Ngay cả khi Minh Hạ không thích học tập, dưới sự yêu cầu của các giáo viên bộ môn, các loại sách tham khảo, sách bài tập cũng mua không ít. Đem thùng giấy đều nhét đầy ra, lúc này sắp xếp lại tự nhiên phí không ít sức.
Minh Hạ không thích học tập, đều tới năm thứ ba cao trung nhưng sách nhìn vào vẫn còn như mới. Cô ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc hộp giấy sắp xếp lại các cuốn sách. Qua khóe mắt, cô nhận ra một cuốn sách có bìa màu vàng nâu. Trên bìa mặt in hình một tôn đồng thau đỉnh, ở bên phải dưới chân đỉnh là hai từ "Lịch sử" được viết hào phóng và gọn gàng, hành động thu dọn của cô không khỏi dừng lại.
Đây là cuốn sách lịch sử thời cao trung của cô, một cuốn sách giáo khoa do Bộ giáo dục chỉ định, là cuốn sách lịch sử bắt buộc học đối với học sinh cao trung.
Minh Hạ lấy sách ra, lật ra trang thứ nhất, đập vào mắt là một câu "Khoảng năm nghìn năm trước..", tầm mắt di chuyển, nhìn vào tiêu đề là hai chữ "Hạ Thương" vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cuối cùng, Minh Hạ vẫn không thể kìm lại, thật sâu thở dài.
Đối với đại đa số người ở thế kỷ 21 mà nói, học môn lịch sử chỉ là để đối phó với các kỳ thi, đến khi trưởng thành thì chẳng mấy ai tiếp tục chú ý đến lịch sử nếu nó không liên quan đến công việc của mình.
Nhưng mấy ai biết được trong thế giới tương lai của hàng vạn năm sau, vì thời gian và chiến tranh mà tờ giấy thường thấy nhất ở thế kỷ 21 lại trở thành một văn vật văn hóa bảo vệ trọng điểm cấp một vô cùng quý giá. Cuốn sách lịch sử làm cho học sinh căm thù đến tận xương tủy này lại chứa đầy kiến thức và trí tuệ tuyệt vời của người xưa và những triều đại đã từng huy hoàng một thời, mà này lại đã biến mất theo dòng chảy dài của lịch sử.
Bây giờ có cơ hội xuyên trở lại, Minh Hạ cảm thấy cô ấy cần phải cống hiến một phần sức lực của mình vào việc bảo tồn và kế thừa nền văn hóa cổ đại.
Yêu thích lịch sử, học tập nghiên cứu lịch sử, quảng bá về lịch sử.. Đây là con đường kế tiếp cô sẽ đi.
"Minh tỷ, sao tỷ còn chưa trở về ăn cơm?". Giọng Vương Phi vọng qua cửa lớp, Minh Hạ nghe được lập tức thoát khỏi suy nghĩ của mình.
Cô nhìn lướt qua bàn học và hộp giấy trước mặt, cảm thấy đã thu dọn gần xong nên đáp ứng yêu cầu của Vương Phi, kêu cậu chờ một lát rồi cùng đi.
Hai người rời khỏi trường học đi bộ đến bãi đậu xe của trường lấy xe đạp của họ. Trên đường Vương Phi đề cập đến việc trốn học để tổ chức sinh nhật vào tối nay.
"Không được". Minh Hạ dứt khoát từ chối, "Buổi tối ta muốn quay lại trường đi học". Điều này Minh Hạ đã nói trước đó trong phòng thi. Khi đó, Vương Phi cho rằng vì có giáo viên trong phòng thi nên cô mới nói vậy. Lúc này, thấy cô vẫn từ chối thì có chút kinh ngạc.
"Minh tỷ, tỷ không phải nói đến trường đều là bố mẹ ép sao, ghét bọn bọ kiểm soát cuộc sống của tỷ, còn nói ghét việc học nhất sao?"
Nghe Vương Phi nói vậy, Minh Hạ như bị hành quyết công khai xấu hổ đỏ hết cả mặt. Trời ơi, như vậy trung nhị lời nói cư nhiên là do cô nói ra! Hắc lịch sử a hắc lịch sử!
Tất nhiên tôi không thể nói chuyện xuyên qua được, trước sự nghi ngờ của Vương Phi, Minh Hạ ho khan, tùy tiện tìm cái cớ: "Lần trước bị kêu phụ huynh, tỷ cảm thấy những gì cô chủ nhiệm nói rất có lý. Chúng ta đã năm ba cao trung, chỉ còn không đầy một năm nửa là thi đại học, nếu vẫn giống trước đây không có mục tiêu lý tưởng sống thì biết làm gì trong tương lai, bản thân cần phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình."
Nghe được Minh Hạ nói, Vương Phi đầu tiên gật đầu đồng ý nhưng sau đó cau mày lại nhớ tới điều gì, vẻ mặt rối rắm buồn phiền gãi đầu: "Không được a, Minh tỷ. Tỷ đột nhiên chăm chỉ học tập, đệ phải làm sao đây? Đến lúc đó bố mẹ đệ thế nào cũng lại căn nhằn đệ cho coi. Tỷ đâu phải không biết đệ so tỷ còn ghét học, riêng học thuộc lòng thôi đã đủ khiến đệ nghẹn chết."
Cao trung năm ba (9 ban) có 56 học sinh, sở dĩ Minh Hạ và Vương Phi có thể trở thành bạn tốt, ngoài việc "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" ra còn một lý do nửa là do hai người quen nhau từ nhỏ. Hai người học cùng trường từ lúc mẫu giáo, tiểu học dến sơ trung có thể coi là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Hai nhà vốn sống gần nhau, thêm vào nhiều năm cùng nhau bị giáo viên nhiều lần tìm gặp phụ huynh, dần dần hai bên liền thành đồng minh quan hệ. Ngày thường họ là những người hàng xóm hòa thuận và thân thiện, nhưng khi nhắc đến Vương Phi và Minh Hạ họ lập tức thống nhất mặt trận và không ngừng cằn nhằn.
Về chyện này Minh Hạ thì không sao, nói vào tai này ra tai kia. Nhưng Vương Phi thì rất khó chịu với những lời thuyết giáo này, mỗi lần nghe xong đều cảm thấy phiền vô cùng. Vì vậy, nghe Minh Hạ quyết tâm học hành cho tốt thì vô cùng lo lắng.
Nghe Vương Phi nói, Minh Hạ cũng nhớ đến mối quan hệ thân thiết của bố mẹ họ, chỉ có hơi xấu hổ một chút, chợt nhận ra rằng việc học tập không phải là điều xấu, bản thân cũng có thể nhân cơ hội đó kéo cậu bạn từ còn đường sai trái trở lại.
"Không sao đâu, nếu cậu học cùng tớ họ sẽ không nói gì đâu." Đôi mắt Minh Hạ sáng lên.
Vương Phi:?
Làm cho người ghét học đi học tập, đây là cái gì ma quỷ giải quyết phương án! Cậu chỉ là không muốn học tập mới rối rắm như vậy có được không!
"Không được, không chịu được, đệ tha bị ăn mắng."
Thấy vậy, Minh Hạ cũng không lại khuyên. Cô quá hiểu biết Vương Phi, nhìn có chút nổi loạn nhưng kỳ thực cũng giống như cô chỉ gây chút rắc rối nhỏ. Trốn học đi quán net, lỡ tiêu hết tiền tiêu vặt, có khi là ngồi ở ven đường ngẩn người. Ước người ta đánh nhau cũng không đánh nặng tay, sợ bản thân sẽ bị người ta trả thù đánh cho tàn phế giống như trong tin tức, dục vọng sống rất mạnh. Chính vì cách nổi loạn ngớ ngẩn này mà cả giáo viên và bố mẹ họ chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ bọn họ.
Minh Hạ biết nếu cô không đi thì Vương Phi cũng sẽ không trốn học. Nếu không trốn học và ngồi cả ngày trong lớp, với tính cách không kiên định cộng với việc ở nhà còn bị bố mẹ nhắc mãi, tới lúc đó, cô ngồi học ở bên cạnh, cách ngày cậu ấy bắt đầu học hành nghiêm túc sẽ không xa.
Hơn nữa, học tập việc này thực sự là có gây nghiện. Nhớ lúc trước, cô cũng rất ghét học tập, sau này học hành chăm chỉ ngoài việc không muốn trở lại rác rưởi tinh còn một lý do khác chính là cô mê cái cảm giác tiếp thu tri thức "từ không đến có" khi khoái cảm.
Đối với cô mà nói, niềm vui khi hiểu một công thức còn tốt hơn nhiều so với việc thắng một trò chơi hay đọc một cuốn tiểu thuyết.
Chính cái gọi là "vật họp theo loài", làm bạn thân nhất của cô, Vương Phi a.. chờ vả mặt đi.
Cả hai lấy xe đạp ra khỏi nhà để xe và đi về phía cổng trường. Minh Hạ quay mặt nhìn Vương Phi vẫn đang nói bản thân là như thế nào ghét học, trong lòng không hề dao động thậm chí còn muốn vẽ hai sơ đồ cấu tạo khoang động lực khác nhau để giết thời gian.
Nhà của Vương Phi và Minh Hạ phân biệt ở phía bắc và phía nam của con hẻm, vì vậy hai người cùng nhau đạp xe đến ngã ba giữa con hẻm liền tách ra.
Dựa theo địa chỉ trong ký ức, Minh Hạ một đường đạp xe về nhà, đem xe đẹp đậu ở tầng dưới lầu nhà mình, liền bước lên cầu thang chạy về nhà.
Ở thế giới tương lai Minh Hạ là một "cô nhi" không cha không mẹ, mới có thể từ nhỏ liền chịu đủ mọi bắt nạt, ở sinh tồn bức bách khi từng bước trưởng thành xuất sắc như sau này. Nhưng đó đều là bị buộc bất đắc dĩ, có trời mới biết Minh Hạ có nhiêu nhớ lời cằn nhằn của bố và món ăn do mẹ nấu.
Đứng ở cửa nhà lấy chìa khóa ra, chỉ nghe "cạch" một tiếng, cửa đã bị mở ra. Minh Hạ bước vào thuận tay đóng cửa lại, ngửi thấy mùi hăng hắc trong không khí liền hưng phấn đi thẳng đến bàn ăn. Trên bàn có một món ăn và một món canh, cụ thể là tương thịt bò với canh rong biển. Bát đũa đã dọn lên bàn ăn, Minh Hạ cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng tương thịt bò lên nóng lòng đưa vào miệng.. thịt bò trải qua hầm nấu, mềm mà không lạn, bảy phần nóng nước sốt chảy ra hoàn hảo thấm vào bên trong thịt, sau khi nhai đầu lưỡi tràn đầy vị ngọt, ăn một miếng là lại muốn ăn thêm miếng khác.
Trong thế giới tương lai, do sự khác biệt về khẩu vị và nhu cầu dinh dưỡng khác nhau của các chủng tộc, đồ ăn do con người làm ra bị đào thải thay thế là các loại dinh dưỡng dịch, chỉ có vị ngọt khác nhau, liền giống như đồ uống bình thường còn không có các loại hương vị để chọn.
Khi đó, quả thực không phải cuộc sống cho người!
Đặc biệt là làm một người con gái sinh ra ở một đất nước ẩm thực phong phú đa dạng, Minh Hạ đã nếm thử quá nhiều các món ăn ngon cùng với các món ăn đường phố. Cuối cùng lại lưu lạc đến thế giới tương lai chỉ uống dinh dưỡng dịch qua ngày. Đối với thế kỷ 21 sắc hương vị đều toàn đồ ăn càng là ngày tư đêm tưởng, trằn trọc không yên.
Bây giờ đã trở lại cô thực sự chỉ muốn ăn thêm mấy miếng giải bớt cơn thèm ăn của mình. Nghĩ đến đây, Minh Hạ duỗi đũa ra chuẩn bị ăn thêm mấy miếng.
"Bốp!"
Đột nhiên, bàn tay đang vươn ra của Minh Hạ bị một đôi đũa khác đập không thương tiếc, phát ra một âm thanh giòn giã khiến cô choáng váng.
"Con bé này, bố mẹ còn chưa ăn mà con đã bắt đầu ăn rồi? Đều không biết chủ động múc cơm sao?" Mẹ Minh Hạ bưng một đĩa cà chua ngọt đặt trên bàn, dạy dỗ nói.
Bố Minh Hạ bưng ra hai bát cơm, tiếp lời mẹ Minh Hạ nói: "Bát cơm của con không có tự đi phòng bếp múc đi."
Nghe vậy, Minh Hạ mới vừa rồi bị mỹ thực câu đi lý trí thu hồi, nhìn người mẹ trước mặt, còn có cùng trong ký ức giống nhau "múc cơm tích cực nhất" bố. Nghĩ lại những ngày tháng vất vả ở rác rưởi tinh, trái tim luôn mạnh mẽ của cô bổng trở nên mềm yếu đi, sự tưởng niệm như suối tuôn ra.
Chưa kịp đặt đũa xuống cô đã lao đến ôm chầm lấy mẹ. "Mẹ, con rất rất nhớ mẹ a.. Ai nha, bố, sao lại đánh con?" Minh Hạ đang kích động, đột nhiên cảm thấy mình bị đánh thật mạnh vào đầu, nghi hoặc quay sang nhìn bố mình.
"Bố còn còn đang nghĩ sao hôm nay nói hay thế hóa ra là đánh cảm tình bài! Bố đã nói bao nhiều lần rồi? Không được phép trang điểm! Con là học sinh, học không lo học, trang điểm thì giỏi, nhìn mặt con đi, đồ cho mặt trắng như vậy, giống cái dạng gì cơ chứ!" Bố Minh Hạ nhíu mày thật chặt, giọng điệu đầy sự tức giận.
Nhìn Minh Hạ trang điểm, bố Minh Hạ cho rằng đây cũng là một trong những biểu hiện "học không tốt" của cô. Hôm này thấy cô vì "tránh bị mắng" mà "đánh cảm tình bài" lại càng tức giận hơn.
"Bây giờ đi rửa ngay lớp trang điểm trên mặt cho bố! Còn tóc của con, uốn từ khi nào? Vừa vặn hôm nay là chủ nhật, con buổi chiều không có tiết, ăn cơm xong bố dẫn con đi tiệm cắt tóc sửa trở lại! Học sinh không ra học sinh!"
Danh Sách Chương: