May mà Lãnh Tịch Phi đã từng đến đây vài lần với Kỷ Ngộ Ngôn, cho nên bọn họ mới có thể thuận lợi tiêu sái đến Thiên Viện mà không bị lạc đường.
Nhìn mấy gian phòng xếp thành một hàng theo hình chữ “nhất”, Lãnh Tịch Phi do dự một chút lại tả hữu nhìn quanh một hồi, lúc này mới xác định được một gian trong đó. Đến gần xem xét cửa chính cùng cửa sổ, Lãnh Tịch Phi cuối cùng cũng xác định nói: “Đúng vậy, Ngộ gôn trụ chính là gian này.” Nói xong liền đẩy cửa bước vào.
Mộ Dung Thanh Trần định gọi hắn lại, định là sẽ đi tìm Mộ Dung Địch Trần trước, nhưng nghĩ nghĩ một hồi lại thấy đến thăm Kỷ Ngộ Ngôn trước cũng được, vì chỉ có hắn mới không bị nhị đệ lãnh tâm lãnh tình kia đông chết, mình với Tiểu Phi có hắn đi cùng cũng an toàn hơn một chút.
Ai ngờ không đẩy cửa vào còn tốt, đầy cửa vào rồi, Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi đều bị dọa rớt nửa cái mạng.
Đập vào mắt chính là một mảnh đỏ tươi.
Mộ Dung Thanh Trần chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một màu đỏ đau thương đến vậy, còn Lãn Tịch Phi thì nhịn không được hét lên một tiếng nép vào lòng ái nhân của mình.
Mộ Dung Địch Trần toàn thân đều là máu, ngồi xếp bằng trên tháp, vết máu khô đọng lại khiến cho chiếc áo choàng đã không còn nhìn ra được màu sắc vốn có của nó.
Hơn nữa, trong miệng y còn không ngừng hộc máu, từng đóa từng đóa huyết hoa không ngừng dũng mãnh trào ra, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh nồng.
Nhưng y tựa hồ như đã không còn cảm giác, mà chỉ không ngừng vận khí, ép buộc sinh mệnh theo máu chảy ra khỏi thân thể ngày một nhiều hơn.
Cho dù là Mộ Dung Thanh Trần đã từng trải qua nhiều chuyện cũng không kiềm chế được mà trở nên run rẩy.
Hắn chưa từng thấy ai chảy nhiều máu như vậy mà vẫn còn có thể bất động thanh sắc tiếp tục luyện công, vì thế lập tức buông Lãnh Tịch Phi ra, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt sau lưng Mộ Dung Địch Trần, mạnh mẽ đặt tay tại hậu tâm của y giúp y truyền chân khí.
Nhưng kỳ quái chính là, chân khí truyền vào người Mộ Dung Thanh Trần lại như đá chìm đáy bể, hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơ thể Mộ Dung nhị công tử một chút cũng không để lại dấu vết; càng quỷ dị hơn chính là, một cỗ lực lượng cường đại quỷ dị bắt đầu va chạm với nhau tại nhâm mạch và đốc mạch (chỗ này sẽ coi lại sau) của Mộ Dung Địch Trần, giống như muốn trợ giúp hắn đột phá huyền quan. Sau đó, Mộ Dung Thanh Trần chỉ cảm thấy nội lực của hắn giống như bị hút vào trong cơ thể y từng chút một….
Mộ Dung đại công tử trong lòng liên tục kêu khổ, nhưng lại ngại vận công thành ra khổ đến một chữ nói cũng không nên lời.
Bất quá cuối cùng thiên cũng không định diệt hắn, đang lúc hắn định mạo hiểm thoát khai thì một bàn tay áp lên bàn tay đang dán chặt sau lưng Mộ Dung Địch Trần của hắn chậm rãi truyền chân lực bảo trợ, Mộ Dung Thanh Trần lúc này mới có thể thoát thân. Vận khí một chút, hắn mới phát hiện nội lực vốn có của mình đã tổn thật gần hai ba thành.
Cũng đúng lúc này, Mộ Dung Thanh Trần mới chậm rãi tỉnh táo lại, bất quá không đợi y phục hồi tinh thần lại, trên mặt đã bị tát một cái nóng rát.
Nhìn thấy Mộ Dung Địch Trần bị tát đến mặt cũng phải nghẹo sang một bên, thế nhưng Mộ Dung Hưng Đức cũng không hối hận. Ý tưởng này khiến cho vị võ lâm minh chủ đương nhiệm tức giận đến hai tay run rẩy, dùng hết toàn lực mới có thể áp chế để không cho y một chưởng, “Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?! Ngươi luyện công như vậy, không chỉ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, vừa rồi đại ca ngươi muốn cứu ngươi, ngươi không những không thả lỏng, mà còn quyết tâm xung yếu khai huyền quan! Ngươi muốn cho đại ca ngươi chết cùng với ngươi sao?!”
Hắn nói một hơi này, hiển nhiên vẫn coi Mộ Dung Thanh Trần như bảo bối nhi tử của mình mà đối đãi, còn đối Mộ Dung Địch Trần chỉ là tiếc rèn sắc không thành thép, mỗi ngày nhìn thấy y vì Kỷ Ngộ Ngôn mà dốc sức luyện công không màn bất kỳ việc gì, trong lòng hắn đã sớm bất mãn, sau đó lại thấy nhi tử của mình gặp chuyện, mọi ức chế trong lòng lúc này mới bạo phát mà ra, nói chuyện cũng không còn phân được nặng nhẹ.
Mộ Dung Địch Trần nằm ngã trên giường.
Y vốn không ngừng không nghỉ luyên công, thân thể đã như nỏ mạnh hết đà, nay lại bị hung hăng trúng một chưởng, trong miệng ngoại trừ búng máu bị phun ra, thì ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Vệ Lưu Sương thấy thế thật sự là không đành lòng, vội vàng chạy qua, lấy khăn tay ra định giúp y lau đi vết máu bên môi; nhưng Mộ Dung Địch Trần lại quay đầu sang một bên, hiển nhiên không hề cảm kích.
Nàng cùng Mộ Dung Hưng Đức kỳ thật bởi vì lo lắng cho Mộ Dung Địch Trần nên mới đến đây.
Từ sau khi thanh tỉnh, Mộ Dung Địch Trần liền nhốt mình trong căn phòng vốn là của Kỷ Ngộ Ngôn ở Thiên Viện, cả ngày ngồi thiền vận khí, có đôi khi ngay cả cơm cũng không ăn. Mộ Dung Hưng Đức cùng Vệ Lưu Sương thập phần lo lắng, Nhưng hài tử này tính tình kỳ quái, người khác nói cái gì cũng không nghe, bọn họ cũng không còn biện pháp, đành phải theo y.
Mộ Dung Thanh Trần lần này trở về là muốn thăm đệ đệ, bọn họ quả thực cũng rất lo lắng, muốn nhân cơ hội này trở về nhìn Địch Trần một chút, ai ngờ vừa nhìn thấy thì hai huynh đệ thiếu chút nữa đã chết, Mộ Dung Hưng Đức có thể nào không tức có thể nào không vôi?
Vừa xuất thủ đã quên mất nặng nhẹ.
Thấy Mộ Dung Địch Trần như vậy, Mộ Dung Hưng Đức cũng có chút hối hận.
Mình với Lưu Sương không phải là muốn cố gắng cứu vãn thân tình với hài tử này sao? Nhưng tại sao…….Tựa hồ lại làm cho nó cách mình càng lúc càng xa.
Tất cả mọi người nhìn Mộ Dung Địch Trần, lúc này cho dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không biết nói từ đâu.
Mộ Dung Địch Trần đưa tay vịnh thành giường, có chút lay động đứng lên, bước chân không ổn định tiến lên.
Cước bộ y không nhanh cũng không chậm, tuy rằng có chút lay động không vững vàng, nhưng mỗi bước đi lại thập phần kiên định, tuyệt đối không quay đầu lại.
Tiếp theo, y quỳ xuống, đối Mộ Dung Hưng Đức, nặng nề mở miệng nói:
“Phụ thân…….Thỉnh……..Dạy ta…….Mộ, Dung, công, pháp.”
Bởi vì y đã lâu không có mở miệng nói chuyện, cho nên thanh âm có chút khàn khàn, nói chuyện cũng thực trì độn, nhưng mỗi một chữ lại được nói ra hết sức rõ ràng, nói chuyện khí phách nặng nề như đánh vào lòng người.
Chín chữ đơn giản, nói ra, lại là tấm lòng trọn đời không thay đổi.
Nhưng Mộ Dung Hưng Đức lại cứng còng thân thể, không biêt phải ứng đối như thế nào mới tốt.
Mộ Dung công pháo chia thành hai loại: một loại lập thân, học có thể cường thân kiện thể, hành tẩu giang hồ; một loại lại là lập thần, có thể hùng bá thiên hạ, uy trạch võ lâm.
Mộ Dung Địch Trần cùng mấy đứa nhỏ học, kỳ thực chỉ là loại thứ nhất, thậm chí Mộ Dung Hưng Đức cũng vậy.
Bởi vì không phải ai cũng có tư chất để học loại thứ hai kia, nhưng tương đối mà nói, muốn luyện loại thứ hai, không chỉ yêu cầu phải có điều kiện đầu tiên, mà sau đó còn phải gánh vác rất nhiều phiêu lưu; nghe nói, Mộ Dung thế gia từ xưa đến nay, chỉ có ba người luyện qua công phu này, nhưng chỉ có một người luyện thành, còn hai người khác lại rơi vào ma đạo, bị quần hùng sở tru.
Cho nên xét thấy giáo huấn thảm thống trước đây, Mộ Dung thế gia tuyệt không dễ động vào công phu này.
Địch Trần dù sao cũng là nhi tử của mình, cho dù tương lại phải đối phó với “Nghiệt” nhưng mình làm sao có thể trơ mắt nhìn nó chịu khổ. Huống hồ, sau này có hậu quả gì bọn họ đều biết, nhìn về phía Vệ Lưu Sương, Mộ Dung Thanh Trần, thậm chí Lãnh Tịch Phi, bọn họ đều là thần tình không đồng ý.
Bất quá không đợi bọn họ lên tiếng phản bác, Mộ Dung Địch Trần đã thật mạnh khấu đầu về phía sàn nhà.
Thanh âm “Thùng thùng……” không dứt bên tai, chỉ trong chốc lát trán Mộ Dung Địch Trần đã đỏ hồng lên.
Mộ Dung Hưng Đức lui từng bước, rốt cuộc không thể đứng vững nữa, lập tức ngã ngồi lên ghế.
Vệ Lưu Sương lấy khăn tay che mặt, lệ đã rơi đầy.
Mộ Dung Thanh Trần che đi hai mắt Lãnh Tịch Phi, không muốn cho hắn nhìn thấy cảnh tượng đau đớn như thế này.
————————————-
Mộ Dung gia nhị công tử Mộ Dung Địch Trần chưa bao giờ để người khác vào mắt, cho đến bây giờ lúc nào cũng là mắt cao hơn đỉnh, cho đến bây giờ cũng không bao giờ chủ động thỉnh an cha mẹ, nay lại quỳ xuống, từng bước từng bước dập vang đầu, thỉnh cầu phụ thân của mình truyền dạy Mộ Dung công pháp.
Cảnh tượng này vốn ngay cả trong mộng cũng không thể xuất hiện………Nhưng nay lại trình diễn rõ ràng trước mắt mọi người.
Lòng chua xót, đau đớn, cảm động……Tất cả những người ở đây đã không thể phân rõ được trong lòng đang là cảm giác gì, chỉ biết là có cái gì đó trong mắt đang dâng lên.
Mộ Dung Thanh Trần đã biết, nhị đệ của hắn, nhất định là vì Kỷ Ngộ Ngôn.
Chỉ có một Kỷ Ngộ Ngôn.
Ngoại trừ hắn ra thì còn ai có thể làm cho Mộ Dung Địch Trần lòng dạ cao ngạo ra nông nỗi này.
Thôi thôi.
Tâm Mộ Dung Hưng Đức dù sao cũng là làm nên từ thịt, thật sự không thể thờ ơ với hết thảy những chuyện này, chỉ còn biết run giọng nói: “Được rồi, Trần nhi được rồi, vi phụ đáp ứng rồi.”
Vừa nói vừa nâng Mộ Dung Địch Trần dậy, ai ngờ thân thể y lại buông lỏng, cứ như vậy té xỉu trên mặt đất……..
Một khác cuối cùng trước khi ngất đi, Mộ Dung Địch Trần mềm rũ ngã xuống mặt đất — Ngộ Ngôn, nơi này hảo lãnh a, Ngộ Ngôn, ngươi ở nơi nào?…….
————————————-
Chỉ trong khoảnh khắc, nhưng Kỷ Ngộ Ngôn tựa hồ đã nghe thấy Mộ Dung Địch Trần đang gọi tên mình.
Hoảng hốt qua đi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, như muốn xác định chính mình chỉ là nghe lầm mà thôi.
Chuyện này vẫn luôn phát sinh như vậy, mình vẫn thường xuyên nghe thấy y đang gọi tên mình, Ngộ Ngôn Ngộ Ngôn Ngộ Ngôn……. Và mình cũng không khỏi ngọt ngào đáp lại y. Nhưng……..Một khắc vừa quay người nhìn lại, mới phát giác cái gì cũng không có.
Định tâm lại, Kỷ Ngộ Ngôn nhìn lên Mai Linh Sa đang ở trên đại điện.
Lúc này thân là Thập Nguyệt Cung cung chủ, hắn không còn cái dáng vẻ mà mình nhìn thấy lúc đầu, cái dáng vẻ cố ý giả vờ khờ dại kia. Hiện tại hắn thần sắc nghiêm nghị, mọi người đều phủ phục dưới chân hắn, ngoại trừ chính mình.
Sau một hồi giới thiệu ngắn gọn, Mai Linh Sa nói ra mục đích hắn triệu tập mọi người hôm nay là muốn thu Kỷ Ngộ Ngôn làm quan môn đệ tử, hơn nữa còn đem Xích Ngọc Tiêu truyền cho y.
Xích Ngọc Tiêu dài chừng ba thước ba thốn, toàn thể màu đỏ, được điêu thành từ khối huyết ngọc Thiên Sơn, nghe nói nếu được người có duyên thổi vào thì sẽ xuất hiện trân thú. Đây là thủ âm trong “Lục âm đoạt hồn” vẫn luôn được coi là thánh vật của Thập Nguyệt Cung, thậm chí còn tôn quý hơn cả cung chủ lệnh bài.
Mai Linh Sa muốn đem vật ấy truyền cho Kỷ Ngộ Ngôn, rõ ràng là ngấm ngầm biểu lộ địa vị cung chủ của y.
Lời vừa nói ra, bên dưới lập tức loạn thành một đoàn, vô số người khe khẽ truyền tai nhau nghị luận. Phải biết rằng,cung chủ từ trước đến nay chỉ thu nhận có hai đệ tử, trong cung sớm đã hình thành hai đảng đối lập, người ủng hộ và người chống đối đều đã phân rõ giới hạn, tuyệt đối không lui tới gặp nhau. An bài lần này lại khiến mọi người rơi vào khoảng không. Hơn nữa chưa từng có ai gặp qua tên Kỷ Ngộ Ngôn này, cũng chẳng có lập công lao gì cho cung, ai thuần phục được chứ, âm thanh nghị luận cũng càng lớn càng loạn hơn.
Mai Linh Sa không nói gì, chỉ nhìn Kỷ Ngộ Ngôn.
Bất quá ý tứ của hắn cũng dễ hiểu; chính là muốn y tự mình bình ổn trận hỗn loạn này, nhưng nếu như ngay cả chuyện nhỏ ấy cũng không làm được…….Vậy địa vị cung chủ kia cũng không cần bàn tới nữa.
Kỷ Ngộ Ngôn dĩ nhiên hiểu được, vì thế mỉm cười, tiến lên cao đài trong điện, song song đứng cùng Mai Linh Sa.
Kỷ Ngộ Ngôn đứng trên cao đài, mắt phượng khinh lãi.
Tuy chỉ là dáng đứng tùy tùy tiện tiện, nhưng cũng đã lộ ra uy nghi tẫn hiện, uy dung phong tư nói không nên lời của y.
Văn Tĩnh Khuynh tuy rằng trong lòng rất nghi hoặc khi nghe thấy sư phụ đột nhiên phân phó như vậy, nhưng hắn cũng không để tâm đến cung chủ vị, huống hồ tuy rằng bây giờ hắn đã an bài Mộ Dung Linh Nhiên ở một nơi cách Thập Nguyệt Cungrất xa, tạm thời không cần phải lo lắng nàng sẽ biết mọi chuyện, nhưng dù sao đây cũng không phải là kế lâu dài. Chỉ mỗi chuyện này đã đủ để hắn phiền lòng, thì làm sao còn có tâm tư gì khác? Hơn nữa hắn thủy chung vẫn luôn cảm thấy thực có lỗi với Kỷ Ngộ Ngôn, cho nên nếu Kỷ Ngộ Ngôn thực sự trở thành cung chủ, trong lòng hắn ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng Lệ Tuyết Chước hiển nhiên không có suy nghĩ phóng khoáng như Văn Tĩnh Khuynh. Hắn tuy rằng không có phản đối Kỷ Ngộ Ngôn trở thành cung chủ…….Nhưng, sư phụ vì sao phải truyền ngôi cho y?
Vì thế lập tức nghĩ tới tình cảnh sư phụ đuổi mình ra khỏi cửa ngày đó, nhớ tới chính mình bất luận giá nào cũng không bước ra, nhớ tới sư phụ thực lâu sau mới đi ra ngoài, nhớ tới chính mình một người trốn tránh khóc trộm thật lâu.
Chẳng lẽ Kỷ Ngộ Ngôn thực sự đã cùng sư phụ…….Cho nên sư phụ mới truyền ngôi cho y?
Lệ Tuyết Chước gắt gao bấm chặt lấy tay. Kỷ Ngộ Ngôn mặc một kiện trường bào tú khâm thủy sắc dài chấm đất, mái tóc dài vốn vẫn buông thả tự do, nay lại dùng một tử ngọc trâm quấn thành một búi tóc đơn giản, phần còn lại được thả dài xuống dưới, chân tóc đã gần chạm đến thắt lưng, một mùi hương thản nhiên theo gió tản mát ra xung quanh; đôi môi đỏ mọng mỉm cười, sóng mắt ôn nhuận như nước, thúy mi tựa tranh.
Thật sự là nhất phái quốc sắc thiên hương.
Hơn nữa y còn có một loại khí độ hồn nhiên thiên thành, khiến mọi người mặc dù cảm thấy y lệ sắc phi phàm, nhưng vẫn không thể tâm sinh tà niệ; nơi bị đôi mắt y nhẹ nhàng đảo qua, lập tức trầm mặc hẳn lại, tất cả mọi người không tự chủ được cúi đầu, ngay cả Văn Tĩnh Khuynh cùng Lệ Tuyết Chước cũng không ngoại lệ.
Thấy trạng huống như vậy, Mai Linh Sa vừa lòng gật gật đầu, đảo mắt nhìn qua Kỷ Ngộ Ngôn, lại phát hiện y cũng đang nhìn chính mình.
Nhẹ nhàng hít vào, Mai Linh Sa một tay cầm lấy Xích Ngọc Tiêu, hàm chứa nội lực cất cao giọng nói: “Kỷ Ngộ Ngôn ngươi từ nay về sau chính là môn hạ đệ tử của Thập Nguyệt Cung ta, trong cung cao thấp đều là huynh đệ tỷ muội của ngươi, trung giả vinh, bạn giả tru, (đại khái giống câu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết á) ngươi nhớ kỹ rồi chứ?”
“Ngộ Ngôn nhớ rồi.” Kỷ Ngộ Ngôn thoáng khom người, hai tay tiếp nhận Xích Ngọc Tiêu.
Y trong lòng biết Mai Linh Sa nói mấy câu đó, là nói cho chính mình nghe không chỉ vì hắn sợ chính mình có tâm tư; mà rốt cuộc còn là sợ y không áp chế được tình thế, mục đích là muốn cho mọi người ở đây một lời cảnh báo.
Quả nhiên, dưới đài mọi người nghe xong lời này đầu càng cúi thấp hơn.
Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn muốn không chỉ là như thế này.
Y biết rõ hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với chính mình, nếu không dựng nên uy tính ngay lúc này, thì một lúc nào đó lời đồn đãi sẽ lan ra tứ phía, đoan chắc lại càng phiền toái hơn.
Chính là...... Phải làm như thế nào đây?
Nắm chặt Xích Ngọc Tiêu trong tay. Trong lòng y dâng lên một loại kỳ quái cảm giác, tựa hồ, như có gì đó chậm rãi thức tỉnh.
Vì thế theo tự nhiên, Kỷ Ngộ Ngôn cầm lấy Xích Ngọc Tiêu đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi.
Một tiêu khúc không biết tên chậm rãi vang lên.
Trong một khắc trước mặt mọi người tựa hồ như xuất hiện một mặt nước bình thản mênh mông bát ngát, nước hồ trong suốt có thể thấy đáy, trong nước vô ngư, chỉ có vài cọng thủy tảo xanh biếc lay động trong làn nước thiển lục (ánh xanh, xanh nhạt). Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, mặt nước nổi lên những gợn sóng tinh tế, nhiều điểm ngân lân (ánh bạc), những cơn sóng nhẹ nhàng truyền khắp mặt hồ. Gió càng lúc càng mạnh, sóng cuộn cũng càng càng càng cao, chỉ chốc lát sau hồ nước đã chuyển màu thâm lục (xanh đậm), kính diện hóa thành thiên câu vạn hác*, thủy tảo bị dòng nước cuốn bật cả gốc, theo sóng dập dìu trôi nổi rồi lại chìm xuống.
*(câu này N ko bit, phỏng đoán chak là ý: mặt nước như mặt kính bỗng nhiên hóa thành sóng to gió lớn)
Thiên không nguyên bản rhủy thiên nhất sắc cũng dần dần tối sầm lại, một góc trên bầu trời đột nhiên bị vạch ra một lỗ hỏng, hắc sắc dần dần tụ tập, lan tỏa theo ánh sáng tản ra nơi chân trời, vòm trời trong suốt lập tức mất đi nhan sắc.
Chờ hắc ám càng lúc càng lớn kia tiếp cận đến mặt nước, lúc này mới thấy rõ được nguyên lai là vô số những loài chim cùng loan điểu đang nhất tề bay đến. Số lượng quá đông, chỉ lông cánh cũng đủ để che khuất không trung. Chúng đồng loạt ở trên không trung kêu to, thậm chí âm vang như sấm, cao thấp chằng chịt, giống như là đang nghênh đón cái gì đó.
Nhưng vào lúc này, ngay giữa bầu trời bỗng nhiên sáng lên, giống như một đạo tia chớp xẹt qua tấm màn đen do đàn điểu tạo thành.
Một con điểu thật lớn từ trên trời giáng xuống. Trên đầu nó đội ngũ thải quan, thân vận thất sắc vũ y (áo lông bảy màu), uế hàm chân hỏa (trong miệng hàm chứa chân hỏa), không trung cơ hồ cũng không chứa nổi sải cánh đang giương ra của nó......
Nghe đến đó, trước mắt mọi người đột giác xuất hiện một trận ánh sáng chói mắt, đúng là phát ra từ trên đài cao, mãnh liệt đến mức khiến hai mắt cũng phải phát đau. Đợi cho bạch quang yếu đi mới quay đầu nhìn lại, trên mặt mọi người đều là một bộ biểu tình khó có thể tin được?
Trời ạ, bọn họ nhìn thấy cái gì kia?
Không phải đang nằm mơ chứ.
Nhéo lên tay mình lại nhéo lên chân mình, có người còn nhéo đến khi mặt mình sưng lên mà vẫn không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Một con đại điểu vẻ mặt kiêu ngạo, đáp xuống trên vai Kỷ Ngộ Ngôn — đồng tử của nó đỏ rực như lửa, không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được vẻ mỹ lệ của phi mao (lông chim); càng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, nó tựa hồ hiểu được nội tâm của con người, hơn nữa còn khinh thường nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt, ánh mắt dài nhỏ hèn mọn nhìn thiên hạ thương sinh.
Bất quá nó cũng không có tỏ vẻ gì là phản đối Kỷ Ngộ Ngôn vuốt ve phi mao của nó, thậm chí trong lúc Kỷ Ngộ Ngôn vuốt ve phi mao, nó còn nheo nheo lại ánh mắt, lộ ra tâm tình thoải mái.
Này...... Này...... Thế nhưng chính là con điểu vừa mới xuất hiện ở trong ảo giác của mọi người sao.
Cho dù là Mai Linh Sa vẫn đứng ở bên cạnh Kỷ Ngộ Ngôn, nhưng trong lúc nhất thời cũng không hiểu ra sao.
Hắn cũng giống như những người khác, đều bị ánh sáng đột ngột đâm vào không mở mắt ra được, đợi cho đến khi mở được mắt, lại không hiểu sao bỗng nhiên có thêm một con điểu.
Lệ Tuyết Chước đứng ở dưới đài, gắt gao nhìn chằm chằm con điểu tựa hồ rất quen thuộc cùng Kỷ Ngộ Ngôn kia.
Con điểu đó nhìn cũng khá, hơn nữa tựa hồ...... Bộ dáng rất xem thường người khác nha.
Trong lòng nghĩ như thế, hơn nữa Lệ Tuyết Chước vốn là một người không tin vào quỷ thần, vì thế trộm đi lên cao đài, muốn vươn tay thử sờ cái đuôi thật dài của con điểu kia, dĩ nhiên là từ phía sau.
Nhưng kỳ quái chính là, điểu kia giống như mọc mắt sau lưng, ngay lúc Lệ Tuyết Chước sắp đụng đến nó, quay đầu...... Phun ra một ngụm hỏa!
Lệ Tuyết Chước vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị trúng một chút, lập tức bị lửa hừng hực thiêu cháy. Nhưng may mà Mai Linh Sa đứng rất gần hắn, nên vội vàng vận công chụp vài cái lên người đồ đệ của mình, dập tắt hỏa thế, người mới không bị thương, bất quá Lệ Tuyết Chước quả thực bị dọa không nhẹ.
Mai Linh Sa trừng mắt liếc hắn một cái, đang muốn mở miệng giáo huấn, lại nghe con điểu kia nghển cổ kêu to một tiếng, thanh âm réo rắt, minh thanh to, mọi người đều cảm giác bên tai “Ong ong” rung động.
Lại nhìn điểu kia, đang dùng chiếc cổ dài nhỏ duyên dáng thân mật
cọ cọ lên mặt Kỷ Ngộ Ngôn, giương cánh bay lên không bay; tuy là vậy, nhưng nó vẫn bay vòng quanh trên đỉnh đầu Kỷ Ngộ Ngôn thật lâu, tựa hồ như rất không muốn rời đi. Đến lúc bắt buộc phải bay đi, nó lại quay đầu lại dường như muốn thị uy với Lệ Tuyết Chước mà phun ra một ngụm lửa, vừa lòng nhìn hắn lại bị chính mình làm cho hoảng sợ, lúc này mới vung đầu, mềm mại bay đi.
Đi khi cũng không ngừng ngoái đầu nhìn lại, bộ dáng vạn phần luyến tiếc Kỷ Ngộ Ngôn.
Đợi cho đến khi ngũ thải thần điểu kia càng bay càng xa, chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, lúc này mới có người phản ứng lại, kêu to ra tiếng......
“Phượng hoàng a! Đó là phượng hoàng a!!”
Cũng không rõ là ai kêu trước, nhưng đã thành công làm cho đại điện trở thành một mảnh hỗn loạn.
“Phượng hoàng? Thật là phượng hoàng sao?”
“Ta nhìn thấy phượng hoàng nha! Ta nhìn thấy rồi!”
“Thật khá a, không ngờ thật sự lại có phượng hoàng a!”
————————————-
Một trận náo loạn qua đi, lại xuất hiện thêm biến hóa mới, ánh mắt mọi người nhìn Kỷ Ngộ Ngôn chậm rãi thay đổi.
Nếu nói trước kia là quý, thì hiện tại chính là kính sợ; nếu nói vừa rồi còn có người không phục, thì hiện tại xem như đã vui lòng phục tùng.
Thấy thần điểu trong truyền thuyết kích động mọi người đối với Kỷ Ngộ Ngôn đều là trung thành cúi đầu nghe theo; nếu như có thần trụ thượng thiên bang xuống như vậy, Thập Nguyệt Cung còn có thể gặp chuyện gì, đến lúc đó chỉ sợ thật sự là có thể “Thiên thu muôn đời, uy trạch tứ hải” a.
Lúc này Văn Tĩnh Khuynh cũng giống như những người khác, trong lòng hoàn toàn thán phục con người vốn là đồ đệ trước kia của chính mình, lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình đánh vào tay y...... Thật sư như là đã qua mấy đời rồi, đã qua mấy đời rồi a, tận đáy lòng quả là cảm khái hàng vạn hàng nghìn...... Hài tử trước đây, hiện tại đã trưởng thành rồi, có tiền đồ.
Có phải kẻ làm phụ thân tâm tình chính là như thế này không?
Văn Tĩnh Khuynh lắc đầu cười, lại đột nhiên rất muốn có hài tử với Linh Nhiên.
Mai Linh Sa nhìn thấy Kỷ Ngộ Ngôn trước mắt, sắc mặt dần dần trầm trọng, y thế nhưng lại có thể gọi thần thú tới?
“Nghiệt” có thể gọi thần thú?
Đây là trùng hợp? Hay là đã có chỗ nào sai lầm?
Lệ Tuyết Chước hiển nhiên không có tâm tư phức tạp như sư huynh cùng sư phụ của hắn, hắn bị con điểu kia dọa hai lần, trong lòng vô cùng ảo não. Tuy rằng lần thứ hai không trúng đòn của nó, bất quá ánh mắt con điểu kia thực đáng giận nha, hơn nữa còn hảo tử bất tử (N hem hiểu ý câu này a~) nha, khiến cho hắn nhớ tới Mộ Dung gia Nhị thiếu gia cũng có ánh mắt giống như vậy.
Lại nhìn về phía Kỷ Ngộ Ngôn, khuôn mặt hắn lúc này quả thực đã xanh mét cả lên, Kỷ Ngộ Ngôn vẻ mặt tràn đầy tiếu ý minh mị (ý cười như nắng ấm), đáy mắt ôn nhu hiếm có, nhẹ nhàng như nước, ngốc tử cũng có thể đoán ra được là y đang nghĩ tới ai.
Không cần phải nói, Kỷ Ngộ Ngôn đương nhiên là nghĩ tới Mộ Dung Địch Trần.
Thật sự rất giống nha!
Thật sự rất giống nha!
Bề ngoài lạnh lùng, cá tính đặt biệt, không thích người bên ngoài đụng chạm, lại chỉ muốn ở cạnh người mình yêu mến, không muốn rời khỏi ái nhân của mình...... Thật sự rất giống nha......
Mở rộng tấm lòng, nhưng lại che đậy.
Không dám độc chiếm, nhưng cũng không dám buông tay.
Hơi chút đè ép, sẽ phát hiện tưởng niệm khôn cùng; hơi chút khuynh tứ (rình mò dò xét ^^””), sẽ phát giác bóng dáng của y tràn đầy trong tâm trí.
Nhẹ nhàng đẩy một cái, lập tức sẽ vô cùng đau đớn.
Nghĩ muốn dùng dây buộc y lại thật chặt, không gì có thể chia tách.
Không dám rơi lệ, càng không dám tưởng niệm.
Sợ rơi lệ tưởng niệm, lại sợ hãi chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau lần nữa, sẽ không được nhìn thấy ngươi.
Đợi một ngày nào đó cắt đứt sợi dây bó buộc kia, đợi một ngày nào đó hé mở tâm tư này, đợi một ngày nào đó tưởng niệm nặng đến mức ta rốt cuộc không thể thừa nhận nổi nữa...... Địch Trần, ngươi ở nơi nào?
Địch Trần, ngươi có đang nghĩ về ta không? Ngươi có biết ta vẫn luôn nghĩ về ngươi hay không?
Địch Trần, ta rất nhớ ngươi......
......
—— còn tiếp ——