Nhạc Hiên Lam tin cả đời này anh chưa từng vắt óc như vậy, anh dùng hết tất cả cách có thể sử dụng, tốn toàn bộ nửa tiếng, dụ dỗ, hôn, ôm, lừa gạt, thậm chí còn dùng quát nạt, chính là hy vọng Trương Linh Ngọc đừng khóc.
Kết quả dĩ nhiên hoàn toàn ngược lại, cuối cùng Trương Linh Ngọc vì cổ họng có chút khàn, ôm gấu nhỏ, ngưng khóc thút thít, chỉ là lỗ mũi khóc đến đỏ bừng, đáng thương tội nghiệp vẫn không ngừng nức nở.
"Ngoan! Không khóc không khóc, tớ hôn một cái." Anh không nhịn được hôn rồi lại hôn trên má cô, chuẩn xác ném “sủi cảo” (khăn giấy) vào trong thùng rác cạnh cửa, thùng rác kia cũng sắp trở thành một núi “sủi cảo”, đương nhiên anh có công lao giúp cô lúc này không biến thành mặt mèo hoa.
Hừ! Trương Linh Ngọc bĩu môi, ôm gấu nhỏ quay lưng đi.
"Không nên tức giận!" Nhạc Hiên Lam nịnh nọt nói, mặt kề mặt của cô.
Khóc đến mệt chết đi, Trương Linh Ngọc không có sức tức giận nữa, nhưng mà vẫn cảm thấy cái tên đầu heo Nhạc Hiên Lam này rất quá đáng, cô trề môi, Nhạc Hiên Lam nhìn thấy không nhịn được hôn lên môi cô một cái.
"Tớ thề, sau này tuyệt đối không dám hù dọa cậu nữa, có được không?” Nhạc Hiên Lam nửa quỳ ở bên người cô, giơ tay lên thề.
Trương Linh Ngọc có chút mềm lòng, ngập ngừng một lát, mắt vẫn còn hơi nước chớp chớp.
Mặc dù đau lòng khi thấy cô khóc, nhưng Nhạc Hiên Lam lại cảm thấy dáng vẻ kia của cô vô cùng làm người ta thương yêu, anh ôm cô ngồi ở trên đùi anh, khẽ hôn lên mặt cô.
"Tha thứ cho tớ, đừng khóc, được không?” Trong lòng dâng lên sự đau lòng và thương yêu mãnh liệt, làm anh không nhịn được khẽ run.
Trả lời anh là tiếng ọc ọc đã đói bụng.
Mặt của Trương Linh Ngọc đỏ thành trái cà chua.
Mới vừa rồi gần như dùng hết toàn bộ hơi sức để khóc, bây giờ lại đói bụng rồi.
Nhạc Hiên Lam nín cười, anh cảm thấy cô rất đáng yêu, nhưng thật sự bật cười, nhất định mèo ngốc nhỏ này sẽ lại muốn hờn dỗi với anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhịn, mau thừa cơ lấy lòng cô.
“Tớ đi mua bữa khuya cho cậu ăn!”
"Tớ muốn ăn bánh bao." Cô lớn tiếng nói.
“Được! Bánh bao nóng hổi lập tức trở về!” Tiệm sữa đậu nành gần đây chỉ đi 10 phút là đến, Linh Ngọc không cần đợi quá lâu.
"Chờ một chút......" Trương Linh Ngọc suy nghĩ, lại cảm thấy không đúng, liền vội vàng kéo anh đang muốn đứng dậy.
Nếu như anh đi ra ngoài mua bánh bao, không phải trong nhà chỉ còn một mình cô sao?
"Tớ...... Tớ không muốn ăn bánh bao nữa!" Cô không muốn đợi ở trong nhà một mình, thật là đáng sợ!
"Vậy cậu muốn ăn cái gì?" Nhạc Hiên Lam lại ôm lấy cô, chỉ cần có thể cho cô ăn no, không làm cô khóc nữa, không tức giận anh nữa, lên núi xuống biển anh cũng phải biến thức ăn ra.
"Tớ muốn ăn......" Cô nghiêng đầu nghĩ, sau đó nói: "Cậu làm cơm trứng chiên đi!"
Mặc dù Trương Linh Ngọc chỉ yêu cầu cơm trứng chiên, nhưng Nhạc Hiên Lam còn làm thêm nhiều món ăn Trương Linh Ngọc thích.
Nấm, đậu Hà Lan, cá ngừ thái lát, mấy món ăn qua bàn tay khéo léo của anh, trở thành một dĩa đầy mùi thơm bốn phía, cơm trứng chiên dinh dưỡng mùi vị thơm.
Hơn nữa, tài nấu nướng của Nhạc Hiên Lam vẫn do Trương Linh Ngọc huấn luyện ra, đương nhiên Trương Linh Ngọc không phải là đại tiểu thư ngay cả vào bếp cũng không thể, nhưng cô thường vừa nấu cơm vừa ăn hết một nửa, chờ cô làm xong, chỉ có thể đi rửa chén.
Nhạc Hiên Lam không muốn cô vừa ăn vừa nấu, khó bảo đảm sẽ ăn thứ gì đó nửa sống nửa chín. Trước đây lúc học ở Pháp, bởi vì Trương Linh Ngọc không quen ăn món Pháp, cho nên bọn họ thường đi siêu thị mua nguyên liệu, do anh xuống bếp nấu cho cô ăn.
Khi đó Trương Linh Ngọc được anh nuôi trắng trẻo mập mạp, đương nhiên cách béo chỉ còn có một khoảng cách, nhưng ít nhất cũng tốt hơn bây giờ nhiều.
Đều do sau khi trở về Đài Loan, anh lo làm việc, thường để cô ăn ở ngoài một mình.
Nhạc Hiên Lam quyết định bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đúng giờ về nhà nấu cơm, nuôi Trương Linh Ngọc trở về hình dáng khỏe mạnh béo béo như trước.
Thấy Nhạc Hiên Lam bưng cơm trứng chiên tình yêu của anh đến phòng ăn, Trương Linh Ngọc nhanh chóng thu hồi lại dáng vẻ thèm ăn nước bọt muốn chảy xuống, nghiêm mặt giả bộ làm dáng vẻ còn đang tức giận.
Thơm quá đấy! Ánh mắt của cô đã tỏa sáng không dời khỏi cơm trứng chiên trên tay anh, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, làm bộ suy nghĩ có nên tha thứ cho lỗi của anh hay không.
Nhưng mà có cái gì có thể giấu giếm được ánh mắt của Nhạc Hiên Lam đây? Anh nhịn cười lần nữa.
Thật sự là...... mèo ngốc nhỏ dễ thương.
Anh đặt dĩa trước mặt cô, cũng không đưa muỗng cho cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Trương Linh Ngọc nhìn muỗng trên tay anh, lại không nhịn được nhìn về phía cơm trứng chiên phía trước mặt.
Ơ! Nước bọt cô sắp chảy xuống rồi!
"Tớ cho cậu ăn." Trong mắt hàm chứa ý cười, Nhạc Hiên Lam cầm muỗng múc một miếng cơm.
Trương Linh Ngọc trợn tròn mắt nhìn đậu Hà Lan cô thích nhất có trong cơm, cá ngừ và nấm, dùng sức nuốt nước miếng một cái.
Nhạc Hiên Lam thong thả ung dung đưa muỗng đến bên môi mình thổi nguội, thầm cười trong lòng không để lại dấu vết, nhìn vẻ mặt thèm ăn cô cố gắng che giấu.
Anh lướt qua một cái, cảm thấy nhiệt độ ở miệng không nóng, mới đưa đến trong miệng cô.
“Có ngon không?” Khóe miệng Nhạc Hiên Lam cong lên đường cong khả nghi, anh không để ý lúc nãy cô tưởng anh muốn ăn miếng cơm kia, ánh mắt dường như sắp khóc lên.
Anh thật sự không phải cố ý muốn chỉnh cô, nhưng mà...... thật sự là...... Quá buồn cười, cũng quá đáng yêu!
Trương Linh Ngọc dùng sức gật đầu một cái, mới vừa rồi còn mắng Nhạc Hiên Lam đầu heo, hiện tại quả thật muốn coi anh là thần thánh bái lạy.
Ăn ngon! Ăn quá ngon! Hiên Lam đối với cô thật sự rất tốt đấy! Làm cơm ăn ngon như vậy cho cô ăn…
"Vậy thì được." Nhạc Hiên Lam lại múc một muỗng cơm, khẽ thổi nguội, mới đưa tới bên miệng cô, cũng nhắc nhở: "Không thể nuốt nhanh như vậy."
Vì không để cho cô ăn như hổ đói, anh quyết định tự mình cho cô ăn.
Sau đó, vừa đút cho cô ăn, mình cũng ăn vài miếng, hai người cứ ăn khuya hơn nửa đêm như vậy.
Khóc mệt, ăn no, Trương Linh Ngọc thỏa mãn ôm lấy gấu nhỏ, vùi ở trong chăn.
Ăn cơm ngon, chăn bông thật mềm, gấu nhỏ thật đáng yêu… Mí mắt cô bắt đầu càng ngày càng nặng, không nhịn được ngáp một cái.
"Không tức giận tớ?” Nhạc Hiên Lam ôm cô ở sau lưng.
Trương Linh Ngọc lắc đầu một cái, lầu bầu nói: "Không tức giận......"
Nhạc Hiên Lam cười hôn một cái lên trán cô.
Quá khứ, anh không muốn cúi người đi lấy lòng con gái, cho dù các cô ấy bốc đồng khóc rống cũng không thể làm anh dao động chút xíu, bây giờ anh mới biết được, thật ra chỉ vì đối phương không phải là người anh thật sự quan tâm tới.
Anh muốn dụ dỗ Linh Ngọc vui vẻ, chỉ sợ cô sợ hãi, lại khóc nữa, trong lòng anh khó chịu giống như anh chính là người chịu sợ hãi, buồn bã vậy.
"Tớ biết tớ còn chưa đủ tốt, chẳng qua tớ sẽ mỗi ngày mỗi ngày, càng ngày càng yêu thương cậu, được không?” Anh thì thào nói.
Nếu vào lúc bình thường, nhất định Trương Linh Ngọc sẽ vì câu tỏ tình này mà vui mừng đến muốn bay lên trời.
Nhưng Nhạc Hiên Lam nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến từ trong ngực, không nhịn được bật cười.
Anh len lén, nhẹ nhàng, lấy gấu nhỏ cô ôm trong ngực ra.
Chạy trở về ổ gấu của ngươi đi, không được giành bà xã với ta! Nhạc Hiên Lam thô lỗ ném gấu nhỏ vào trong đống gấu bông.
Mất đi gấu nhỏ Trương Linh Ngọc trở người, ngược lại ôm lấy gối ôm lớn Nhạc Hiên Lam này.
Nhạc Hiên Lam hả hê lộ ra nụ cười thắng lợi, vui vẻ tắt đèn lớn ở đầu giường, ôm Trương Linh Ngọc thỏa mãn ngủ.