Nguyệt Nam Đình chẳng có động tĩnh gì hết. Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải cậu ấy thích mình thật không.
Bạn tôi khuyên nhủ: “Cứ bình tĩnh, nóng vội là hỏng chuyện đấy!”
Nhưng vấn đề là, tôi mà không nóng vội thì chắc đến già tôi vẫn chưa có được tình yêu đâu đấy!
Bạn tôi làm thần trợ công cho tôi, đưa cho tôi hai tấm vé xem phim, bảo tôi đi thăm dò Nguyệt Nam Đình một chút.
Nếu cậu ấy đồng ý chứng tỏ là cậu ấy thích tôi thật.
Nếu mà từ chối thì là tôi tự mình đa tình, tự ảo tưởng rồi!
Lúc tôi vào lớp của Nguyệt Nam Đình, bạn cậu ấy thấy tôi thì nói: “Ố ồ, nữ hoàng ếch xanh kìa.”
Mấy bạn cùng lớp Nguyệt Nam Đình đứng túm tụm nhìn tôi một lúc. Phần lớn họ là những người đã từng mua bóng bay ếch xanh của tôi.
Nguyệt Nam Đình làm mặt lạnh, khí lạnh từ trên người cậu tỏa ra làm các bạn xung quanh run bần bật, tự giác tránh ra xa.
“Nhìn thôi sao mấy cậu cứ phải đứng gần như vậy làm gì?”
“Lại còn gọi biệt danh của người khác nữa. Đúng là mất lịch sự.”
Nguyệt Nam Đình khó chịu nói với các bạn của mình.
Tôi im lặng một lúc: “……”
Tôi nhớ rõ là người nào đó đặt biệt danh linh tinh cho tôi trước mà nhỉ?
Vậy cuối cùng ai mới là người mất lịch sự đây?
Tôi rút hai tấm vé xem phim ra, đưa một tấm cho Nguyệt Nam Đình, đồng thời tôi cũng âm thầm quan sát phản ứng của cậu.
Sau khi thấy tấm vé đó thì cậu ấy hơi bất ngờ một chút, sau đó không che giấu nổi sự vui sướng của mình.
Thấy Nguyệt Nam Đình chần chờ không chịu nhận, tôi nghĩ nghĩ rồi tự cho mình một lý do: “Nói thế nào thì tớ cũng từng là cô giáo dạy vẽ cho cậu. Mời học sinh của mình đi xem phim, không được sao?”
Bạn của Nguyệt Nam Đình nhận lấy vé: “Nếu cậu không đi thì để tớ đi cùng cô bạn xinh đẹp này cho!”
Nguyệt Nam Đình giật lại tấm vé: “Biến đi, cậu ấy mời tớ mà.”
Nói rồi cậu ấy nhìn qua phía tôi. Rõ ràng là cậu ấy chỉ nhìn bình thường thôi nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy căng thẳng.
“Được.” Cậu cất tấm vé vào trong túi, sau đó đút tay túi quần, nhanh chóng rời đi.
Sau đó tôi thấy cậu ấy vì gấp quá nên bị vấp chân ngã ngay cửa lớp.
Dưới ánh mắt chú ý của tôi, cậu đứng lên ngay lập tức, sau đó làm như không có chuyện gì mà đứng dậy đi ra ngoài ngay.
Tôi sung sướng báo tin vui về cho các bạn của mình.
Sau đó tôi cầm gương lên soi mình một lát.
Trong gương, làn da tôi trắng nõn nà, đôi mắt đen láy lóe lên sự tinh ranh, đôi môi màu hồng nhạt đang cười tủm tỉm.
Các bạn tôi đều nói cách trang điểm này của tôi trông rất ngây ngơ và rất có khí chất của “em gái trà xanh”.
Tôi để ý thấy son mình bị phai ra thì vội vàng lấy son ra tô lại.
Hẳn là vừa rồi Nguyệt Nam Đình không để ý thấy tôi bị phai son nhỉ?
Nếu biết trước như vậy tôi đã trang điểm lại rồi.