Cuộc tuyển chọn model ở tập đoàn quốc tế Hi Nhã, đèn flash và tiếng vỗ tay không ngừng kết thúc.
Thừa dịp thành tích chưa công bố, Nhạc Hiên Lam quyết định dẫn Trương Linh Ngọc đích thân đi thăm hỏi Ngũ Kha Phương, ngay cả Trương Linh Ngọc luôn sợ mẹ cũng không do dự nhiều, hình như tình yêu cho cô không ít dũng khí và sức mạnh.
“Mặc kệ kết quả trận đấu thế nào, cháu đều muốn kết hôn với cô ấy.” Thái độ của Nhạc Hiên Lam kiên quyết, thành khẩn nói: “Cháu biết cô còn chưa tha thứ cho cháu, nhưng nhất định cháu sẽ cố gắng để Linh Ngọc hạnh phúc.”
Ngũ Kha Phương nhìn hai người nắm chặt hai tay, cười nhạt.
“Tôi sớm biết hai người sẽ ở chung một chỗ.”
Nhạc Hiên Lam và Trương Linh Ngọc liếc mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng.
“Mẹ, mẹ nói là......” Đồng ý cho bọn họ kết hôn?
“Linh Ngọc, con đến phòng khách VIP trước, có người muốn gặp con.” Ngũ Kha Phương chợt chuyển đề tài.
“Là ai?” Nhạc Hiên Lam hỏi.
“Người bạn nối khố với Nhạc Tương Phỉ, trước mắt anh ta là người phụ trách công ty người mẫu Lôi Đóa ở Mỹ.” Ngũ Kha Phương ấn xuống nút trên điện thoại, gọi cho thư ký, “Mẹ bảo thư ký đi cùng với con.”
“Con......” Trương Linh Ngọc cảm thấy không giải thích được, cô đi gặp người phụ trách công ty người mẫu làm gì? Cô cầu cứu nhìn về phía Nhạc Hiên Lam.
Nhạc Hiên Lam đoán rằng, có lẽ Ngũ Kha Phương có chuyện muốn nói riêng với anh, vì vậy nói: “Em đi trước đi! Một lát nữa anh tìm em.” Anh vỗ vỗ gương mặt của cô, sau đó hôn vào môi cô một cái.
“Ồ!” Cô bĩu môi, có chút không tình nguyện theo thư ký ra khỏi phòng làm việc của Ngũ Kha Phương, trước khi đi còn quay đầu lại, đáng thương tội nghiệp nhìn Nhạc Hiên Lam, làm anh vừa bực mình vừa buồn cười, đau lòng không nỡ, nhìn cô với ánh mắt an ủi.
Cho đến khi Trương Linh Ngọc rời đi, Ngũ Kha Phương mới nói: “Tôi cũng không tha thứ cho cậu, cái chết của con gái đối với người mẹ mà nói, là nỗi đau mãi mãi không thể nào khép lại được, nhưng Linh Ngọc yêu cậu, tôi nhìn ra được, cho nên với tư cách một người mẹ, tôi không thể không nhượng bộ.”
Nhạc Hiên Lam biết những lời này là cảnh cáo, nhưng cũng là phó thác, “Cháu hiểu.”
Ngũ Kha Phương cầm một xấp tài liệu đưa về phía trước, Nhạc Hiên Lam đi lên phía trước nhận lấy.
“Đây là kết quả của cuộc tuyển chọn, tất cả là nhận xét của các vị giám khảo, họ không biết thân phận của Linh Ngọc.”
Nhạc Hiên Lam lật tài liệu, nửa không thể tưởng tượng nổi, nửa vui mừng cho Trương Linh Ngọc.
“Thành tích của Linh Ngọc là người sáng giá nhất tiến vào trận chung kết trong ba người mới, mặc dù hạng ba cách hạng nhất còn kém một chút, nhưng có rất nhiều công ty người mẫu quan tâm tới, Lôi Đóa là một trong những công ty xuất sắc nhất, tôi hy vọng cậu có thể thuyết phục Linh Ngọc, để nó đến nước Mỹ phát triển.”
“Linh Ngọc ở lại Đài Loan cũng có thể trở thành model đứng đầu.” Nhạc Hiên Lam phản bác như thế, dứt lời mới phát hiện mình không muốn Trương Linh Ngọc rời khỏi anh.
Sao Ngũ Kha Phương không biết trong lòng anh muốn điều gì? Bà cười cười, “Dĩ nhiên, Đài Loan cũng được, chỉ là đại nhiếp ảnh gia Nhạc, khoảng thời gian này cậu tìm được trợ lý hợp ý chưa?”
Anh ngạc nhiên, “Cháu......”
“Không có, đúng không!” Ngũ Kha Phương thở dài một cái, “Vậy thì cậu hy vọng Linh Ngọc tiếp tục là trợ lý của cậu sao?”
Nhạc Hiên Lam trầm mặc, anh biết anh đã không thể cứng rắn hạ quyết tâm được, không thèm nghĩ đến Linh Ngọc có đói bụng hay không, có mệt mỏi không, không để cho quan hệ của bọn họ ảnh hưởng đến công việc, chuyện này căn bản là không thể!
“Cậu không tìm được trợ lý hợp ý, Linh Ngọc tuyệt đối sẽ không chuyên tâm làm chuyện con bé muốn làm, con bé có thể dốc lòng ở nhà chờ đợi cậu, nhưng con bé còn trẻ, con bé đã tốn hơn mấy năm thời gian chỉ vì sống cùng cậu, tôi hy vọng ít nhất sau này con bé có thể đi con đường thích hợp của riêng mình.” Giọng của Ngũ Kha Phương bình tĩnh, hoàn toàn lấy lập trường của một trưởng bối mà nói.
“Hai người vẫn luôn lệ thuộc vào đối phương, có nên học bước đi trên con đường của riêng mình không? Tình yêu thật sự cũng sẽ vì khoảng cách và thời gian mà mờ nhạt, nếu như cậu thật sự yêu con bé, tôi hy vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, Linh Ngọc có ánh sáng đang chờ nở rộ, mà cậu muốn trói buộc con bé dưới cánh chim cậu, hay là để cho con bé tự lớn lên, cho đến khi con bé có khả năng sát cánh cùng cậu?”
“Em không muốn đi đâu!” Trương Linh Ngọc thở phì phò quay lưng lại, phồng má, “Tên khốn kiếp! Anh và mẹ cùng nhau muốn bán em, bại hoại!” Giọng nói của cô cũng hơi nghẹn ngào.
Nhạc Hiên Lam dở khóc dở cười, anh đi tới trước người Trương Linh Ngọc, cầm hai tay của cô, nửa quỳ ở cạnh chân cô.
“Linh Ngọc, hãy nghe anh nói, anh thật sự hy vọng em vui vẻ.”
“Hi vọng em vui vẻ, tại sao muốn đuổi em đi?” Cô bĩu môi, chân mày nhíu lại, nhìn rất đáng thương. Cô thật sự không muốn rời khỏi anh.
“Anh không phải đuổi em đi, cũng không nỡ!” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, hôn lông mày và môi của cô, “Em hãy nói thật đi, em không thích trình diễn trên sàn catwalk sao?”
“Không thấy anh, cũng không thích.”
Nhạc Hiên Lam lộ ra nụ cười cưng chiều, không để mình nghĩ đến nội tâm không nỡ, anh biết Linh Ngọc cũng như anh, chỉ muốn ở bên anh, nhưng anh không thể vì thế mà cho rằng nguyện vọng của hai người là điều tốt nhất cho cả hai.
Tình yêu không thể trở thành ràng buộc trói buộc người khác đến chết, nó phải là đôi cánh để người mình thích có thể bay lên trời cao.
Đây là nỗ lực của Linh Ngọc mà cô không oán hận anh, cũng là lĩnh ngộ của anh sau khi thoát khỏi bóng ma trong quá khứ.
“Chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà!”
“Vậy cũng không cần để em ra nước Mỹ! Chúng ta cùng nhau cố gắng ở Đài Loan được mà!”
“Cô gái ngốc này, nhưng em nhất định sẽ đặt hết sự quan tâm lên người anh, nghĩ đến anh thì công việc sẽ không thuận lợi, nghĩ đến anh có phải tức giận hay không!” Suy nghĩ một chút, anh thật sự bị Linh Ngọc làm cho hư rồi, dường như trước sau anh vẫn cưng chiều cô.
“Chúng ta vẫn lệ thuộc vào lẫn nhau, em nên sớm học cách tự tin, cuối cùng sẽ có một ngày, năng lực của chúng ta tương đương nhau, sẽ không cảm thấy mình là một vịt con xấu xí nữa, mà sẽ bắt đầu tin em là công chúa duy nhất của anh, đến ngày đó, chúng ta mới có thể cùng nhau sát cánh.”
New York
Mặc dù có Nhạc Tương Phỉ chuẩn bị, Phòng Minh Uy chăm sóc, nhưng Trương Linh Ngọc vẫn là người mới trong giới model, phải cực khổ hơn người khác, bởi vì cô debut trễ hơn người khác, hơn nữa Ngũ Kha Phương vì rèn luyện cho cô, quyết tâm muốn cô tự tung hoành thiên hạ, vì vậy cô thân là thiên kim của tổng giám đốc Hi Nhã, ở chỗ này không có bao nhiêu người biết.
Nhưng ngay cả như vậy, đã từng quen làm việc tăng ca với Nhạc Hiên Lam, nên cô cũng không cảm thấy cực, mỗi ngày trở về phòng, mở máy vi tính ra, sẽ nhận được lời hỏi thăm ngọt ngào và quan tâm của Nhạc Hiên Lam, lúc này, mệt nhọc nhiều hơn nữa cũng đều bị tẩy sạch hết.
Trong nháy mắt, cô đến New York cũng đã nửa năm rồi, khi đã qua mùa thu và đông, Nhạc Hiên Lam vì công việc mà không thể cùng ăn năm mới với cô, Trương Linh Ngọc nhẫn nại, sắp không che giấu được nỗi nhớ nhung của cô, từng ngày trông chờ ngày Valentine rốt cuộc cũng đã đến.
Vốn là người mới không có ngày nghỉ gì đáng nói, cho dù công ty tạm thời thông báo, cũng phải không được oán giận bắt kịp cho xong.
Ngày hôm qua bởi vì hờn dỗi với Hiên Lam, Trương Linh Ngọc bắt đầu học tinh thần chuyên nghiệp, chống đỡ không khóc, sáng sớm nhận công việc, bận rộn từ buổi sáng đến nửa đêm mới về nhà.
Nhìn các cặp tình nhân cùng đi trên đường, còn có cho dù đi đến đâu cũng nhìn thấy bảng quảng cáo Valentine, Trương Linh Ngọc không nhịn được liền bĩu môi, vành mắt ửng đỏ.
Ngày Valentien, Hiên Lam phải làm việc, cho nên vốn nói sẽ bay tới đây với cô, chỉ có thể hủy bỏ, mà cô lại thề son sắt nói, cho dù tạm thời anh không thể tới, cô cũng muốn gạt bỏ mọi khó khăn bay về Đài Loan.
Kết quả......
Hiên Lam lại hung dữ với cô, không cho phép cô trở về Đài Loan, còn nói cho dù cô bay trở về anh cũng sẽ không để ý đến cô.
Trương Linh Ngọc hít mũi, cảm thấy thật là khổ sở, liều chết tự an ủi mình, nhưng đôi mắt vẫn là ẩm ướt. diendanleeequyydoon~~~
Trước kia, cô luôn ở bên cạnh anh, khi hai người mệt rã rời trở về nhà thì chúc nhau một tiếng Valentine vui vẻ, sau đó giống như anh em cùng uống rượu, vui đùa, rồi nằm xuống ngủ.
Mặc dù không ngọt ngào bằng các đôi tình nhân, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái, rất thỏa mãn.
Tết năm nay cũng vì công việc mà hủy bỏ cuộc gặp mặt giữa hai người, nhưng bọn họ đã hẹn Valentine nhất định phải gặp nhau, cô rất trông mong đấy, không ngờ lại hụt hẫng, thất vọng trong lòng cô càng ngày càng trầm trọng hơn, Hiên Lam lại không quan tâm đến cảm nhận của cô.
Nhớ đến giọng nói không kiên nhẫn trong điện thoại của Hiên Lam ngày hôm qua, Trương Linh Ngọc càng buồn thêm.
Tại sao hung dữ với cô? Hiên Lam thật đáng ghét…
Không để ý người trên đường nhìn chằm chằm, Trương Linh Ngọc khóc hu hu.
Nơi Trương Linh Ngọc ở được xem như là khu cao cấp, vốn Ngũ Kha Phương không định nhúng tay vào công việc của cô, nhưng dù sao cũng là con gái của mình, nghĩ đến cô một mình ở New York, một thành phố lớn hỗn loạn thế này, đương nhiên bà không yên lòng, vì thế vẫn ra mặt giúp cô sắp xếp về mặt nơi ở, trực tiếp mua biệt thự ở khu cao cấp có trị an tốt nhất cho cô, nhưng Trương Linh Ngọc vẫn tự lực cánh sinh, bởi vì cô không có nhiều tiền, mỗi ngày vẫn đi bộ, ngồi xe điện và đi tàu điện làm việc…
Trong khu nhà, mỗi tiếng đều có bảo vệ tuần tra, hơn nữa cửa ra vào thông với khu khác cũng có bảo vệ, vì vậy Trương Linh Ngọc tự nhiên an tâm đi một mình vào ban đêm.
Cô vừa đi vừa khóc, mãi cho đến gần cửa nhà, mới phát hiện có một bóng dáng quen thuộc đứng dưới ánh đèn cửa chính.
“Hi!” Nhạc Hiên Lam đẹp trai mỉm cười, bởi vì thời tiết rất lạnh, cậu ấm như anh chỉ mặc mấy bộ quần áo, vì vậy không nhịn được cơ thể run lên, hắt hơi một cái.
Trương Linh Ngọc đứng ngốc ra, ngây ngốc không phản ứng kịp.
“Tên Phòng Minh Uy khốn kiếp kia, lại dám gạt anh nói New York không lạnh......” Hại anh đóng gói ký gửi toàn bộ quần áo mùa đông, còn mình thì tuấn tú ôm máy chụp hình bảo bối yêu thích bay tới.
“Anh......” Cô nghẹn lời, thật lâu mới nói được một chữ, cô nhìn Nhạc Hiên Lam nhếch nhác giống như con chó lớn lang thang, nhớ đến vẻ tươi cười đùa giỡn của anh, không nhịn được phá lên cười ha ha, không để ý nước mắt còn đọng trên mặt.
Gương mặt Nhạc Hiên Lam ửng đỏ, nhìn thấy nước mắt trên má cô, bước tới gần, sau đó rất nhanh ôm cổ cô.
“Lạnh quá......” Nhưng mà mèo ngốc nhỏ của anh thật ấm áp, quá mềm mại, anh hôn lên mái tóc và vệt nước mắt trên má cô.
“Thật xin lỗi, không phải anh cố ý hung dữ với em, anh không biết em sẽ khóc.” Anh muốn cho cô một kinh hỉ, mới cố ý giả vờ dùng giọng nói lạnh lùng, bởi vì anh rất sợ giọng điệu của mình hưng phấn quá mức sẽ làm lộ chuyện của anh.
Trương Linh Ngọc lắc đầu một cái, hốc mắt ẩm ướt, lại cười nói: “Em không khóc.” Nói xong lại hít mũi một cái, sau đó giống như gấu koala ôm chặt anh.
Nhạc Hiên Lam vừa đau lòng lại cảm thấy cô đáng yêu làm anh muốn bật cười.
“Anh rất muốn ôm em, chỉ là…” Nhạc Hiên Lam vừa hắt xì một cái rõ to, “Anh lạnh quá.”
“Mệt mỏi?” Một tay của Nhạc Hiên Lam đùa bỡn nước ấm trong bồn tắm lớn, vỗ lên cánh tay của Trương Linh Ngọc.
Trương Linh Ngọc tựa khuôn mặt vào cổ anh, hơi nước ấm áp và mờ mịt làm toàn thân buông lỏng, hơn nữa hai người vừa mới “vận động” kịch liệt, bây giờ cô lười biếng muốn ngủ.
“Anh ôm em về ngủ.” Anh nói xong, đứng lên, giọt nước chảy xuống từ bắp thịt rắn chắc của anh, sau đó anh ôm Trương Linh Ngọc đã híp mắt lại trở về phòng.
Căn nhà này xứng ngang với khu nhà cấp cao của người giàu ở New York, chỉ là diện tích nhỏ hơn, thiết kế riêng cho quý tộc đơn thân hoặc gia đình nhỏ, chỉ là trong nhà trừ phòng ngủ chính ra, nơi khác đều trống, ngay cả hồ bơi ngoài trời cũng cạn, bởi vì Trương Linh Ngọc không có dư nhiều tiền phung phí tiền nước, cũng không muốn mất thời gian dọn dẹp hồ bơi.
Thành thật mà nói, thấy cuộc sống của Linh Ngọc như thế, anh thật sự có chút tức giận hơn nữa không nỡ, những ngày tháng trong quá khứ bọn họ du học ở nước Pháp, mặc dù không ở khu nhà cấp cao và giàu có, nhưng căn nhà ấm áp, anh nhất định sẽ chuẩn bị đồ ăn tươi mới, phong phú trong tủ lạnh ở phòng bếp, cô có thể ăn thỏa thuê bất cứ lúc nào, trong phòng khách, trong phòng, cũng có thể thấy gấu bông lớn cô thích.
Mặc dù phòng nhỏ, nhưng anh và Trương Linh Ngọc sống rất vui.
Mà bây giờ, Linh Ngọc bận làm việc, tủ lạnh chỉ mua thế thôi, đồ ăn thì dùng lò vi sóng, phòng khách và trong phòng khác, vắng tanh giống như không có ai ở.
Anh đồng ý đế Linh Ngọc đi con đường của mình, lại quên trong sinh hoạt cuộc sống Linh Ngọc rất ngốc!
Anh đặt Linh Ngọc ở trên giường, lấy khăn bao cơ thể trần truồng làm anh say mê, không nhịn được hôn lên đôi mắt và môi của cô, bàn tay vuốt tóc và gương mặt của cô.
Từ hôm nay trở đi, anh sẽ để bọn họ trở về ngày tháng ấm áp và ngọt ngào như trong quá khứ, Linh Ngọc đã học được cách bay lượn, cô rất nhiệt tình với công việc của mình, hơn nữa bắt đầu tỏa sáng trên sàn catwalk, giống như anh cũng học được những bất đồng trong công việc, bọn họ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh rồi.
Khi Trương Linh Ngọc mơ màng mở mắt ra, Nhạc Hiên Lam đã cùng cô trốn vào trong chăn bông mềm mại, mà môi và tay của anh không chịu an phận chút nào, dao động trên người cô.
Cô lầu bầu, lật người, rúc vào trong ngực anh.
Sau đó, cô phát hiện hai người không mảnh vải che thân, máu xông lên não, cả khuôn mặt đỏ thành trái cà chua, người cũng tỉnh táo lại.
“Đợi...... Chờ một chút......” Trương Linh Ngọc cảm giác chắc chắn mình mắc cỡ đến toàn thân đều đỏ, bởi vì cô rõ ràng cảm thấy cơ thể của mình cũng nổi lên phản ứng.
“Chờ cái gì?” Anh cười gian, nhẹ giọng nỉ non ở bên tai cô, ngậm dái tai của cô.
Cô mê loạn, lúc này mới nghĩ đến......
“Anh vừa mới dùng cách này…” Đang trốn tránh vấn đề của cô!
“Anh rất xấu, không trả lời em......”
“Hỏi anh cái gì? Anh không nghe rõ.” Nhạc Hiên Lam dùng giọng nói say chết người.
Trương Linh Ngọc không nhìn thấy ánh mắt mang theo nụ cười gian xảo của anh.
Đúng vậy! Cô vừa mới hỏi gì? Lúc này, ý thức của cô sắp bị tan rã.
Hu hu...... Tại sao như vậy! Cô thật sự muốn khóc.
“Bại hoại.” Cô thật sự sẽ khóc đó! Chỉ là vẫn không nhịn được ngâm nga, toàn thân đều vì sắc dục mà ửng hồng.
“Ngoan lắm. “ Khóe miệng Nhạc Hiên chứa đựng ý cười, hôn môi của cô.
“Tên khốn kiếp......” Ý chí của cô hoàn toàn đều tan ra, chỉ có thể nói ra chữ này.
“Anh không muốn trả lời câu hỏi của em sao…”
“Anh đóng phòng làm việc… Đồng ý lời mời của Phòng Minh Uy, làm nhiếp ảnh gia ở New York, giống như em sáu năm trước đuổi theo anh, bây giờ đến lượt anh đuổi theo em…”
Lời nói dịu dàng trên bờ môi anh, hóa thành nóng bỏng triền miên.
“Anh muốn chăm sóc em, bảo vệ em, cho dù...... Chúng ta đều sẽ vì lý tưởng của mình mà bị vấp ngã...... Nhưng mà, chỉ cần anh có thể hôn em trước khi ngủ, biết em ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi.”
— hết trọn bộ —
HOÀN