Đương nhiên, đây đều là suy nghĩ của Minh Hạ trước khi mở sách ngữ văn.
Sự thật, khi nàng lật sách lên trang "Tỳ Bà Hành", nhìn thấy những câu "Tào tào thiết thiết thác tạp đàn, Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn" và "Thuỷ tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt, Ngưng tuyệt bất thông thanh tiệm", liền vì những câu trước kia của mình đối với môn ngữ văn này không thèm để ý mà hối hận.
Sách ngữ văn đẹp biết bao! Thơ cổ đẹp biết bao! Văn ngôn văn thật tuyệt vời a!
Thật thơm!
Một lần nữa lật lại mục lục, Minh Hạ xem tất cả các bài thơ cổ và thể văn ngôn trong quyển ngữ văn này, bao gồm cả chú thích chữ nhỏ phía dưới, đều đã quá nghiện mắt, vội vàng đọc một lần.
Sau khi thỏa mãn toàn bộ lòng hiếu kỳ, cô mới khắc chế được xúc động mình đọc một lần nữa, bắt đầu từ bài "Tỳ Bà Hành" mà giáo viên phải kiểm tra hôm nay, từng bài văn ngôn ngữ cùng thơ cổ, vững vàng học tập.
Trước khi xuyên không, Minh Hạ quả thật rất không thích học tập, nhưng cho tới bây giờ cha mẹ cô lại không thiếu mua cho cô các loại sách phụ đạo cùng bài tập.
Trước kia, cô rất phiền cha mẹ làm nhiều việc này, nhưng bây giờ, sau khi đọc đầy đủ văn kiện ngôn ngữ, tiếp tục đọc kiến thức văn học cổ xưa mình muốn hiểu trong sách hướng dẫn, Minh Hạ thật sự rất vui vẻ, học càng nghiêm túc đến cực điểm.
"Tỳ Bà Hành cái gì? Tại sao tôi không nhớ đã học?" Nghe được cuộc đối thoại giữa Ngô Kỳ Kỳ và Minh Hạ, Vương Phi há to miệng, ngáp thật lớn.
Ngô Kỳ Kỳ lườm hắn một cái: "Ngươi đi học mỗi ngày đều ngủ, có thể không lấy nhầm sách coi như lợi hại, còn muốn biết tiến độ giảng bài của lão sư? Nói đi, tối qua đã làm gì? Xem cậu buồn ngủ thành cái dạng gì."
Vừa nghe Ngô Kỳ Kỳ hỏi hắn tối hôm qua làm gì, Vương Phi liền tinh thần: "Tôi nói với cậu, tối hôm qua tôi cùng anh em tôi chơi trò chơi đen, giết đối diện đến mức một mảnh giáp không lưu, đối diện còn xứng đôi với một đồng đội heo, vẫn tặng đầu người.."
"Dừng lại. Ta còn muốn học thuộc lòng, ngươi cũng nhanh chóng học thuộc lòng đi, cẩn thận chờ sẽ bị lão sư gọi trả bài." Ngô Kỳ Kỳ so với thế tay "tạm dừng", liền cúi đầu, tiếp tục thấp giọng học.
Vương Phi bĩu môi.
Vội cái gì? Hơn năm mươi người trong lớp, sao lại xui xẻo như vậy mà gọi cậu? Hơn nữa, cậu học tập không tốt, đây là chuyện đã sớm biết, sẽ không thuộc lòng cũng bình thường, lão sư nhắc tới hắn, hoàn toàn không có ý nghĩa a.
Thấy Ngô Kỳ Kỳ bịt lỗ tai, hết sức chăm chú tiếp tục đọc sách, Vương Phi nhàm chán nhún nhún vai, giương mắt nhìn Minh Hạ ngồi trước mặt mình.
Lật sách lật nhanh như vậy, vừa nhìn đã biết không đọc thuộc lòng, phỏng chừng là đang đọc truyện nhỏ trong sách hướng dẫn hoặc là trò đùa ngắn ngủi bên dưới đánh mất thời gian đi.
Chị Minh cũng không thuộc lòng, anh là một tiểu tử chính trực giảng nghĩa khí.
K! Không học! Ngủ bù!
Nghĩ như vậy, Vương Phi liền nằm sấp trên bàn, an tâm thoải mái nhắm mí mắt đã sớm trầm không chịu nổi.
Không có giáo viên nhìn vào tự học sớm, tất cả phụ thuộc vào ý thức của mỗi học sinh. Cả lớp học ồn ào ầm ĩ, có người đọc thuộc lòng, có người nói chuyện phiếm, cũng có người yên lặng nằm sấp trên bàn, giống như Vương Phi, đều đang ngủ bù.
Thẻ văn ngôn mỹ lệ cùng thú vị, Minh Hạ trước kia không hiểu, hiện tại lại cảm giác rất sâu, nhìn rất là mê muội.
Không biết qua bao lâu, cùng với tiếng giày cao gót "lộc cộc", giáo viên ngữ văn cuối cùng cũng vào lớp.
"Đề thi còn chưa sửa xong, tiết này, phải tiếp tục sửa bài thi. Vừa vặn, trước kỳ thi hàng tháng, văn ngôn thi đại học đều nói xong, tiết học này, liền kiểm tra tình huống mọi người đọc thuộc lòng và ôn tập thể văn ngôn. Đặt tất cả các cuốn sách trên bàn hocj và không được trộm xem."
Nói xong, trong ánh mắt không dám tin của các bạn trong lớp, giáo viên ngữ văn đem một xấp bài thi trong tay phân cho các bạn học ở hàng đầu, ý bảo bọn họ truyền về sau.
Các bạn cùng lớp trong lớp vẻ mặt sống không còn luyến tiếc.
Giáo viên ngữ văn lại mở miệng: "Tiết học này viết đề thi, tiết học tiếp theo, cùng bàn trao đổi sửa. Buổi sáng kiểm tra miệng, vì vậy hai bạn lên bảng đen viết, trước và sau hai bảng đen, một người một mặt. Hỏi trước, có ai tự nguyện không?"
Nguyên bản, nhìn thấy đề thi tất cả đều là thể văn ngôn viết chính tả, phiên dịch cùng với giải thích từng chữ, Minh Hạ rất cao hứng, cảm thấy vừa vặn có thể lấy ra kiểm tra hiệu quả học tập vừa rồi của mình.
Kết quả là, một giây tiếp theo, nghe giáo viên ngữ văn nói rằng lớp học tiếp theo sẽ trao đổi với nhau sửa bài trên bàn.
Vậy nàng chẳng phải là muốn cùng Lưu Nham Thụy trao đổi sao?
Mặt mày Minh Hạ nhất thời nhíu chặt.
Cô không hài lòng, chỉ cần nghe giáo viên nói rằng cô muốn tìm hai người bạn cùng lớp trên bảng đen.
Lên bảng đen = không cần phải trao đổi lẫn nhau sửa bài = không cần cách ứng.
Minh Hạ lập tức giơ tay lên.
Loại "chuyện tốt" được viết chính tả trên bảng đen, nói chung, sẽ không có bạn cùng lớp tự nguyện. Đối với việc này, giáo viên ngữ văn tự nhiên rõ ràng, cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, chuẩn bị chờ hai giây liền trực tiếp gọi người.
Lại không nghĩ tới, lúc này đây, dĩ nhiên có người giơ tay lên.
Hơn nữa, người giơ tay lên, cư nhiên còn là Minh Hạ!
Tiểu nha đầu thích bày trò không nghe lời này, hôm nay tích cực như vậy, là muốn làm gì?
Giáo viên ngữ văn hơi nhíu mày, trong lòng cảnh giác.
Cô nhìn quanh lớp học, thấy không có ai khác giơ tay lên, lời nói ra như nước hắt ra ngoài, đành phải gọi cô.
Nghe được tên Minh Hạ, các bạn trong lớp lặng lẽ nhìn nhau, trong mắt đều có hoài nghi.
Toán học chủ yếu là lý giải và ứng dụng, mặc dù ngữ văn cũng có những phần cần lý giải hiểu, nhưng nhiều vẫn là tích lũy và đọc thuộc lòng. Cô ấy có thể học toán tốt, không có nghĩa là cô ấy có thể học tốt môn ngữ văn.
Danh Sách Chương: