không bao giờ mất được.

[Thư đầu tiên gửi tín hữu Corinth – Chương 13]

Tình yêu không bao giờ mất được, tôi tin câu này, đây là câu nói vừa trói buộc người nhưng lại tự do nhất, không đạo đức hay ràng buộc tín ngưỡng, không giả vờ cao thượng, nhưng lại là một điều kiện để tình yêu trở nên lâu dài. Tôi tin nó, nhưng tôi nhất định không làm được.

Vì chạy trốn lúc tối tiêu hao nhiều sức lực, nên lúc ngủ hắn có hơi cau mày. Tôi lấy thùng dụng cụ, ra sân dỡ một cánh cửa trong còn nguyên vẹn xuống, đóng lên khung cửa ở phòng ngủ của chúng tôi. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, trông cũng tương đối sạch sẽ, nhưng lại không có cửa. Tôi nỗ lực khống chế tiếng động đến mức nhỏ nhất, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem hắn có bị đánh thức không.

Thực tế, nếu không vì chờ thùng dụng cụ này, sáng hôm qua chúng tôi đã đi rồi, cũng không cãi nhau, cũng không mệt mỏi thế này. Mà lý do nhất định phải chờ thùng dụng cụ này, dĩ nhiên là vì tôi có tính toán trước.

Tòa nhà cũ này ở chân núi, tiết trời vào đông, trên núi cây cối mọc um tùm, một con suối nhỏ chảy xiết, đằng sau tòa nhà là một rừng trúc, mà cửa sổ phòng chúng tôi lại đối diện rừng trúc này, tuy rằng ánh sáng không đủ, nhưng tôi rất thích, trên khung cửa sổ thưa thớt vài cây đinh, lá trúc và vài cành cây, hắn ngủ trên giường dưới cửa sổ, quấn chặt chăn, còn tôi thì đứng nhìn, phía sau là cửa, đóng kín, vây lại giống như một gia đình. Đây là lý do khiến tôi hao hết tâm tư, đê tiện vô sỉ bắt cóc hắn, rất lâu rất lâu trước đây lúc tôi một mình đến nơi này, tôi đã muốn như vậy.

Tôi kiểm tra thùng hàng, đủ thức ăn trong một tuần, một bộ quần áo, gần đây có một con suối, có thể tắm rửa. Tôi sẽ dùng dụng cụ sửa lại mái nhà, cắt hết đám cỏ dại, rồi phơi nắng. Vì một tuần này, tôi tình nguyện từ bỏ cuộc đời của tôi. Của tôi? Tôi nhìn cái đầu bên cạnh, trong lúc vô tình, tôi đã quyết định thay nó và cả Trần Thanh. Buồn cười ghê, cuối cùng, tôi mới là con quái vật thực sự.

Sau khi Trần Thanh tỉnh lại vẫn ngồi trong ổ chăn, nhìn ra rừng trúc ngoài cửa sổ. Tôi hỏi hắn:

“Đói bụng không?”

Hắn lắc đầu: “Không biết gần đây làm sao nữa, không phải ngủ thì là ăn”

“Đúng là đi với tôi không có việc gì làm, phạm vi hoạt động cũng nhỏ.” Tôi lấy bánh mì, để lên bàn, một chân bàn hơi ngắn, cứ đong đưa, tôi đang phân vân nên tìm gì đó lót bên dưới hay cưa bớt ba chân còn lại. Hắn nói: “Nghe ba mẹ cậu nói, cậu tên Ngô Sanh?”

“Ờ, khẩu thiên ngô, sanh tiêu sanh.”

“Ngô Sanh, cậu lại đây một tí.” Hắn ngoắc tay về phía tôi. Tôi cầm ổ bánh mì lên, vừa ra hiệu vừa nghi vấn, hắn lắc đầu, tôi để bánh mì xuống, đi đến. Hắn mở chăn ra: “Vào đây, lạnh quá!” Tôi cởi giày, tiến vào, hai chúng tôi dựa lưng vào tường cạnh cửa sổ, im lặng một lúc.

Hắn mở miệng trước: “Tôi ở chung với cậu nửa tháng, chúng ta không hẳn hiểu rõ nhau. Đầu tiên tôi sẽ nói ý định của mình, cậu biết đó, tôi nợ rất nhiều tiền lãi suất cao, nghe được tin đồn của cậu trong công ty chuyển phát, tôi liền nghĩ, nếu lời đồn là thật…., dựa vào chuyện này đòi một số tiền lớn, vậy có thể trả hết nợ. Tôi đặt camera mini một bên, thuốc một bên, định lúc cậu cầm lấy sẽ chụp vài tấm ảnh, sau đó đem hộp thuốc về, nghe là thấy kế hoạch này trăm ngàn chỗ hở, cơ bản tôi không nghĩ đến chuyện cậu không mở cửa, cũng sẽ không lấy đồ của tôi”

Tôi chăm chú nghe, nhưng không biểu hiện gì, hắn nói tiếp: “Nên, cậu có thể nói cho tôi biết lý do tại sao cậu bắt cóc tôi không? Cậu không phải loại người biến thái, vân vân…..Trừ chuyện cái đầu kia của cậu từng đánh tôi…..Thật ra tôi cảm thấy nó đang bảo vệ cậu.”

“Bảo vệ tôi?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Hôm đó tôi đã cởi dây thừng ra, buổi tối….Cậu đang ngủ, tôi cầm lấy một thứ định đập vào đầu cậu, kết quả cậu đột nhiên tỉnh lại, dĩ nhiên, người tỉnh là nó, nó rất yếu, nhưng vẫn không ngừng tấn công tôi, hơn nữa hai ngày tôi không ăn gì, nên bị nó đánh xỉu. Sau này, tôi không làm chuyện gì bất lợi cho cậu, thì nó vẫn ngủ.” Hắn nói, làm tôi có cảm giác không biết làm sao, từ trước đến giờ tôi chưa nghĩ đến tình huống này, cái đầu kia ngã sang một bên, giống như ủ rũ, vô thanh vô tức. Tôi đặt ngón tay ở chóp mũi của nó, hơi thở ấm áp thổi qua ngón tay tôi, tôi lấy tay về, cảm thấy trong lòng trống rỗng.

“Lý do tôi bắt cóc anh, lẽ ra anh phải biết chứ” Tôi rủ mắt xuống, nhìn xuống mặt giường nói.

“Lúc trước, tôi nghĩ tôi biết, nói thật, tôi nghĩ cậu yêu tôi, tôi là kiểu người được voi đòi tiên, nên mấy hôm trước mới đối xử với cậu như vậy. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy không phải, cậu luôn tỏ vẻ bí mật của cậu chỉ một mình cậu biết, cái gì cũng không nói với tôi, đôi lúc còn không quan tâm tôi nói gì.” Hắn nghiêng đầu sang một bên, hái lá trúc trườn vào cửa sổ xuống, lật qua lật lại trong tay.

Tôi nói: “Ăn cơm thôi.” Hắn thở phào một hơi, cả người ngã xuống giường: “Tôi biết sẽ vậy mà.” Hắn vừa nói vừa đem lá trúc thảy lên giường, tôi nhặt nó lên, ném ra ngoài cửa sổ, sinh ra ở đâu thì nên chết ở đó.

Hắn cầm bánh mì lên ăn, không nói chuyện với tôi nữa, giống như chúng tôi chỉ là người xa lạ gặp nhau trong một quán ăn nào đó, sau khi ăn xong trả tiền rồi đường ai nấy đi. Tôi nói: “Một tuần sau tôi đưa anh về.” Hắn ừ một tiếng. Tôi nói: “Thời tiết hôm nay tốt, chúng ta leo núi đi.” Hắn lại ừ. Sau khi ăn xong hắn đứng cạnh cửa, nhìn ra ngoài sân. Tôi chuẩn bị xong hai bộ quần áo và xà phòng thơm, không cần ngửi, tôi cũng biết trên người toàn mùi chua.

Tôi đi ra ngoài, hắn cũng theo phía sau tôi, đi một con đường rất dài dọc theo chân núi, hắn ở phía sau tôi gọi: “Không phải nói leo núi hả? Sao lại đi đường này?” Suối nước nóng ở trước mặt, tôi bỏ đồ xuống, nói với hắn: “Tắm trước đã.”

Hình dạng suối nước nóng này không có quy tắc, lớn khoảng nửa sân bóng rổ, lúc này đang bốc khói dày đặc. Rốt cuộc hắn cũng tỏ ra hứng thú, ngửi ngửi cổ áo, sau đó bày ra biểu cảm như sắp nôn, tôi lấy xà phòng ra cho hắn, hắn chậm rãi xoa xoa, tôi quay lưng ngồi sát bờ suối nước nóng,”Cậu không tắm à?” hắn hỏi tôi.

“Chờ anh tắm xong, tôi tắm.”

“Hai người lớn cả rồi còn ngượng ngùng gì, suối nước nóng không nhỏ, cậu ngại thì qua bên kia mà tắm.” Giọng nói hắn có chút bất đắc dĩ, “Đừng nói cậu sợ tôi làm chuyện như vậy với cậu?”

Tôi đi tới một bên suối nước nóng, ở dưới nước cởi quần áo, xà phòng ở chỗ hắn, nên tôi chỉ dùng tay chà chà, chà xát ra được một chút dơ bẩn, tôi hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh ở bên kia, do điều kiện hạn chế, nên hắn dùng xà phòng gội đầu. Tắm được một chút, tôi thay đổi vị trí, ngồi xuống. Hắn vùi đầu vào trong nước, sau đó nâng đầu lên, lau nước trên mặt. Hắn đứng lên, tôi vội cúi đầu, sợ hắn nghĩ tôi lén nhìn hắn. Hắn lại từng bước từng bước tiến về phía tôi: “Cậu không cần xà phòng à, cầm.” Hắn đưa xà phòng cho tôi. Lúc tôi cầm lấy, đột nhiên nhớ tới câu nói của ba tôi: “Đùi trong hắn có xăm hai chữ…..”

Rốt cuộc là xăm chữ gì? Đường nhìn của tôi rơi xuống trên đùi hắn, hắn cảm nhận được, nghiêng một chân, “Nhìn gì, muốn so kích thước sao, không có cửa đâu.”

Hết chương 10.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK