Tiếng động cơ xe máy truyền từ xa, sau đó từ ngừng lại, âm thanh trò chuyện truyền vào trong nhà, tiếng động lúc lớn lúc nhỏ, qua một lúc lâu là tiếng động cơ khởi động rời đi. Tôi nhìn chằm chằm cửa, thấy Trần Thanh ôm hàng hóa đi vào, thấy tôi nhìn, hắn nhướn mày mở to mắt cười: “Có đồ ngon…”. Hắn lấy mấy túi đồ ăn vặt ra, đưa về phía tôi. Tôi ừ một tiếng, kiểm tra những thứ khác. Một cái đèn pin cầm tay, hai bộ quần áo, và một hộp dụng cụ màu đen.
“Cậu mua mấy thứ này làm gì?” Hắn kỳ quái nhìn tôi.
“Anh lấy rau tươi ra đi, trong nhà còn chút gạo, đủ ăn một bữa”. Tôi nói
Hắn không thể làm gì khác ngoài nhìn tôi, sau đó chuyển hướng sang thùng hàng, cúi đầu thờ ơ nói: “Cậu đúng là lúc nóng lúc lạnh, không muốn nói thì chuyển đề tài, không thèm viện cớ gì.”
“Anh cũng thay đổi nhiều rồi.” Tôi nói.
“Không phải vì…….” Hắn nói đến phân nữa thì ngừng lại, giống như phanh xe ấy, làm cho người ta khó chịu. Hắn lắc đầu một cái, không nói nữa.
Bữa cơm này do hắn nấu, trừ việc cơm có hơi nhão, thì cũng không khó ăn lắm, nhưng hắn vẫn nuốt không trôi. Ăn qua loa một chút rồi để chén đũa xuống, chui vào chăn, nói là ngày mai muốn dậy sớm mang tôi ra ngoài vận động một chút, mấy ngày nay lượng hoạt động tăng nhanh, cơ bắp của tôi cũng có chút sức, sắc mặt bớt trắng xanh. Tôi chầm chậm nhai, ăn gấp đôi ngày thường. Sau đó nằm bên cạnh hắn, hắn kéo nửa cái chăn đặt dưới người hắn lên, trùm cho tôi, rất ấm.
Nửa đêm, tôi cẩn thận nhấc cái chân đặt lên bụng tôi của hắn, bước xuống giường, mở đèn pin, lấy những thứ mới mua ngày hôm nay bỏ lại vào trong thùng hàng, sau đó nhìn xung quanh tìm những thứ sử dụng được, cũng bỏ vào, tay tôi đưa về phía chậu dành dành, do dự một lúc nhưng không mang đi, mà cầm lấy hộp thuốc cảm. Tôi lấy hai sợi dây thường dưới giường ra, để lên trên giường, nhìn bộ dáng ngủ say của hắn, không biết nên đánh thức không.
Hắn trở mình, rồi ngừng lại, như cảm giác được cái gì lập tức chống tay ngồi dậy, thân thể hơi hướng về phía trước, đụng phải dây thừng trên giường, hắn nhanh chóng nắm lấy, sau đó quất về phía tôi. Tôi lui về sau một chút, nhịn đau nói: “Là tôi.” Hắn vẫn nắm chặt lấy sợi dây, bò xuống giường.
Tôi mở đèn trong phòng, hắn cau mày cẩn thận quan sát vị trí đầu của tôi, từ từ thả lỏng vai. Sau đó hắn đột nhiên giận dữ, giống như phẫn nộ quát:”Cậu không có chuyện gì nửa đêm không nói tiếng nào đứng ở bên giường làm gì.” Hắn giơ sợi dây trên tay, “Còn để cái này lên giường, khùng à”
Tôi nhìn bộ dáng rống to của hắn, nghĩ chắc hắn đã khàn giọng, tôi rất xấu hổ, nhưng kiểu như bị cơn giận của hắn lây sang, tôi không chịu cúi đầu nhận sai. Tôi nói với hắn: “Không muốn chết thì dùng sợi dây trên tay cột chăn và gối lại, đi theo tôi.”
Hắn không chịu cột lại, ném dây thừng xuống đất. Giằng co với tôi một lúc, tức giận trên mặt hắn dần dần biến mất, hắn lạnh mặt đứng ở kế bên giường, tôi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhặt dây thừng lên, quấn chăn và gối lại, bởi vì có hai cái chăn, cho nên thể tích rất lớn. Tôi để nó trên lưng, sau đó nói với hắn,”Tôi có đem thuốc cảm theo.”
Mặt hắn lại hiện ra vẻ phẫn nộ, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đứng bất động. Tôi suy nghĩ một chút, nắm lấy cánh tay hắn, hắn không tránh, vì vậy tôi kéo hắn rồi ôm cái thùng ra ngoài. Hắn rốt cuộc mở miệng nói:”Có thể cho nói cho tôi biết là đi đâu không?”
“Đi qua bãi cỏ có một ngọn núi, vòng qua núi thì đến. Trước khi trời sáng tốt nhất chúng ta nên ở đấy, đến nơi tôi sẽ giải thích với anh.” Hắn không bực bội nữa, cầm lấy hành lý, cũng không gạt cổ tay tôi ra.
Địa điểm là một cái nhà cũ, đã bỏ hoang rất lâu, cỏ dại và gạch xen kẽ nhau, không có cửa, có nhiều chỗ thiếu mất nóc. Tôi đi đến một phòng trong tốt hơn mấy phòng khác, thả chăn xuống, dùng một cái chổi rách nát quét dọn bụi. Hắn đặt đồ xuống, tìm được ngoài sân một ao nước nhỏ, hắn dùng một cái chén vỡ trong bùn múc nước mang về, định dọn dẹp bàn và giường chiếu. “Trong thùng có khăn.” Tôi nói. Hắn lấy ra, bận rộn với tôi nửa ngày.
Hai chúng tôi đều đói bụng, ngồi ở hành lang trước phòng, hắn hít sâu một hơi, “Toàn mùi cây cỏ.” Sau đó cầm đồ ăn bắt đầu ăn ngấu nghiến, tôi cũng không khá hơn là bao. Ăn một lúc, hắn cầm một ổ bánh mì nhỏ, ánh mắt bắt đầu mờ dần, không tự chủ ngủ gật, bánh mì rơi xuống mặt đất, đầu của hắn dựa vào bả vai của tôi, tôi hơi hướng đầu về bên phải, hai chúng tôi dựa vào nhau.
Tôi không nhúc nhích rất lâu, cuối cùng cảm thấy quá khó chịu, mới dìu hắn vào phòng, xốc chăn đệm lên, cởi giày của hắn, để hắn nằm xuống, tôi lấy chăn bông quấn hắn lại, rồi lấy một cái chăn khác phủ lên giường. Mới đắp kín chăn cho hắn xong, hắn đột nhiên mở miệng, âm thanh trong trẻo: “Bây giờ cậu nói cho tôi biết tại sao chúng ta phải đến chỗ này được chưa?”
“Hôm qua ba tôi gửi tin nói, hôm nay ông ấy đến. Ông nói cho tôi biết một vài chuyện của anh, lúc anh giao hàng cho tôi, anh đã nghỉ việc, chỗ anh ở còn bị giội sơn, nên, ngoài đòi nợ thì không ai tìm anh.” Tôi vừa nói vừa ngồi xuống giường.
“Ừm hửm, vậy ổng chuẩn bị giết người diệt khẩu à?” Trần Thanh bật cười.
Nói thế nào, ba tôi cũng không phải là người tốt. Câu này tôi không nói ra, tôi nghĩ đến nguyên nhân vì sao nơi này bị bỏ hoang, không phải vì bị đồn có yêu quái, mà vì ở đây từng có người chết, hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm, lúc tòa nhà này bị phong tỏa, tôi bị giấu trong xe, còn giấu vài tuần. Giống như ba tôi trốn cảnh sát hơn là tôi.
Trần Thanh nhìn sắc mặt tôi ngày càng kém, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nói sang chuyện khác, “Cậu luôn mang theo thuốc cảm, từ đầu cậu đã phát hiện?”
“Ý anh nói là camera mini bên trong?” Tôi nói.
“Cậu đã lấy nó ra?”
“Không.” Tôi xoay người lấy nó ra từ trong thùng, “Tôi nói rồi, anh muốn tôi sẽ cho anh.”
Trần Thanh cầm lấy thuốc cảm, “Cậu không sợ bị đưa đến phòng thí nghiệm?”
“Không sợ, lúc đó họ chỉ nhận được một thi thể, chết rồi thì không có cảm giác.”
“Cậu nói vậy, như đem mạng giao cho tôi.” Hắn dùng sức bóp chặt hộp thuốc.