“Nếu anh sợ em có thể không về đó, em về nhà riêng của mình là được”
“Em ở lại đây không được sao? Đâu nhất thiết phải rời đi”
Cô mím môi lại lên tiếng :”Em không muốn, em muốn ở một mình”
Nghe lời nói của cô, Thẩm Hạo nén cơn giận trong lòng đứng bật dậy :”Một mình? Được, em ở lại đây đi. Anh đi”
“Không cần đâu, không cần phiền anh như vậy. Dù sao đây cũng là Thẩm gia, để anh đi như vậy e là không hay lắm”: Cô nhìn anh không cảm xúc lên tiếng, nghe đến đây anh dường như muốn nổ tung lên
Thẩm Hạo nhìn cô cất giọng hơi lớn :”Cái gì mà Thẩm gia hay Triệu gia, em đã cưới anh thì đây cũng là nhà của em. Bây giờ em nói như vậy là ý gì? Em không xem anh là chồng sao?”
Cánh tay của cô bị anh nắm chặt đến phát đau, Triệu Cửu Uyên nhíu mày vùng vẫy :”Anh làm gì vậy, đau…”
“Đau? Em cũng biết đau sao?”: Thẩm Hạo nở một nụ cười chế giễu :”Em biết lời nói vừa rồi của em khiến anh đau lòng đến mức nào không?”
“Anh biết trước kia để em chịu tổn thương là bản thân anh sai. Thời gian qua anh đã cố bù đắp cho em, cố làm cho em biết anh yêu em đến nhường nào. Anh đem hết cả tim gan mình dâng cho em. Nhưng em thì sao? Niềm tin cho anh cũng chẳng có, anh là chồng em, là chồng của em đó”
Hai mắt của anh đen đến sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói cũng rất khác ngày thường, không còn sự ấm áp vốn có. Triệu Cửu Uyên nhìn anh khẽ chớp mắt, người đàn ông trước mặt cô đang tức giận, là do cô chọc giận.
Thấy cô không lên tiếng, bàn tay anh nâng mặt cô lên đối diện với tầm mắt mình :”Cửu Uyên, em trả lời anh đi. Rốt cuộc trong lòng em có anh hay không?”
“Thẩm Hạo, anh…”: Triệu Cửu Uyên nhíu mày, bộ dạng hiện tại của anh rất đáng sợ, chỉ sợ làm phật ý anh thì bị nuốt chửng
Không đợi cô nói hết cậu, Thẩm Hạo đã buông tay cô ra, anh nhìn cô với ánh mắt tràn đầy thật vọng :”Em không cần nói nữa. Câu hỏi đó cứ xem như anh chưa từng hỏi, anh sợ mình không chịu nổi đả kích mà ra tay với em”
Nói dứt lời, anh liền xoay người bước ra khỏi phòng, nhìn bóng lưng cô đơn của anh tim cô cứ như bị ai bóp nát, cực kỳ đau. Bước chân của anh vừa dài lại đi vừa nhanh, cô đuổi theo nhưng vẫn không kịp tốc độ ấy. Vừa đi, Triệu Cửu Uyên vừa gọi tên anh nhưng người đàn ông kia lại không mảy may quay lại nhìn
“Thẩm Hạo”
“Thẩm Hạo anh đi đâu vậy?”
“Ống xã, đừng đi mà”
Nghe hai từ “ông xã”, anh khẽ dừng bước nhưng rồi cũng không thèm ngoảnh lại dù một lần rồi tiếp tục bước đi. Lúc cô, chạy ra đến cổng thì chính là lúc anh lái xe chạy ngang qua. Triệu Cửu Uyên dang tay đứng chắn trước đầu xe không cho anh đi
“Thẩm Hạo, mau xuống xe”
“Anh xuống xe chúng ta nói chuyện được không?”
Nhìn người con gái trước chắn trước xe, Thẩm Hạo chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng lên tiếng :”Em tránh ra”
Triệu Cửu Uyên cuối cùng vẫn là Triệu Cửu Uyên, một người vô cùng ngoan cố và ngang ngược. Dù anh có hù dọa hay có đáng sợ như thế nào cũng vậy :”Em không tránh, anh mau ra đây. Nếu không thì cứ tông vào em đi”
Hai hốc mắt của cô dần đỏ lên như sắp khóc đến nơi, vậy mà trong lúc này Thẩm Hạo không một chút nương tình mà đạp chân ga, chiếc xe lao vút về phía của Triệu Cửu Uyên
[…]
“Ông xã, mí mắt của em không hiểu sao lại giật liên tục”: Mẹ Triệu đi ra từ trong bếp, bàn tay xoa xoa khóe mắt ngồi xuống sô pha
Cha Triệu bên cạnh nghe vậy liền nhích lại gần sanh soi :”Chắc do mỏi mắt thôi, không có chuyện gì đâu”, ông kéo bà ôm vào lòng :”Gần đây em vẽ nhiều bản thiết kế như vậy chắc là mắt không điều tiết nổi thôi. Hay hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi”
“Nhưng mà bản vẽ vẫn chưa xong”: Tần Hy chỉ vào tờ giấy vẽ dở trên bàn của mình nhíu mày rồi lên tiếng, sau đó bà lại nghe giọng nói của cha Triệu :”Không sao hết, thiếu một bản vẽ cũng không chết được”
“Dương Thần, em không biết từ khi nào anh lại bắt đầu lười biếng như vậy đó. Trước kia chẳng phải anh luôn lo cho công ty sao?”
Nghe câu nói của vợ, Triệu Dương Thần khẽ cười ôm lấy eo của bà :”Chẳng phải đã có em rồi sao?”
“Thôi nào, vợ chồng già hết cả rồi, anh còn muốn làm gì?”: Tần Hy quay đầu trừng mắt nhìn ông. Triệu Dương Thần làm vẻ mặt vô tội vạ :”Em nói xem anh có thể làm gì?”
“Anh có thôi đi không? Con gái đã lấy chồng rồi đấy, em bây giờ cũng có tuổi rồi”
Triệu Dương Thần khẽ cười :”Tần Hy em nghĩ đi đâu vậy? Chậc chậc, thật tình nếu em muốn thì không phải là không thể”
“Dương Thần, anh có thôi không hả”: Bà từng mắt nhìn người trước mặt :”Anh còn nói nữa em sẽ giận thật đấy”
“Được được, anh không nói nữa”
Danh Sách Chương: