Triệu Cửu Uyên nhướng mày :”Anh thật sự muốn đi cùng em?”
“Phải, em đi một mình không an toàn”
[…]
Nhìn biển hiệu chớp xanh chớp đỏ cùng với nhạc xập xình trước mắt, Thẩm Hạo quay sang nhíu mày nhìn cô :”Đây là nơi em muốn đến?”
Cô khẽ cười đi vào bên trong :”Phải nha”. Nơi cô muốn đến chính là quán bar, nhưng thứ cô muốn chỉ là uống rượu, uống một chút thôi. Não của cô cần quên đi những chuyện buồn mà
Anh nắm cổ tay cô kéo lại :”Đừng vào, muốn uống rượu thì anh dẫn em đến nơi khác”
“Thẩm Hạo, cũng đã đến rồi. Chúng ta vào trong thôi”: Cô khẽ cười không hề để lời nói của anh vào tai mà đi vào trong. Thẩm Hạo bất lực cũng đi vào theo cô
Bên trong tiếng nhạc cùng tiếng hò reo vô cùng ồn ào, cộng với mùi rượu xộc lên mũi khiến cho anh nhíu mày. Quay qua ngảnh lại, Thẩm Hạo mới nhìn thấy cô đang ngồi ở chỗ pha chế. Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô
“Rượu của cô”: Bartender đẩy ly rượu whisky đến trước mặt Triệu Cửu Uyên rồi quay về làm việc của mình. Cô cầm ly rượu kia lên rồi từ từ uống, chẳng mấy phút chốc lại hết. Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào ly rượu
Sau đó gọi một bình rượu ra uống, từ ly này đến ly khác, Thẩm Hạo nhìn cô uống rượu như nước không nhịn được mà ngăn cản. Anh cướp ly rượu trên tay cô :”Cửu Uyên đừng uống nữa, em say rồi”
Triệu Cửu Uyên nhìn bàn tay cầm ly rượu trống trơn mà nhíu mày nhìn sang người đàn ông bên cạnh :”Anh không uống còn cướp rượu của em sao?”
Nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, Thẩm Hạo tức đến bật cười :”Anh thèm cướp rượu của em sao? Em nhìn bản thân đã uống say đến mức nào rồi kia kìa”
“Cái gì, anh nói em say? Thẩm Hạo là anh chưa biết tửu lượng của em. Em vẫn chưa say đâu”: Triệu Cửu Uyên cướp ly rượu trên tay anh uống ừng ực, dù cô nói không say nhưng đầu óc lại bắt đầu quay cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm
“Thẩm Hạo thối tha… hức… anh đáng ghét…”
Thẩm Hạo bên cạnh dở khóc dở cười nhìn cô :”Anh làm gì chứ? Cửu Uyên sao em nói anh như vậy”. Anh ôm cô vào lòng, đặt đầu cô lên vai anh, nước mắt của cô tuông ra thấm ướt cả vai áo của anh :”Đừng khóc, Cửu Uyên ngoan ngoãn xinh đẹp đừng khóc mà”
“Thẩm Hạo, anh có biết… có biết mình đáng ghét lắm không? Hu hu hu anh là đồ xấu xa…”
“Anh đã làm gì? Em nói anh nghe đi”
“Anh làm sao lại không biết hu hu… anh … anh đúng là tức chết em mà…”: Triệu Cửu Uyên tựa đầu lên vai anh, tay chân đá đấm vào người anh cho bỏ tức
Nhìn bộ dạng của cô, Thẩm Hạo ngược lại cảm thấy rất đáng yêu :”Được được, anh xấu xa, anh đáng ghét. Bé cưng đừng khóc nữa được không, khóc sẽ rất xấu đó”
“Anh còn dám chê em xấu”: Triệu Cửu Uyên cắn lên vai anh :”Dám chê em xấu, anh đáng ghét”
“Đúng, anh đáng ghét. Chúng ta về nhà nhé, anh đưa em về nha”
“Em không về nhà, em không về”
Thẩm Hạo thở dài :”Vậy chúng ta đi đâu bây giờ? Em muốn ở đây sao, nhiều người thấy em khóc sẽ cười đó”. Anh lại dùng cách dỗ con nít để dỗ cô bạn gái nhỏ trong lòng
Triệu Cửu Uyên trừng mắt nhìn anh, tay lau nước mắt trên mặt :”Ai cho anh cười em. Thẩm Hạo, anh tránh xa em ra một chút. Anh định lấy lòng em để em yêu anh sau đó sẽ rời bỏ em sao, vậy để anh phải thất vọng rồi. Em sẽ không để anh đạt được ý nguyện đâu”
Cô bĩu môi loạn choạng đứng dậy, hai mắt mờ mịt, chân lùi về sau vài bước mới lên tiếng :”Thẩm Hạo, anh về trước đi”
“Tại sao a, anh cũng ngồi đây uống rượu”: Thẩm Hạo cầm ly rượu lên uống một ngụm bình tĩnh đáp lại cô. Triệu Cửu Uyên hừ lạnh, được rồi anh muốn ở đây thì ở đi, em đi chỗ khác. Nghĩ rồi, chân cô cũng bước đi ra khỏi quán bar
Người đàn ông kia lại đuổi theo từng bước chân của cô, cô đi thẳng anh đi thẳng, cô ngừng lại anh cũng ngừng lại, cô quay người đi ngược trở lại anh cũng làm y chang theo. Triệu Cửu Uyên nhìn hành động của anh không nhịn được mà nhíu mày lên tiếng
“Anh đi theo em làm gì chứ. Chẳng phải lúc nãy anh nói anh ở đó uống rượu sao?”
Gió thổi tạt vào mặt khiến cô tỉnh táo hơn đôi phần nhưng đầu óc vẫn còn quay cuồng. Cô đi đến một ghế đá ven đường rồi ngồi xuống đó, người đàn ông kia cũng ngồi xuống bên cạnh. Triệu Cửu Uyên không đuổi được liền mặc kệ, xem như anh chưa hề tồn tại
Thẩm Hạo thấy cô không để ý đến mình liền lên tiếng làm phiền :”Cửu Uyên à, anh làm gì sai sao?”
“Hừ, em không nói chuyện với anh”: Cô bĩu môi quay mặt nhìn về nơi khác. Người đàn ông này bình thường lạnh lùng nhưng bây giờ lại giở trò nũng nịu với cô, có phải cô uống say rồi nên hoa mắt không?
Anh cầm cánh tay cô :”Cửu Uyên à, em định bỏ anh luôn sao? Xem ra anh thật đáng thương, dành cả tuổi trẻ của mình đợi em. Bây giờ anh già rồi nên kiếm chuyện bỏ anh đúng không?”
Danh Sách Chương: