• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 10

Tương Dương thành, ba ngày sau.

“Mau mau, nhanh lên, chậm như vậy muốn bị sa thải hả?” Hơn mười hồng y bộ khoái đêm khuya chạy xuyên qua ngõ nhỏ, đầu lĩnh chính là một gã cầu tấn đại hán, đã vào cuối thu cư nhiên trên mặt lại tràn đầy mồ hôi, một bên phất tay gào thét thuộc hạ chạy mau. Thanh âm ầm ĩ, tiếng bước chân hỗn độn trong đêm khuya không biết quấy nhiễu bao nhiêu nhà.

Ngay chỗ rẽ đụng ngã một người, cầu tấn đại hán cũng không thèm nhìn xem ai đã vội mắng: “Mẹ nó, ai không có mắt. . . . .” một chút liền ngừng lại: “Ôi, tam thúc, ngươi như thế nào đi một mình a?” Luống cuống tay chân nâng người lão tẩu dậy, đại hán cung kính: “Ngài đừng dọa ta a tam thúc, Huyện lệnh đại nhân đã hạ lệnh cưỡng chế mọi người không được ra ngoài ban đêm, ngài còn chính mình đi, này không phải đưa tính mệnh ra đùa giỡn sao?”

“Hắc, ta đây lão xương cốt, ai còn hiếm lạ? Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.” Lão tẩu cười nhặt đồng la trên mặt đất lên. “Như thế nào chạy như vậy, có manh mối?”

“Không có, nên chúng ta mới chạy khắp nơi trong thành cho mọi người nghe thấy tiếng còn có điểm an tâm.” Cầu tấn đại  hán cười khổ nói: “Ai, không nói nữa, trước hừng đông còn phải chạy một vòng thành nam. Tam thúc, ngài chớ đi xa. Như thế này, ta gọi tiểu Lục tử đến cho ngài. Mẹ nó, đồ du côn cắc ké, có vợ ấm ổ chăn liền quên cha già.”

Đại hán vừa nói vừa mang theo chúng bộ khoái chạy xa, lão tẩu cười cười chuyển đến một ngõ hẻm khác, vừa đi vừa xao bang tử: “Thiên can vật táo, cẩn thận vật dễ cháy. . . . .”

“Thiên can vật táo, cẩn thận vật dễ cháy. . . . .”

Lại qua một ngõ nữa, mắt thấy sắc trời sắp sáng, lão tẩu ngáp một cái chuẩn bị tái chuyển một vòng trở về. Đột nhiên dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Lão tẩu loạng choạng đứng vững lại, quay đầu mắng: “Ôi, người nào thiếu đạo đức ném loạn đồ vật này nọ. . . . .”

Tiếng mắng chợt tắt trong cổ họng, một bàn tay nhắm khe cửa cứng ngắc vươn ra giống như phải bắt được cái gì vậy. Không khí trong trẻo mang theo mùi vị lạnh lẽo tản ra, lão tẩu nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ, có vật gì theo cửa mở lăn xuống bậc thang, nhìn kỹ là một cái đầu người, ánh mắt trống rỗng đối diện lão tẩu. Dưới chân, một khối thi thể không đầu nằm trên vũng máu khô cạn, xương lộ ra trắng hếu. . . . .

“A. . . . . a a a a. . . . . giết người rồi. . . . . người tới a. . . . .”

Tương Dương thành gần đây đột nhiên xuất hiện sát nhân, ba ngày liên tục giết lục hộ. Trước hết là Tương Dương thành bắc tơ lụa thanh danh không tốt mấy Cao viên ngoại, cả nhà ngay cả thê thiếp, thị vệ ba mươi tám nhân khẩu không một ai may mắn thoát chết, khi đó các đối thủ của Cao thị còn vỗ tay chúc mừng một phen. Ngay sau đó đến thành nam đậu hũ phường Vương gia, kể cả đứa bé hai tuổi một nhà năm miệng ăn gặp nạn, tử trạng thê thảm. Tái theo thành đông Di Lan Viện, hoa khôi Phương Phương chết thảm trên giường, dọa điên người cùng nàng triền miên Tiết viên ngoại. Thành tây muối thương Tôn lão bản đêm khuya gặp ác mộng, dự cảm điềm xấu liền gọi tới bạn tốt, tức Tương Dương Huyện lệnh Cổ đại nhân làm khách, cùng đi còn có đông đảo bộ khoái, Tôn lão bản đầu rơi.

Cổ đại nhân giận tím mặt, lệnh cưỡng chế toàn thành giới nghiêm, lệnh vừa ban lại có hai hộ tổng cộng mười ba người bị giết sạch. Ngày thứ tư, gõ mõ cầm canh Lưu lão hán ở ngõ Sư Tử phát hiện Hứa thị một nhà tuyệt mạng, Hứa gia chủ nhân Hứa lão tam không rõ tung tích.

Tương Dương thành nội trong bốn ngày tử vong sáu mươi lăm người, mất tích một người.

“Tần Sương Kích này thật đúng là không thể xem thường được!” Tiêu Hồng Nương nghe thuộc hạ báo cáo, cắn móng tay căm giận mắng nhưng âm thanh nghe ra vẫn yêu kiều. “Rốt cuộc sao lại thế này, ngay cả minh chủ võ lâm cũng không điều tra ra ám đà của chúng ta, vì cái gì hắn lập tức tìm được đến bảy? Đi nghe ngóng rồi tra cho ta từ nơi nào để lọt ra tin tức. Mặt khác, phân phó các ám đà toàn bộ dời đi, bảy phân đà kia âm thầm tìm người bổ sung.”

“Vâng, tiểu thư.” Thị nữ đáp, lại lo lắng hỏi: “Việc này, muốn hay không báo cáo Thanh điện hạ?”

“Báo cáo?” Tiêu Hồng Nương nguy hiểm nheo mắt lại. “Như thế nào báo cáo? Nói cho Thanh điện hạ chúng ta lôi kéo bạch đạo tân tú Tần Sương Kích, ngược lại làm cho hắn chọn Tương Dương bảy ám đà? Thiên Điện ta lập giáo mười năm, làm sao lại phát sinh loại sự tình này? Việc này rơi vào tai chủ thượng, ngươi nói Tần Sương Kích phiền toái trước hay là chúng ta chết trước?”

Thị nữ run lên, thấp giọng nói: “Thuộc hạ hiểu được.”

“Ân.” Tiêu Hồng Nương hừ một tiếng, nằm nghiêng ở cạnh ghế, móng tay bắt đầu vẽ loạn. “Bất quá cũng không liền như vậy buông tha Tần Sương Kích, bọn thuộc hạ đi chiêu dụ hắn, còn có mấy phân đà, tên khốn kia giết không ít người của ta.” Sóng mắt kiều mị bất động, lại hỏi: “Đúng rồi, tiểu quỷ kia thế nào.”

“Vẫn là không ăn không uống.”

“A.” Tiêu Hồng Nương trầm ngâm: “Xác định đúng luyến đồng sao?”

“Vâng, trên người nó trừ bỏ dấu tích cũng không thiếu vết roi, nghĩ đến người bình thường như đứa nhỏ này sẽ không có loại thương tổn đó.”

“Trách không được ngay cả ta cũng không câu dẫn được hắn, nguyên lai tên khốn kia thích ngoạn luyến đồng.” Tiêu Hồng Nương xoay người ngồi dậy, quần lụa mỏng xáo trộn lộ ra uyển chân như ngọc. “Vừa vặn Thư Dạ Hiên thiếu vài tiểu quan, đem tiểu quỷ kia ném tới Lạc Dương hảo hảo dạy dỗ một phen coi có thể sử dụng được hay không, không thì cũng đỡ phải chết ở đây, ô uế chỗ của ta.”

“Đưa đi? Nếu Tần Sương Kích tìm đến. . . . .”

“Quỷ Khốc Cốc là nơi nào? Đám bạch đạo ngu xuẩn kia hô to đánh nhỏ nhiều năm cũng chưa tìm tới được nơi này, Tần Sương Kích hắn năng lực lớn đến đâu?” Tiêu Hồng Nương khinh thường nói: “Huống chi một cái luyến đồng mà thôi. Ta không tin người bị giết nhiều như vậy chỉ để tìm một luyến đồng, rõ ràng là mượn cớ thôi.”

“Tiểu thư nói rất đúng.”

Thị nữ lui ra, gọi tới hai gã hộ vệ cùng đi xuống địa lao. Giang hồ nổi danh ma giáo Thiên Điện, bên dưới có một phân đà, cũng là phân đà duy nhất có đà chủ lấy sắc đẹp làm vũ khí. Đại thành danh tiếng Phong Nguyệt Lâu, lão bản phía sau màn là Quỷ Khốc Cốc Chủ Tiêu Hồng Nương. Nàng không chỉ tự thân xinh đẹp, mà thị nữ nhỏ bé bên người cũng đều là mỹ nhân tuyệt sắc. Có thể làm thị nữ cho Tiêu Hồng Nương trước tiên phải mỹ mạo.

Địa lao tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn. Dưới đất chân tay vươn vãi khắp nơi nhưng thị nữ kia vẫn thản nhiên mỉm cười dẫn hai hộ vệ tiến vào.

Cửa lao không khóa, bên trong có mấy cỗ thi thể hư thối, hơn mười con chuột lúc nhúc phía trên. Thị nữ xuất hiện, đám chuột nhắc sợ hãi lít chít hướng góc tường chạy trốn. Trong góc có một dáng người nho nhỏ bị đàn chuột dọa chết khiếp, mềm nhũn như con mèo nhỏ.

Thị nữ liếc mắt, hai gã hộ vệ liền tiến đến đem thân hình nhỏ bé kéo đi. Đó là một đứa nhỏ cỡ mười hai mười ba tuổi, áo choàng đen quấn quanh thân, dưới ánh đèn sắc mặt trắng bệch một mảng, so với lúc mới đến gầy đi không ít. Vài ngày chưa ăn uống, khí lực đều không có, đáy mắt là một khoản không mờ mịt nhưng thần tình lại quật cường. Nàng xua tay cho hộ vệ mang đứa nhỏ ra ngoài, trực tiếp ném vào một cái xe ngựa đơn sơ, khóa cửa, hướng xa phu phân phó mấy tiếng, nhìn hắn quát một tiếng giá đem đứa bé kia đưa ra khỏi cốc.

Theo xe ngựa lắc lư thân hình nhỏ trong góc té ngã một chút, kêu lên một tiếng, xoa xoa cái trán, mờ mịt xoay quanh, tựa hồ mới khôi phục tinh thần. Vươn tay thật cẩn thận sờ soạng chung quanh lại chỉ gặp phải gì đó phát ra tanh tưởi. Đó là. . . . . người a? Cứng ngắc nằm trên mặt đất không nhúc nhích, thân thể phát ra mùi tanh tưởi đến buồn nôn, thật đáng sợ. . . . .

Xác định chung quanh không còn mấy thứ kia nữa, thân hình nhỏ mới nhẹ nhàng thở ra, tựa vào một góc, tay ôm quanh thân, hương vị khi nãy không còn nghe thấy nữa nhưng vẫn cảm thấy thật đáng sợ. Nước mắt nhịn vài ngày rốt cuộc không khống chế được rơi xuống. Phụ thân, người ở nơi nào? Y nhi sợ. . . . .

Chớp mắt đã đến hoàng hôn, sắc trời dần tối. Trên quan đạo xuất hiện một cỗ xe ngựa bát mã xa hoa, phu xe là một gã đại hán mặt đen cường tráng lạnh lùng, bên cạnh có một thư sinh áo xanh mang nụ cười ôn nhu thản nhiên đọc sách như không hề ngồi trên mã xa.

“Thanh.” Bên trong xe có tiếng gọi, thanh âm trầm thấp mang theo từ tính. Thư sinh kia nghe thấy liền mỉm cười tiến vào: “Chủ thượng, có gì phân phó?”

Được xưng chủ thượng là một thanh niên cực kỳ tuấn tú, thoạt nhìn cỡ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân mặc cẩm y tinh xảo, tóc đen tùy ý thả rối, tay nâng chén ngọc lưu ly thanh nhã nhấp một ngụm, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ với ánh mắt ngạo nghễ của kẻ làm chủ thiên hạ, thuận miệng hỏi: “Còn bao lâu đến Lạc Dương?”

Thư sinh trầm ngâm nói: “Còn cỡ nửa ngày, ngay đêm nay có thể tới nơi. Chủ thượng, nếu nhàm chán ta liền cho bồ câu chuyển tin kêu biệt quán dùng khoái mã đưa nhóm ca cơ lại đây bồi ngài giải buồn.” Nói xong vừa cười vừa nói tiếp: “Vốn đã kêu các nàng chuẩn bị tốt tiết mục, giờ biểu diễn trước cũng không sao.”

“Không cần.” Thanh niên được kêu chủ thượng xua tay: “Không đi biệt quán, đêm nay trực tiếp đi Thư Dạ Hiên nhìn xem.”

“Vâng.” Mặc dù không rõ chủ tử vì sao muốn đi Thư Dạ Hiên, thư sinh vẫn không hỏi nhiều, im lặng rời khỏi nội xe.

Bên trong khôi phục sự yên lặng, thanh niên tuấn tú trong nháy mắt vẻ mặt trở nên khó lường, tùy tay đem chén ngọc lưu ly ném ra ngoài cửa sổ, ven đường liền có người kinh hô, thanh niên lại ném ra một cái thủy tinh trản, tiếng kêu của đám người càng vang dội hơn, đã bắt đầu có người chạy đuổi theo xe ngựa.  

Tiện tay ném ra vài vật phẩm giá trị xa xỉ để bọn người ven đường vui sướng tranh nhau, thanh niên lại thở dài: “Thực nhàm chán, quyền thế, tài phú trên đời này không tìm thấy thứ gì làm cho ta lưu luyến.”     *_*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK