- Không sao đâu!!! Đừng run sợ vì anh nha ^^
Giờ đây nó hết run sợ vì hắn mà cười tươi với hắn
- Dạ:)
Hắn thấy nó cười làm cho trái tim ấm áp hơn khi có nó bên cạnh. Hắn muốn nó cười nhiều hơn vì hắn, hắn muốn làm nó cười, hắn không muốn nó buồn vì như thế hắn thật sự rất khó chịu trong lòng hắn!!!
Cô nv từ trong bước ra, đẩy theo chiếc xe đẩy thức ăn ra, đtặ trên bàn hắn
- Đồ ăn đã tới rồi ạ, xin mời tiểu thư và thiếu gia cứ dùng tự nhiên ạ ^^
- Ừ
Cô nv nhanh chóng bước đi nếu không ở lại sẽ lạnh hết cả xương sống của cô à nghen
- Em ăn đi
Hắn gấp thức ăn vào dĩa của nó
Nó choáng và hoa hết cả mắt vì thức ăn quá nhiều chiếm hết cả 3/4 mặt bàn. Nó thấy hắn ăn ít liền lên tiếng:
- Sao anh ăn ít vậy??? Sao anh kêu nhiều đồ ăn quá vậy lỡ ăn không hết thì sao???
- Anh no rồi. Những thứ này em phải ăn hết liền cho anh *hắn chỉ thức ăn trên bàn*
- Cái gì?!! Mình tôi ăn sao hết được???
- Em nhìn lại thân của em ik, người gì đâu ốm như cây tâm rồi kìa!!!
- Cho nên vì thế anh bắt tôi phải ăn hết đống này để......
- Để dễ ôm
Nó chưa kịp nói xong thì hắn đã xía vô nói tiếp câu của nó
Nó gắp thức ăn vào dĩa ngậm ngùi ăn trong đau khổ, nước mắt chảy ngược vào lòng, thầm than trách phận, nó lấy đồ ăn ra ăn ngấu nghiến để bỏ ghét!!!
Thế là trong vòng 10 phút, những dĩa thức ăn trên bàn đều bị nó càn quyét hết cho *anh bao tử* của nó. Nãy giờ nó không thèm để ý đến ánh mắt nhìn mình từ đầu mùa đến cuối mùa của hắn trao cho nó
- Tôi no rồi, coi như là tôi xong nhiệm vụ ăn uống rồi đấy nha
- Vậy mới ngoan chứ ^^
- Hứ tôi ngoan từ lúc mới sinh ra rồi! Cảm ơn anh đã quá khen!
Hắn cười vì cái tính con nít của nó
- Thôi anh mau tính tiền nhanh đi kìa
Nó chống cầm nhìn hắn
- Tính tiền
Hắn lạnh giọng kêu nv ra. Ai đứng hay đi ngang qua bàn của nó cũng phải lạnh sống lưng vì không muốn đi bệnh viện sớm
- Dạ của thiếu gia là 10triệu ạ