Trước tiên là vài món chay ngon, đến thời điểm thịt được mang lên, Nhan Như Khuynh đột nhiên che miệng vọt tới cạnh cửa, bắt đầu nôn ra một trận. Lăng Yên cuống quít tiến lên, đỡ y, giúp y thuận khí, lại lấy ra một viên ô mai cho y ngậm.
Người nhà họ Nhan hết thảy chạy đến, Nhan mẫu lo lắng hỏi: “Tiểu Khuynh, ngươi làm sao vậy?” Ngẩng đầu nhìn thân nhân của mình, Nhan Như Khuynh có chút suy yếu, lại thực hạnh phúc nở nụ cười nói: “Ta mang thai”.
Giống như đất bằng đột nhiên nổi lên sấm sét, Nhan Vãn Nhiên thốt ra: “Như thế nào có thể, ngươi không phải, ngô!” Nhan Tại Niệm nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng Nhan Vãn Nhiên, nhìn về phía Lăng Yên đang đứng, Nhan Vãn Nhiên lập tức hiểu được liền ngậm miệng.
Nhan Tại Niệm hướng Lăng Yên nở nụ cười, nói: “Chúng ta cùng Tiểu Khuynh có chút chuyện nhà muốn nói…”
Bị nụ cười hàm ý của Nhan Tại Niệm làm cho ngây ngẩn một chút, Lăng Yên thông minh làm một cái lễ, nói: “Lăng Yên đi ra sau Thiên thính viện”.
Dìu Nhan Như Khuynh quay về ghế ngồi, Nhan Hồng Tư lập tức bắt mạch cho y, sau đó kinh ngạc nói: “Là thật, là hỉ mạch!” Miệng mở to như hình ấm trà, Nhan Như Khuynh dưới ánh mắt kinh ngạc của người nhà, đem chuyện Tồn Tử lần trước đi tìm y nói ra.
Người nhà họ Nhan giật mình, Nhan mẫu nói: “Thì ra ta vốn nên sinh chính là nữ nhân a”. Nghe được lời nói của mẫu thân, Nhan Như Khuynh bất mãn nói: “Nương, sinh ta không tốt? Ta lại có thể làm con gái lại có thể làm con trai, ai”.
“Hảo, hảo, hảo, như thế nào lại không tốt. Tiểu Khuynh là tâm can bảo bối của ta, mặc kệ là con trai, con gái ta đều yêu”. Nhan mẫu vui cười hớn hở mà ôm Nhan Như Khuynh. Trước đây nàng không thể làm cho Nhan Như Khuynh trở thành nam nhi thực sự, ngược lại làm cho y giả làm nữ nhi mà áy náy, hiện giờ hiểu được ngọn nguồn sự tình, nỗi niềm của nàng rốt cuộc tiêu tan.
Nhan Hồng Tư thở dài: “Không thể tưởng được, trên đời này lại thật sự tồn tại quỷ thần a”.
Nhan Vãn Nhiên nghe được trợn mắt há mồm, thì thào nói: “Tiểu Khuynh, ngươi nhất định là hoàng hậu mà sử thượng đã truyền lại”.
Nghe xong chuyện xưa, Nhan Tại Niệm làm như không có việc gì, thu dọn những thức ăn có vị mặn cho mang đi, lại làm một chút thức ăn thích hợp cho thai phụ đưa đến.
Ăn cơm xong rồi, người nhà họ Nhan cùng Nhan Như Khuynh ở trong nhà hưởng thụ không khí vui vẻ đã lâu không có.
Thẳng đến khi chạng vạng, Nhan Như Khuynh dưới sự thúc giục của Lăng Yên, cùng thân nhân khóc thương, ngồi trên nhuyễn kiệu trở về cung.
———————H đích phân cách ————————
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Nhan Như Khuynh ghé vào trong ngực Sở Thành, lấy tay vẽ loạn một bức tranh tại nơi khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Sở Thành cầm cái tay không an phận kia, đặt lên môi hôn hôn, cười tà nói: “Nếu Khuynh nhi nghĩ muốn nói một lần nữa, ta cũng không để ý đến đâu”. Dùng sức rút tay ra, Nhan Như Khuynh hừ một tiếng, xoay người nằm một bên đưa lưng về phía Sở Thành.
Sở Thành thấy vậy, cười cười cũng xoay người nằm phía sau, giương một cánh tay liền đem Nhan Như Khuynh ôm ở trong lòng, nhẹ giọng nói: “Thế nhân thường nói ‘Nay niệm hồng tư như khuynh nhan, hoa hướng giữ khai chiếu vãn nhiên’, ta đem ‘như khuynh nhan’ giấu đi nhiều năm như vậy, cũng nên thả ra đi hít thở không khí”.
Nhan Như Khuynh trong lòng mừng thầm, ở ngoài mặt lại chẳng hề để ý, Sở Thành nghĩ muốn trêu hắn, liền cố ý nói: “Xem bộ dáng Khuynh nhi hình như không vui a, vậy rõ ràng là không cần đi ra ngoài”.
Biết Sở Thành cố ý nói như vậy, Nhan Như Khuynh cười nói: “Tốt, hôm qua Lâm thái y đến thỉnh mạch, có nói vì bảo bảo mà suy nghĩ, chuyện phòng the phải tận lực giảm bớt. Thành nhi, đây chính là con của chúng ta, ngươi sẽ vì nó suy nghĩ đi”.
Sở Thành vừa nghe, ngao ô một tiếng vùng dậy, hôn lung tung lên mặt Nhan Như Khuynh, vừa nói: “ Về sau chờ bảo bảo sinh ra, chúng tacải trang đi vi hành đi. Trước kia ta không thể tùy ý ra cung, hiện tại là tốt rồi, hảo bồi thường ta đi Khuynh nhi”.
Nhan Như Khuynh bị hắn hôn đến không thể phát ra đầy đủ âm thanh, chỉ biết đáp ứng Sở Thành cùng hắn đi ra ngoài chơi, nhất thời thả lỏng cảnh giác, bất tri bất giác cảm thấy, chân bị nâng lên, chờ Nhan Như Khuynh tỉnh ngộ lại, côn th*t kia đã muốn toàn bộ đi vào hoa huy*t.
Khoái cảm thình lình xảy đến làm cho Nhan Như Khuynh thét chói tai, biết cung nhân ngoài cửa nhất định nghe được nhất thanh nhị sở (rõ mồn một), y đỏ mặt, một ngụm cắn bả vai Sở Thành.
Sở Thành khẽ cười một tiếng, trong tư thế mập hợp mà bế Nhan Như Khuynh đứng lên, bởi vì trực tiếp ngồi trên côn th*t kia, hoa huy*t càng ngậm càng sâu, y rên rỉ một tiếng buông lỏng bờ vai Sở Thành.
Mà lúc này Sở Thành đưa tay xuyên qua dưới gối y, Nhan Như Khuynh lúc này như dán vào trước ngực Sở Thành, tựa như mẫu thân ôm lấy hài hài tử đi tiểu, tư thế này làm cho y cảm thấy thẹn không thôi.
Sở Thành một tay nâng bờ mông trắng như tuyết của Nhan Như Khuynh, một tay vuốt ve một cái vú trắng noãn, đĩnh động thắt lưng, hung hăn ma sát vách tường non mềm. Sở Thành nhìn thoáng qua ngọc hành nhảy lên xuống theo nhịp trừu sáp của mình, ở bên tai Nhan Như Khuynh nói: “Khuynh nhi, chính mình sờ”.
Khóe mắt Nhan Như Khuynh hàm chứa lệ, đôi môi đỏ khép mở thở dốc, mặt mày đẹp đẽ. Bàn tay ngọc ngà run rẩy tự xoa chính mình, y vuốt ve nó, khi Sở Thành đánh lên điểm nổi trong cơ thể y, liền thét chói tai mà bắn ra, bên trong bị kỹ năng dày dạn của Sở Thành làm cho thăng hoa, Nhan Như Khuynh thoải mái đến độ ngón chân đều đứng lên. Ôm lấy Nhan Như Khuynh đã buồn ngủ đi đến dục trì tương liên phía sau tẩm phòng, bước xuống ôn tuyền, Sở Thành một bên giúp y tẩy trừ thân thể, một bên phủ móng vuốt lên bụng y, thầm nghĩ: “Con a, phụ hoàng ngươi nhịn lâu như vậy mới ăn đến nương ngươi, phụ hoàng là nhẫn không được, người phải tha thứ nhiều đi”.
Tác giả: (Phun, ngươi gọi ngươi đứa con như thế nào tha thứ a!)
Editor: em thích câu này của chị tác giả, em sẽ vote cho chị một phiếu…Sỏ Thành ngươi thực cầm thú…
Sở Thành: Tâm nhi, tử nữ nhân…*cười ám muội* *ám khí lóe sáng*
Editor: á… ha ha ha ha…kìa con bướm vàng… bướm vàng bay….*giả điên toàn tập*