Từ trong mơ tỉnh lại liền thấy cạnh bên là hai cái hỏa lò, một lớn một nhỏ. Kẻ lớn thì bá đạo ôm chặt lấy hắn khiến chẳng thể động đậy được gì cả, thằng bé lại nằm trong vòng tay, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng, cái miệng xinh xắn đang mấp máy, tay nắm chặt lại không biết là đang mơ thấy gì.
Đó là hài tử thứ hai của bọn họ, Vương Tĩnh, vừa sinh vào hai tháng trước. Còn Mẫn nhi bị Hạng Bàn mượn cớ là đã lớn rồi nên ném vào gian phòng khác cho ngủ riêng.
Ngày cứ thế trôi qua, bọn họ chưa từng gặp lại Hồ Sinh, lại không nghe địa phủ báo lên là có cửu vĩ hồ đầu thai…. Hay vẫn còn sống a.
Vĩnh Niên ngẩn ngơ nhìn tua màn, lòng suy nghĩ không yên.
Khi đó, hắn lần đầu tiên phát hiện sự tồn tại của Hạnh. Cảm giác thân thiết với Hồ Sinh e rằng cũng do Hạnh mà sinh ra. Hắn không hề kể với bất kỳ ai về chuyện này, thậm chí đến Hạng Bàn cũng không. Hiện tại, đối với Hạng Bàn, hắn có phục hồi lại ký ức của Hạnh hay không không quan trọng, ánh mắt y trước sau vẫn cứ dán chặt lên người hắn. Thứ Hạng Bàn nhìn thấy chính là hiện tại và tương lai. Mà Hồ Sinh… lại chưa từng kỹ càng nghĩ qua tâm tư của Vĩnh Niên hắn.
Suy nghĩ của Hạnh, trăn trở, cảm thụ… chầm chậm như nước từng giọt nhỏ xuống rồi từ từ tụ lại thức tỉnh trong đầu, tựa như câu chuyện xưa cũ của người nào đó. Vĩnh Niên trầm mặc cảm thán, nguyên nhân chính đều không phải do Hạnh, vì hắn không hề có cảm giác kiêng kỵ, sợ hãi hay chua xót.
Vì thế… hắn rất an tâm hưởng thụ cảm giác ấm áp của hiện tại.
Hay… Hạnh chính là như trong trí nhớ, không chút do dự nghênh đón sấm sét hủy diệt.
Vĩnh Niên thở dài.
Nhìn gương mặt đang ngủ sai của phụ tử bọn họ, lòng Vĩnh Niên bình thản lạ thường.
Chẳng biết từ lúc nào, Hạng Bàn tỉnh lại.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Không có…”
Vĩnh Niên mỉm cười, lòng viên mãn.
Thái tuế cũng cười, bàn tay dày và rộng len lén sờ sờ hạ thân trong chăn của hắn.
“Ngươi muốn làm gì!” Vĩnh Niên nhanh tay nắm ngay được bàn tay to lớn đang chuẩn bị tác quái kia, mắt nhìn Hạng Bàn cảnh giác. Hay đùa bỡn, tối qua đã hết một đêm lăn qua lộn lại rồi a. Dù có uống tiên đan trường sinh bất lão, thì bản thể của hắn vẫn là người mà!
Hạng Bàn cười hắc hắc, ngang ngược đanh đá giải thích: “Vĩnh Niên a, ta có làm gì đâu nào? Ta chỉ cầm thứ đó thôi mà!” Nói xong liền rút từ trong chăn ra một quyển…rõ ràng là sách đồi trụy mà.
Vĩnh Niên vừa nhìn thấy liền đỏ gay cả mặt. Hắn run rẩy chỉ vào Hạng Bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi mau quăng bỏ cuốn sách hạ lưu đó cho ta!”
“Không được.” Giọng điệu của Hạng Bàn thật kiên quyết.
Tĩnh nhi bị âm thanh của hai người đánh thức, dường như đang bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn cứ mấp máy sắp khóc đến nơi.
Vĩnh Niên vội bế bé vào lòng, dỗ cả nữa ngày mới làm tiểu tổ tông vui vẻ lên. Nhưng dù thế cũng chẳng … ngủ lại được nữa, mắt bé cứ nhìn Vĩnh Niên mong chờ. Hắn nghĩ con mình đói bụng, vội bảo nha hoàn bế bé đi uống sữa. Sau khi xong xuôi, quay lại thì chạm ngay Hạng Bàn đang rủ rê làm theo sách cấm.
“Ngươi xem hết rồi à!” Vĩnh Niên giận sôi lên, thì ra Hạng Bàn giờ đang hướng hắn đòi thực hành, chui vào trong chăn, lần thứ hai mở cuốn sách hay ho kia ra để nghiên cứu. Đã xem kỹ một lần rồi mà!
Vĩnh Niên vừa thẹn vừa giận muốn cầm cuốn sách độc ác kia thiêu hủy toàn bộ.
Nhớ lại tối qua, vốn đang rất êm đẹp. Vĩnh Niên vỗ về Tĩnh nhi xong thì muốn đi ngủ. Lúc này, Hạng Bàn liền bước đến, tay cầm một cuốn sách bìa vàng, nói có chút vấn đề muốn cùng Vĩnh Niên tham khảo.
Vĩnh Niên vốn là người hiếu học. Thấy sách liền không thể không xem, thế là nổi lên lòng tò mò mà đồng ý. Vừa mới mở ra, đập vào mắt là những hình vẽ và chú thích thật khó coi. Đầu tiên là hai nam nhân xích lõa lỏa quấn lấy nhau. Ngọn nguồn nam căn đều được khắc họa thật sắc nét, mỗi hình là một động tác phối hợp được miêu tả vô cùng tục tĩu.
Mặt Vĩnh Niên thoáng chốc đỏ tận mang tai, Hạng Bàn lúc này lại rủ rê nên theo đó mà thử một chút, mặt cười chẳng thể đểu hơn, khiến Vĩnh Niên hận mình sao không đánh y bay mất cho rồi.
Tĩnh nhi đang ngủ trên giường, Vĩnh Niên dù chết cũng không đồng ý. Chẳng ngờ đến Hạng Bàn lại rắp tâm, không nói lời nào liền bế thốc hắn lên bàn bát tiên, cởi quần, không chút xấu hổ mà đùa giỡn. Cứ thế mà đổi qua ít nhất là 8 loại tư thế. Thậm chí hắn dù có chống cự cũng chẳng có biến chuyển gì. Hai người cùng hoan ái từ trên bàn xuống tới tường, trước sau đều thử qua hết cả. Đáng thương cho Vĩnh Niên, bị đâm đến toàn thân mềm nhũng tưởng chết đi được. Mãi đến khi trời sáng hẳn lên, Hạng Bàn mới tạm dừng lại cuộc truy hoan vô độ này. Vĩnh Niên giờ đây đã cạn kiệt sức lực, nằm mẹp trên giường.
Quyển sách kia chính là nguyên nhân tội lỗi mà!
Vĩnh Niên cứ khăng khăng như thế. Hiện giờ, nơi tư mật của hắn hãy còn đau âm ỉ. Tuyệt sẽ không có lần sau! Vĩnh Niên kiên quyết thề sẽ diệt trừ hậu hoạ, toàn thân mạnh mẽ giật lấy cuốn sách.
Hạng Bàn cười to, nhẹ nhàng cản lại, rồi nắm luôn tay của Vĩnh Niên, bế hắn lên giường mà cởi ra.
“Ngươi làm gì!” Vĩnh Niên hoảng sợ.
“Làm thái tuế a!” Hạng Bàn cười đầy dục tình. “Chúng ta còn mấy tư thế chưa thử này…”
“Ô… ư, a, a…”
Sau một lúc, tiếng thở dốc tràn ngập, đến giường, gối còn đỏ mặt hoảng hốt.
Có lẽ đây là hạnh phúc nha!
– Chính văn hoàn –