Cha dượng của Lý Nhiễm tên Lý Tự. Ông lớn hơn Mục Tuyết gần ba mươi tuổi, hiện tại đã sắp qua tuổi bảy mươi. Trước khi kết hôn với Mục Tuyết, ông có hai đời vợ và ba người con, hai trai một gái. Tuổi của các con ông so với Mục Tuyết không cách nhau bao nhiêu nên cháu trai của ông cũng trạc tuổi với Lý Nhiễm.
Hai mẹ con Mục Tuyết ở Lý gia cũng chỉ dựa vào Lý Tự càng ngày càng suy yếu. Lý Nhiễm biết mẹ cô ở Lý gia không hề dễ dàng chút nào, lúc nào cũng phải nghĩ cách để lấy lòng. Ba người con của Lý Tự cũng không thích vị mẹ kế chỉ cách nhau vài tuổi này lắm.
Mục Tuyết nghĩ đến sức khỏe suy yếu của Lý Tự không khỏi thở dài, nhà họ Mục không cho bà quay về, còn đối với nhà họ Lý, có lẽ đến khi Lý Tự chết, bà cũng bị đuổi đi.
Mà lúc này, bà lại phát hiện Lý Nhiễm mang thai.
Mục Tuyết thật sự rất giận, con gái bà ngoan ngoãn nghe lời lại có thể làm ra chuyện như thế này, người khác biết chuyện đều sẽ chế giễu bà, nói bà không biết dạy con, để con mới lớn đã phóng túng đến mức mang thai.
Bà phát hiện đối tượng mà con gái bà thích là Cao Lãng. Lý Nhiễm đơn thuần nên không thể giấu được bà, bà cầm điện thoại Lý Nhiễm kiểm tra, tìm bạn thân nhất của Lý Nhiễm nói vài lời đã chắc đến tám mươi phần trăm đứa con trong bụng Lý Nhiễm là của Cao Lãng.
Mà tên Cao Lãng này, người bình thường có thể không biết, nhưng bà đã vào Lý gia, làm sao không thể không biết người này, so với Lý gia, Cao gia là một đại gia tộc, chỉ cần gả cho Cao gia thì sẽ sống sung sướng cả đời.
"Nhiễm Nhiễm, con nói mẹ nghe, đứa bé trong bụng con có phải của Cao Lãng hay không?"
"Mẹ, không phải của anh ấy. Con biết sai rồi, con có lỗi với mẹ."
Đối mặt với Mục Tuyết đang ép hỏi, Lý Nhiễm cũng không trụ được lâu, cúi đầu tỏ ý ngầm thừa nhận.
"Nhiễm Nhiễm, đứa bé này không được bỏ, chẳng phải con thích Cao Lãng sao? Nhất định mẹ sẽ khiến nó phải chịu trách nhiệm."
Cao lão gia phấn đấu cả đời, con trai ông mất sớm chỉ để lại cho ông một đứa cháu trai đích tôn. Cao gia nhất định sẽ chấp nhận đứa cháu này.
"Mẹ, con không thể giữ, con sợ! Cao Lãng đã có bạn gái, con không cần anh ấy chịu trách nhiệm, tại con ngu ngốc nên không thể trách người khác được. Mẹ, con thật sự biết sai rồi, cầu xin mẹ, con không cần đứa bé này."
Bất luận Lý Nhiễm cầu xin thế nào, bà cũng không dao động.
"Nhiễm Nhiễm, con còn nhỏ nên không hiểu. Con nghe lời mẹ, mẹ nhất định sẽ không làm con tổn thương. Mẹ sẽ làm cho hai đứa ở bên nhau."
Cầu xin vô dụng, Lý Nhiễm đành phải phản kháng, tuyệt thực, chạy trốn. Mỗi lần như thế, Mục Tuyết đều có biện pháp mang cô trở về, hoặc là dịu dàng, hoặc là cứng rắn. Đối mặt với mẹ mình như vậy, Lý Nhiễm cũng hết cách, chỉ có thể nhìn cái bụng càng ngày càng lớn của mình.
Cô biết, mẹ cô sẽ nhanh chóng đưa cô đến Cao gia, đến lúc đó cô nên làm gì bây giờ? Cho nên hôm nay, nhân lúc Mục Tuyết không để ý, cô liền bỏ trốn.
Chu Kỳ bị sự thật của gia đình hào môn làm cho nghẹn họng. Còn Du Âm bình tĩnh nghe Lý Nhiễm kể lại.
"Chuyện đã như thế, chị chỉ có thể tự mình quyết định thôi. Vậy chị nghĩ mình sẽ làm gì bây giờ chưa?
- --
Lý Nhiễm nói cô muốn bỏ đứa bé này.
Bằng những gì mình biết, Du Âm cẩn thận mở miệng: "Có vẻ đứa bé đã lớn rồi, nếu muốn bỏ chỉ có thể làm phẫu thuật. Nhưng chị lại không có người thân ký tên, bệnh viện không đồng ý phẫu thuật đâu."
Lý Nhiễm nói rằng có nhiều phòng khám tư nhân làm loại dịch vụ này, không cần người thân ký tên cũng có thể làm.
Chu Kỳ xem nhiều tin tức xã hội, dĩ nhiên biết điều này, buột miệng nói: "Ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?"
Du Âm nhìn ánh mắt ảm đạm của Lý Nhiễm, giống như cuộc đời cô đã không còn đường lui, chỉ có nỗi tuyệt vọng bao trùm, "Chị không còn cách nào khác, chị không thể sinh đứa bé này ra được."
Đứa bé này sẽ hủy hoại cô, cũng sẽ hủy hoại Cao Lãng.
Lúc Mục Tuyết không để ý, Lý Nhiễm đã hỏi thăm được một phòng khám tư nhân có dịch vụ đó, ở nội thành phía Nam, cô đã đi vào đó một lần, nhưng chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị Mục Tuyết bắt về.
Nhưng không ngờ hôm nay lại có thể trốn đi được, muốn làm liều được ăn cả ngã về không. Lý Nhiễm gặp được Du Âm, vận mệnh đã cho cô một cơ hội, nhưng lại phát hiện ra rằng cô không đủ tiền.
Du Âm ngoài ít tiền tiêu vặt ra thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng, Thẩm gia không hề bạc đãi cô, nhưng cô luôn có quy tắc riêng của mình, không muốn lấy thêm.
"Em có ít tiền mừng tuổi để dành từ lâu, được khoảng mấy ngàn vạn. Em cho chị mượn." Chu Kỳ lên tiếng.
Lý Nhiễm vô cùng cảm tạ, nói rằng nhất định sẽ trả lại cho cô.
Thời gian đã không còn sớm, các cô cũng nên đi về. Du Âm để lại ít tiền cho Lý Nhiễm mua cơm rồi rời đi, ngày mai sẽ cùng Lý Nhiễm đến phòng khám kia xem thử.
Từ khách sạn đi ra, sắc mặt của Du Âm và Chu Kỳ đều không tốt. Du Âm lấy điện thoại tra tin tức về phòng khám ấy. mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô muốn đi khuyên Lý Nhiễm nhưng lại không có cách nào mở miệng.
Ở tuổi các cô làm sao có thể đem một sinh mạng phụ trách được? Làm sao có thể tàn nhẫn bóp chết một sinh mạng yếu ớt bây giờ?
- --
Chuyện ban ngày xảy ra khiến cho vẻ mặt của Du Âm trở nên tịch mịch, buổi tối Thẩm Trị lập tức thấy thần sắc của cô uể oải.
"Hôm nay em gặp chuyện gì không vui à?" Anh sờ sờ đầu cô, nhẹ nhàng hỏi.
Giọng cô rầu rĩ, "Không có, em chỉ cảm thấy bệnh viện là một nơi không bao giờ vui vẻ cả."
Thẩm Trị cảm thấy, có lẽ Du Âm đang nhớ tới chuyện của mẹ mình.
Du mẹ qua đời do tai nạn xe cộ. Khi ấy Du Âm mới mười hai tuổi, đang học sơ trung, tâm lý lúc ấy của cô yếu ớt, mẫn cảm.
Đoạn thời gian ấy, lúc nào cũng thấy Du Âm lấy nước mắt rửa mặt, nhưng cô không gào khóc, cũng không đứng trước mặt người khác khóc. Mỗi lần thấy có người đến là làm bộ như không có chuyện gì nhưng con mắt lại hồng hồng phiếm lệ, làm người khác cũng đau lòng.
Lúc ấy Thẩm Trị cũng trạc tuổi cô, nhìn thấy cô như vậy cũng nhận thức được là mất đi người thân là điều đau khổ.
"Du Âm, đừng nghĩ nữa. Có anh ở bên em." Anh ôm chặt cô, cũng không nói thêm gì nữa.
Du Âm cảm thấy tâm mình cũng được an ủi.
Ngày hôm sau, Du Âm nói rằng trường yêu cầu học sinh trở lại nên xin phép đi trước. Cô và Chu Kỳ hẹn nhau ở cổng trường, Du Âm mua đồ ăn sáng, Chu Kỳ mang theo tiền.
Các cô cũng không biết làm việc này đúng hay sai, chỉ nghĩ cũng chỉ có cách này mới giúp được Lý Nhiễm.
Trên đường đi tới phòng khám, cả ba đều không nói gì.
Phòng khám ấy cũ nát, nằm sâu trong hẻm, đường vào rất quanh co, dù là ban ngày nhưng rất âm u. Mặt đường gập ghềnh, xung quanh là rác.
Phòng khám ở trong một cái sân nhỏ, không treo bảng hiệu, vừa vào cửa đã thấy có người đang chờ. Một người mẹ và một đứa con gái, người mẹ mặt lạnh nhạt, đứa con gái mặt thương tâm.
Các cô vừa đến thì đến thì có y tá trung niên bước ra, không cần hỏi gì cả, chỉ nhìn Lý Nhiễm rồi nói: "Đứa bé lớn rồi, phá rất nguy hiểm."
Y tá trung niên kia dẫn các cô tới phòng bác sỹ, vừa đi vừa nói, "Lúc này cũng đã thành hình, lúc phá ra còn thấy được tay chân đấy. Bụng lớn như vậy tại sao giờ mới biết được?"
Mỗi năm trên tivi đều đưa tin, một cô thiếu nữ mười mấy tuổi, mang thai đã bốn, năm tháng cũng không biết, còn tưởng mình bị tăng cân. Đến khi té xỉu được đưa đi bệnh viện mới biết mình mang thai.
Bác sỹ làm kiểm tra đơn giản rồi hỏi, "Làm luôn hôm nay hả? Có mang tiền không?"
"Có mang."
"Qua bên kia nộp tiền rồi ngồi đợi đi, hôm nay ít người. Cô gái kia xong thì tới cô."
Ông bác sỹ xé cái đơn thuốc, tùy tiện ghi vài viên thuốc rồi đưa cho Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm nhận lấy, tay run run.
Nộp tiền xong rồi ngồi đợi giống hai mẹ con kia, bên trong có người đang phẫu thuật, phát ra tiếng thét chói tai, cô gái đang ngồi cạnh bị dọa đến khóc, mẹ cô ta quát lớn: "Khóc cái gì mà khóc? Hiện tại mới biết khóc hả? Ngu!"
Du Âm tự nhận mình không áp lực, dù gì người đợi phẫu thuật cũng không phải là cô. Nhưng với bầu không khí này, lòng bàn tay cô cũng ướt mồ hôi.
Chu Kỳ liếc Du Âm, cô cũng sợ, cô cũng muốn khóc.
Mà người đang đợi phẫu thuật là Lý Nhiễm cũng không biết có tư vị gì, cô ngồi, bụng có vẻ đã lớn thêm một chút, nhìn chằm chằm vào bụng.
Tay Lý Nhiễm nắm chặt tay Du Âm, run rẩy.
Không biết qua bao lâu, có một nam sinh đỡ một nữ sinh ra ngoài. Nữ sinh sắc mặt tái nhợt, nhìn rất dọa người.
"Tống XX, đến cô, vào đi."
Y tá đứng trước của kêu, chân cô gái kia lập tức bủn rủn, đứng dậy không nổi, ôm chặt mẹ mà khóc, "Mẹ, con không đi. Con sợ lắm."
Mẹ cô gái ấy không hề quát lên, mặt bất đắt dĩ và đau lòng, "Con gái ngoan, mẹ cũng không có biện pháp nào khác, đều là mẹ không dạy dỗ con tốt, không quan tâm đến con."
Dứt lời, người mẹ cũng khóc.
Y tá dĩ nhiên đã gặp qua trường hợp này, không kiên nhẫn, "Vậy có làm hay không, bác sỹ không đợi đâu. Nếu không làm thì tới người tiếp theo."
Nghe thấy thế, người Lý Nhiễm run lên.
Dù cô gái kia khóc lóc thế nào, cuối cùng vẫn bị đưa vào phòng phẫu thuật. Y tá bước ra nói, "Người tiếp theo là Lý Nhiễm, cô chuẩn bị đi."
Lý Nhiễm bỗng đứng lên, "Tôi không bỏ nữa."
Nghe thế, ngực của Du Âm liền thả lỏng.
Tiền đã nộp không thể lấy lại, các cô cũng không quan tâm nữa, liền bắt taxi về lại khách sạn. Buổi chiều phải quay lại trường, Du Âm không thể không hỏi, "Có cần tụi em đưa chị về nhà không?"
Lý Nhiễm lắc đầu, "Chị không thể về nhà."
"Chị không về nhà thì chị ở đâu bây giờ?" Chu Kỳ hỏi Lý Nhiễm, cô ấy đang mang thai, mà chính cô ấy cũng còn là nữ sinh, không về nhà thì làm sao đây?
"Chị trở về là mẹ chị liền đưa chị tới Cao gia, chị không thể làm thế, càng không thể cho Cao Lãng biết được."
"Chị không về thì làm sao có thể sinh đứa bé này ra được? Rồi chị phải làm sao để tự nuôi được chị và con chị? Chị đã nghĩ tới chưa?"