Sở Thành không thể ức chế kích động xem thư tín tám trăm dặm kịch liệt đưa tới, vui sướng trên mặt theo khóe miệng làm ra độ cung càng ngày càng rõ ràng. Ngay cả Khâm Văn theo hắn từ lúc mười tuổi đến sau này chỉ luôn lộ ra bộ mặt thiếu niên lạnh băng, lúc này lại lộ ra khoái hoạt vui sướng rõ ràng, không khỏi có chút tò mò nội dung lá thư này.
Rốt cục xem xong thư, bởi vì trong trướng chỉ có thư đồng từ nhỏ cùng chính mình lớn lên cũng là tâm phúc chính mình, Sở Thành cũng không tái ức chế vui sướng của chính mình, cười lớn đối Khâm Văn nói: “Khâm Văn Khâm Văn, trẫm có con! Quý phi nương nương sinh cho trẫm hai hoàng nhi, ha ha ha, con của trẫm~!”
Nghe vậy, ngay cả Khâm Văn cũng không khỏi mỉm cười, đứng dậy cung kính hướng Sở Thành quỳ thi lễ, “Thần chúc mừng Hoàng Thượng mừng hoàng tử, chúc mừng quý phi nương nương sinh được hoàng tử.”
Ngay cả Khâm Văn trong lòng trừ bỏ thiệt tình chúc phúc vì Sở Thành cũng cảm thấy cao hứng, cũng vì giang sơn Sở Thành tiến thêm một bước củng cố mà vui sướng, chỉ cần có người thừa kế, Sở Thành có thể không phải dễ dàng bị theo ngôi vị hoàng đế thượng tha xuống dưới.
“Mau, sai người đem gọi các trướng trung tướng quân, trẫm phải tốc chiến tốc thắng!”
Kinh thành.
Tuy rằng Sở Thành không ở kinh thành, nhưng mà cả chuyện Nhan Như Khuynh sinh hạ hoàng nhi vẫn là ở phía sau cùng Sở Phi Ngũ xử lý hạ cử quốc khánh một phen, dù sao có người thừa kế, ngôi vị hoàng đế của
Sở Thành an vị càng ổn.
Mắt thấy Nhan Như Khuynh sinh hạ hoàng nhi, thái độ Thái hậu cùng Ung thân vương rõ ràng thiên hướng Nhan Như Khuynh, Vân Anh Nguyên vốn có chút nóng nảy, nhưng lại thuê người muốn bắt cóc Nam Hạo. Chuyện này hoàn toàn kinh động Sở Phi Ngũ, mà ảnh vệ Trầm Ly rất kịp thời trở về, lại trực tiếp đem Vân gia hướng đền tội lại đẩy mạnh từng bước.
Năm ngày sau khi Nhan Như Khuynh sinh hạ hoàng tử, Sở Phi Ngũ dựa vào thánh chỉ Sở Thành khi xuất chinh lưu lại, hoàn toàn nguyên vẹn chứng cớ, đem từng tay chân che trời của Vân gia đánh xuống mười tám tầng địa ngục, ban thưởng tử đích ban thưởng tử, sung quân đích sung quân, nhập kĩ tịch đích nhập nô tịch, đều tự lĩnh phạt. Gia tốc to như vậy, từng hưng thịnh phồn hoa, nháy mắt sụp đổ.
Sở Phi Ngũ lại tìm hiểu nguồn gốc quan viên cùng Vân Anh Nguyên thông đồng làm bậy, tái dựa theo danh sách sở thành lưu lại, đem tâm phúc thân tín nhất của Sở Thành nhiều năm qua bồi dưỡng nhắc tới, do Sở Thành an bài vị trí thượng, đến tận đây, Sở Phi Ngũ hướng thay máu quan viên trong tay hoàn thành.
Mà thật sâu hậu cung bên trong, Nhan Như Khuynh cũng đã hoàn toàn mặc kệ việc bên ngoài, mỗi ngày dành toàn bộ thời gian trên người làm bạn con mình. Trang thái hậu an bài nhũ mẫu cấp tiểu hoàng tử, nhưng là nhan như khuynh không chút do dự liền cự tuyệt, y nói con chính mình, đương nhiên phải chính mình dưỡng, chính mình có sữa, vì cái gì đứa nhỏ của chính mình lại phải ăn sữa người khác, huống chi, y cũng không phải không dưỡng qua đứa nhỏ (-v-~). (Vâng, em đồng ý với Khuynh ca, Sở Thành là một ví dụ điển hình đó thôi…)
Nhưng hoàng tử không được giao cho thân sinh mẫu phi nuôi nấng, là quy củ trong cung, nhưng mà một ngày sau Sở Thành một phong thư tám trăm dặm kịch liệt dâng, Trang thái hậu bất đắc dĩ, chỉ phải tùy tâm ý hắn.
( cảm tình quân dụng đích tám trăm dặm kịch liệt chính là bị dùng để truyền tống như vậy đích tin tức. 囧rz)
Tuy rằng trước đây từng dưỡng Sở Thành, nhưng khi đó Sở Thành đã không phải trẻ con, cho nên dục nhân, Nhan Như Khuynh đích thực là lần đầu tiên. Tuy rằng cũng luống cuống tay chân, có khi cũng sẽ cảm thấy được vất vả, nhưng là tự tay dưỡng dục đứa nhỏ chính mình, cái loại tư vị hạnh phúc này hoàn toàn đáng giá.
Mà hiện tại, Nhan Như Khuynh đang ngồi ở trên giường lớn chơi đùa hai nhi tử mới sinh, Lăng Yên cùng mấy nhũ mẫu có kinh nghiệm đang đứng một bên dùng toàn lực chú ý đặt trên người ba mẫu tử này, e sợ nếu hơi vô ý sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ gì.
Hai đứa trẻ con bị đặt ở giữa giường, Sở Thành lúc xuất chinh liền nghĩ đến có lẽ hắn không thể nhìn đứa con sinh ra, liền trước nghĩ tốt tên, cho nên hiện tại hai đứa trẻ con kia, đứa lớn tên là An Thần, đứa nhỏ tên là Ti Sâm.
Nhan Như Khuynh trong chốc lát hôn nhẹ An Thần, trong chốc lát sờ sờ Ti Sâm, hận không thể cùng lúc đều ôm vào trong ngực, y sẽ đem toàn bộ yêu thương tràn đầy đều quán chú đến trên người bọn họ, trong lòng không ngừng cảm tạ ông trời. Lòng tràn đầy vui sướng trung lại cất dấu một chút bất an, như vậy nhiều như vậy hạnh phúc, y thật sự có thể toàn bộ có được không?
Đột nhiên, một tiểu cung nữ tiến vào đem Lăng Yên kêu đi ra ngoài, Nhan Như Khuynh không để ý đến, như trước đùa đứa nhỏ chính mình, một bên nhũ mẫu cũng cùng y nói chuyện. Sở An Thần đột nhiên miệng hé ra liền khóc, Lý mẫu chạy nhanh lại đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương, đại hoàng tử hẳn là đói bụng đi.”
“Nga.” Gật gật đầu, Nhan Như Khuynh ở trong lòng nhớ kỹ đứa nhỏ phải ăn sữa đúng thời gian, mềm nhẹ ôm lấy đứa nhỏ, một bên cởi ra áo đơn lộ ra cặp vú bởi vì mới vừa sinh đứa nhỏ mà càng thêm đầy đặn đứng thẳng, ngửi được mùi sữa, Sở An Thần tự động tự phát vươn tay nhỏ bé mềm mại nắm đầu nhũ hồng nộn của mẫu phi đưa đến miệng. (Chẹp, máu sắc lang được di truyền rồi…Sở Thành sau này sẽ bị dìm trong ao dấm chua của hai đứa con mất thôi…ha ha)
Bú say mê.
Mà Sở Ti Sâm bị mặc kệ lưu lại, chu cái miệng nhỏ cũng muốn khóc lên, Nhan Như Khuynh không có cách nào khác, chỉ phải một tay ôm một cái, miệng nhẹ giọng dỗ dành cho bú sữa.
Lăng Yên đi rồi trở về, ngữ khí có điểm cổ quái đối Nhan Như Khuynh nói: “Nương nương...... Vân phi nương nương, nàng bởi vì không thể thừa nhận đả kích sinh non, sáng nay sanh ra một hoàng tử, chính là vân phi nương nương nàng......”
“Nga? Nàng làm sao vậy?” Bởi vì một tay ôm một đứa nhỏ có chút vất vả, Lý mẫu gọi một tiểu cung nữ ước mười hai mười ba tuổi hỗ trợ nâng Sở An Thần, Nhan Như Khuynh trong mắt trong lòng tràn đầy đều là đứa nhỏ.
“Vân phi nương nương, nàng mất rồi.”
P/s: Vân phi thật đáng giận nhưng cũng đáng thương, thôi âu đó cũng là số phận của những nàng không phải là fan gơ của đam mỹ hội này…