"Thanh Hề, anh tốn rất nhiều thời gian để suy nghĩ cách bày tỏ tấm lòng mình đối với em, nhưng sau đó anh lại phát hiện rằng, nói nhiều quá lại không biểu đạt được tình cảm của mình. Nên anh quyết định dùng hành động để biểu đạt anh thích em, sẽ cố gắng đối với em thật tốt, rất tốt, muốn em mỗi ngày đều thật vui vẻ. Em có đồng ý cho anh một cơ hội không?"
Hắn chìa bó hoa hồng trắng tinh lên trước mặt cô, chờ đợi cô công chúa của hắn đáp lời.
Mọi người đứng một bên đều vui vẻ chúc phúc, nghiễm nhiên trong mắt họ, Cao Lãng là chàng hoàng tử trong mơ, còn Ứng Thanh Hề là cô công chúa. Dù sao cũng là người đứa trẻ mới lớn nên mọi người đều tin tưởng rằng chắc chắn bọn họ sẽ có một kết cục tốt đẹp. Du Âm vô tâm chứng kiến, cô lặng lẽ nói với Thẩm Trị: "Em đi toilet một chút."
Sau đó yên lặng rời đi, rốt cuộc những ảo mộng này mãi mãi bản thân mình chẳng bao giờ với tới được.
Ở góc rẽ khuất người, cô vô tình gặp một cô gái lệ rơi đầy mặt.
Du Âm lập tức nhận ra cô gái kia chính là Lý Nhiễm, mặc dù cô cùng Lý Nhiễm chưa từng gặp qua, nhưng giác quan thứ sáu đã nói cho cô biết đây chính là cô gái không có tự trọng, tham lam yêu tiền trong miệng Cao Lãng.
Mãi đến sau này khi đã trưởng thành, mỗi lần cô nhớ đến chuyện hôm nay, bản thân thường xuyên sinh ra hối hận, nếu ngày hôm đó cô không đưa khăn giấy cho Lý Nhiễm, không vô tình gặp nhau, có lẽ họ có thể tao ngộ bằng cách khác.
Nếu vậy mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn?
Du Âm đưa cho Lý Nhiễm một gói khăn giấy, nhẹ nhàng hỏi, "Bạn ơi, ổn chứ?"
Lý Nhiễm hồn xác tách rời, nghe được âm thanh mới dần dần phục hồi tinh thần, phía xa truyền đến tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô, Lý Nhiễm rốt cuộc dần dần mới bình tĩnh trở lại.
"Bạn ơi, bạn không sao chứ?" Du Âm hỏi lại.
"Tôi không sao." Cô gắng gượng đứng lên. Không biết là do ngồi quá lâu hay là đã khóc đến cạn sức, vịn tường đứng lên suýt nữa té ngã, Du Âm kịp thời đỡ cánh tay cô.
Một lát sau mới đứng vững, Du Âm quan tâm hỏi: "Bạn có cần tôi giúp gì không?"
"A, không cần, cảm ơn bạn." Cô nói, sau đó liền rời đi, lại chợt nhớ ra gì, quay đầu nhìn Du Âm, "Nếu có thể, xin bạn đừng nói với người khác đã gặp tôi."
Du Âm gật gật đầu, nhưng chính cô lại tự nhủ, "Hẳn là không cần, sẽ không có người để ý đến tôi đâu."
Vừa chớp mặt đã thấy Lý Nhiễm đi xa, Du Âm có chút lo lắng, nhưng chuyện này người xa lạ cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia thất hồn lạc phách rời đi.
Phía bên kia đã tới cao trào, công chúa cuối cùng cũng đã đồng ý lời ngỏ ý của hoàng tử. Nếu như không vô tình nghe được chuyện trong rừng cây, Du Âm cũng sẽ giống như mọi người vui vẻ chúc phúc bọn họ, nhưng đã vô tình nghe được, trong lòng có cảm giác như đây chính là một bàn thức ăn bên ngoài được trang trí tỉ mỉ, nhưng hương vị lại tạm được.
Nghĩ đến đây, Du Âm mới nhớ lý do đến đây. Hôm nay thực sự ăn quá nhiều rồi.
- --
Hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, Thẩm Trị cũng không muốn ở lại, chờ Du Âm quay lại liền dẫn cô đi, Du Âm bước chân theo sau, hỏi hắn: "Không cần ở lại chào hỏi mọi người sao?"
"Không cần, bọn họ cũng không rảnh quan tâm chúng ta đâu."
Nghe vậy cũng được, Du Âm cũng muốn về nhà sớm, ngoan ngoãn mà theo sau. Bọn họ là ngồi xe Cao Lãng đến, biệt thự này thuộc vùng ngoại ô, Thẩm Trị nói với tài xế Cao Lãng lái xe về, nghĩ đường về nhà còn xa, vừa lên xe Du Âm đã ngủ rồi.
"Du Âm, dậy đi." Thẩm Trị nhẹ nhàng lay cô dậy.
Rõ ràng vừa mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu, sao lại đến nhà nhanh thế? Du Âm mơ hồ mở to mắt, phát hiện đây không phải Thẩm gia, mà là trung tâm thương mại.
Thẩm Trị nhìn tài xế cám ơn, Du Âm nhìn Thẩm Trị hỏi, "Anh muốn mua đồ à?"
"Anh không mua, em muốn mua?" Hắn hỏi ngược lại cô.
Ăn, mặc, ở, đi lại hoàn toàn dựa vào Thẩm gia, Du Âm sao có thể tiêu tiền vào những thứ này, cô bị hỏi mà ngơ ngác, "Em không mua đâu."
"Vậy thì tốt, anh hơi mệt, chúng ta đi thôi."
Thẩm Trị đứng ở ven đường vẫy taxi, đem Du Âm nhét vào xe. Du Âm thật sự không hiểu hắn đang muốn làm gì, nếu mệt thì nói trực tiếp tài xế Cao Lãng đưa về nhà là được mà? Vì cái gì mà lại dừng ở đây, sau đó lại bắt xe đi đâu a?
Vừa lên xe, Du Âm liền hỏi hắn, "Chúng ta đi đâu vậy? Không trở về nhà sao?"
"Hôm nay ra ngoài ngủ."
Du Âm không nghĩ tới Thẩm Trị sẽ mang cô tới khách sạn, mặt bỗng đỏ lựng, kéo kéo góc áo Thẩm Trị, "Em phải về nhà."
Thẩm Trị biết cô đang băn khoăn, nói: "Em đừng nghĩ nhiều, anh không có làm gì em đâu, chỉ là giường em nhỏ quá, hôm nay ra ngoài ngủ một đêm không có việc gì đâu."
Du Âm kinh ngạc với logic của hắn, chê giường cô nhỏ thì hắn cũng có thể ngủ ở phòng hắn mà?
Nhưng mà Thẩm Trị không phải là người dễ thay đổi quyết định, Du Âm không muốn cùng hắn xung đột nên đành phải khuất phục.
Thấp thỏm trong phòng, cô tắm trước, hiện đang ngồi trên mép giường, sống lưng ưỡn thẳng tắp mà không hề mỏi, Thẩm Trị đã tắm xong, thấy bộ dáng của cô thì bất đắc dĩ.
Hắn đi tới, xốc chăn cô lên, "Em đừng sợ, anh không uống rượu nên không làm gì em đâu."
Lời Thẩm Trị nói, không phải cô không tin, nhưng với hoàn cảnh này thì không thể buông lỏng phòng bị được. Thẩm Trị hôn lên trán cô, nói ngủ ngon, để chứng minh câu kia của mình là thật, hắn không hề nằm ôm cô, sang bên cạnh nằm quay lưng lại.
Một lúc sau, khi bên kia truyền đến tiếng hít thở đều đều, Du Âm mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô nhẹ nhàng lật người nhìn về phía hắn, giữa hai người cách nhau một khoảng nhỏ. Cô không rõ Thẩm Trị, rõ ràng không hề để ý đến nguyện vọng muốn về nhà của cô, nhưng lại tôn trọng cô, kiên quyết giữ lại bước cuối cùng, chẳng lẽ, hắn thích cô sao?
Du Âm bị chính suy nghĩ của mình hù dọa.
Ngày hôm sau.
Trước khi đi ngủ Thẩm Trị cố tình không đóng rèm cửa lại, trời vừa hé nắng hắn đã tỉnh dậy.
Du Âm còn đang ngủ, ở trong lòng ngực hắn.
Hắn mở to mắt, trong phòng có ánh mặt trời, trong lòng ngực có cô.1
Nơi này không có ai, nên không ai thấy được khóe miệng đang nhếch lên của hắn.
- --
Giấc ngủ này dài vô cùng, tối qua Du Âm mất ngủ, nhớ đến những chuyện trước kia.
Khi lên sơ trung, cô, Thẩm Trị, Cao Lãng cùng Ứng Thanh Hề học cùng một trường, bọn họ cách nhau một niên khóa. Đó là trường cao trung tốt nhất ở thành phố H, trừ bỏ hoàn cảnh xuất thân thì ai cũng là nhân vật trâu bò.
Bởi vì Thẩm mẹ rất thích Du Âm cho nên cũng cho cô cùng Thẩm Trị học cùng một trường.
Học sơ trung ba năm, Du Âm cũng không vui vẻ gì mấy. Vì có hoàn cảnh đặc biệt nên thành tích của cô so với những người khác luôn thấp hơn một chút, vì vậy chỉ có thể cố gắng để có thể sánh với các bạn.
Cố gắng đã khiến thành tích của cô được cải thiện đáng kể, trừ bỏ hoàn cảnh, cô cũng đã có thể sánh với vài bạn.
Thẩm Trị cũng không để ý đến học tập, nhưng thành tích của hắn vĩnh viễn là cao nhất.
Cô nỗ lực học tập để che dấu sự tự ti của bản thân. Trong phòng vệ sinh của trường, cô cũng vô tình nghe được các bạn cùng lớp nói chuyện, dáng vẻ cùng hoàn cảnh Du Âm không phải quá tốt, học tập cũng bình thường, sao có thể vào được đây?
Tớ nghe nói, mẹ Du Âm là người làm thuê của Thẩm gia.
Thẩm gia quả nhiên không tầm thường, con của người làm thuê mà cũng có thể cho vào trường chúng ta học.
Nghe đến đây, Du Âm không có cách nào chạy ra phản bác, lời các nữ sinh nói đều là sự thật, cô cũng không vì vậy mà xa lánh các bạn, chỉ luôn nhắc nhở bản thân rằng nhất định phải nỗ lực, chỉ có nỗ lực mới có thể chứng minh bản thân.
Nhưng dù cô có cố gắng nỗ lực như thế nào, thì cũng là vô dụng.
Đó là buổi tối cuối tuần, cô đi vào thư phòng đưa trà, cửa phòng chỉ khép hờ, cô nghe được Thẩm Trị nói với Thẩm mẹ, "Mẹ, mẹ cho Du Âm chuyển trường đi."
"Tại sao?" Thẩm mẹ khó hiểu.
"Con không muốn cùng trường với cô ta."
"Đây là lý do?"
"Con ghét cô ta."
"Tiểu Trị, từ khi nào con đã trở nên hẹp hòi? Để mẹ nói......"
Du Âm ngốc ngốc đứng ở cửa, Thẩm Trị không muốn nghe Thẩm mẹ lải nhải nên đi ra khỏi thư phòng, liền đụng phải Du Âm.
"Không ai nói cho cô biết nghe lén là bất lịch sự sao?"
Đó là lần thứ hai Du Âm nhìn thấy Thẩm Trị tức giận. Cô cầu xin Thẩm mẹ làm thủ tục cho cô chuyển trường, nhưng Thẩm mẹ không đồng ý. Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Trị ở trường, cô đều cố gắng tránh mặt, trải qua ba năm.
Rồi lên cao trung, Thẩm mẹ mới đồng ý cho cô đi học ở trường bình thường.
Du Âm bị mùi thức ăn đánh thức, Thẩm Trị gọi bữa sáng, vừa mới để lên bàn, muốn kêu cô dậy, quay lại đã thấy cô mở mắt, "Thức dậy thật đúng lúc."
Tâm tình hôm nay phá lệ tốt ngoài dự kiến, khóe miệng còn mang theo ý cười, biểu tình nhu hòa rất nhiều, lại còn có vẻ ôn nhu.
Hắn đi tới, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô, thúc giục nói: "Mau dậy ăn sáng thôi nào."
Du Âm không biết mình đã xem qua phim hay MV có những cử chỉ thân mật thế nào chưa, nam nữ chính yêu nhau, họ cùng nhau tỉnh dậy trong căn phòng đầy ánh nắng, trao cho nhau nụ hôn, cùng ăn bữa sáng, cùng nhau xem phim, mỗi ngày đều mong trôi qua thật nhanh.
Tựa như buổi sáng hôm nay, bọn họ đã ở cùng nhau nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi ăn sáng cùng nhau.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Trị đi trả phòng, rốt cuộc hắn cũng chịu đưa cô về nhà.
Du Âm không biết mình đang gấp cái gì, trở về Thẩm gia, không ai biết hôm qua cô cùng Thẩm Trị qua đêm bên ngoài, hết thảy đều như bình thường, Thẩm mẹ cũng chưa bao giờ hoài nghi cô và Thẩm Trị lén có quan hệ với nhau.
- --
*Editor: Chương này ngắn chứ không phải tui lười đâu mọi người T.T