Bất quá như vậy không khỏi quá sớm rồi. Phải biết rằng, Mộ Dung Thanh Trần bị Mộ Dung gia xoá tên, chỉ là sự kiện thứ hai trong những đại sự của võ lâm năm này.
Cuối tháng ba, Mộ Dung Hưng Đức phát ra minh chủ lệnh, đem việc này thông cáo với thiên hạ; đầu tháng tư, thời điểm phu phụ Mộ Dung đang muốn tiềm kiếm lương duyên cho tiểu nữ nhân đã đến tuổi cập kê, tin tức này không thua gì sự kiện phát sinh trong ba tháng kia, giống như ôn dịch từ Mộ Dung sơn trang lan tràn ra chung quanh.
Mộ Dung gia độc nhất nữ nhân Mộ Dung Linh Nhiên, cùng với đại tài tử nổi danh thiên hạ, cũng từng là ân sư của nàng — Văn Tĩnh Khuynh, bỏ trốn.
Vệ Lưu Sương sau khi biết được tin này tức khắc té xỉu, Mộ Dung Hưng Đức nổi trận lôi đình, lập tức phái ra năm lộ cao thủ ven đường đuổi giết, thề rằng không bắt được bọn họ trở về tuyệt không buông tha.
Này cũng không trách được Mộ Dung Hưng Đức nhẫn tâm.
Mộ Dung gia ba tháng sau, sẽ cùng Đường môn Xuyên Thục đám hỏi, hơn nữa cả thiên hạ gần như đều biết, ngay cả ngày lành cũng đã chọn hảo, hành động này của Mộ Dung Linh Nhiên không thể nghi ngờ chính là đã hung hăng cho hai nhà một cái tát thật mạnh. Nếu không tỏ vẻ một chút, Mộ Dung gia đích xác không thể trả cho Đường môn một cái công đạo. Vì thế Mộ Dung gia phái ra lực lượng tinh nhuệ nhất, hợp tác cùng lực lượng của Đường môn tróc nã hai người.
Làm như thế, Mộ Dung Hưng Đức kỳ thật cũng có suy tính của chính mình, hắn nghĩ rằng, chỉ có phái ra lực lượng tương đồng với Đường môn, như vậy mới có thể bắt được hai người đồng thời bảo trụ tánh mạng của bọn họ. Nếu không chiếu theo tố pháp tàn nhẫn của Đường gia, Linh Nhiên có thể sẽ bỏ mệnh ngay lập tức; còn bên Văn gia tuy rằng không phải võ lâm môn phái, nhưng cũng là thư hương danh môn, tánh mạng của Văn Tĩnh Khuynh cũng không thể qua loa được.
Nhưng chuyện của thiên hạ, thường thường vẫn có một chút kỳ quái như vậy; tựa như sợi tóc rõ ràng thẳng tắp, thế nhưng nó lại cố tình phải đan xen chồng chéo vào nhau, làm cho người ta ão não vô cùng, cũng làm cho hậu nhân nhiều lời bàn luận.
Cao thủ hai nhà được phân làm lộ thứ nhất phái ra đuổi giết Mộ Dung Linh Nhiên cùng Văn Tĩnh Khuynh, hữu khứ vô hồi (có đi không có về). Phảng phất tựa như một hòn đá nho nhỏ bị quăng vào giữa vực sâu âm u không thấy đáy, ngay cả một tiếng “bùm” nho nhỏ cũng không thể nghe ra.
Ngay sau đó, lộ thứ hai được phái ra ngoài.
Sau đó là lộ thứ ba, lộ thứ tư, đều như đá chìm đáy biển, đừng nói hồi âm, ngay cả một thi thể cũng không tìm được.
Thời điểm phái ra lộ thứ ba, Mộ Dung Hưng Đức cùng Đường môn chưởng đà – Đường Duy Phong đã có chút nóng nảy; đợi đến khi liên lạc giữa bọn họ cùng với người của lộ thứ tư hoàn toàn bị chặt đứt, bọn họ rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi yêu. Vì thế lộ thứ năm lại được phái ra, đây chính là những cao thủ tối tinh anh của Mộ Dung gia cùng Đường môn, cũng chính là bản thân Mộ Dung Hưng Đức cùng Đường Duy Phong.
Đầu tháng tư giờ Dần (3-5h), Mộ Dung Hưng Đức ly khai Mộ Dung gia mà hắn đã bảo hộ mười mấy năm, này là lẻn đi, cùng với các tâm phúc của mình lặn lẽ rời khỏi vị trí võ lâm đệ nhất thế gia, để lại thê tử cùng hài tử của mình, còn có một tòa trang viên tựa như một thành trì trống rỗng.
Không nhanh không chậm, ngay tại buổi tối bọn họ rời đi, những khách nhân chờ đợi hồi lâu đã tìm tới cửa.
————————————-
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ngộ Ngôn nhìn thấy Văn Tĩnh Khuynh cầm trong tay một vật gì khác ngoài sách cùng trúc phiến để đánh vào tay.
Hắn cầm trong tay, chính là một chiếc tỳ bà, một chiếc tỳ bà được đúc bằng sắt.
Văn Tĩnh Khuynh hiện tại đã ba mươi lăm tuổi, trong suốt mười năm Kỷ Ngộ Ngôn gặp mặt hắn, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một vật gì đó, có thể xứng đôi với hắn hơn thi thư; bất quá ngay tại trước mắt, Kỷ Ngộ Ngôn cũng tìm được rồi.
Tỳ bà nữ tử bình thường vẫn dùng, ở trong tay Văn Tĩnh Khuynh hiển nhiên càng thêm thập phần phù hợp, bởi vì những nơi nó bước qua, chính là bất tận tiên huyết (máu tươi lênh láng). Mà Văn Tĩnh Khuynh tay gãy tỳ bà, cũng giống như đang cầm một quyển tuyệt bản cổ thư (sách cổ có 1 ko 2), thành thạo mà hưng phấn; thậm chí, thời điểm bọn hạ nhân vẫn thường cùng hắn tới lui ngã xuống dưới chân, hắn còn ngâm một thủ thi.
Ức mai hạ Tây Châu, chiết mai kí Giang Bắc. Đơn sam hạnh tử hồng, song tấn nha sồ sắc. Tây châu tại hà xử? Tây tương kiều đầu độ. Nhật mộ bá lao phi, phong xuy ô cữu thụ. Thụ hạ tức môn tiền, môn trung lộ thúy điền. Khai môn lang bất tới, xuất môn thải Hồng Liên. Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy. Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng. Ức lang lang bất chí, ngưỡng thủ vọng phi hồng. Hồng phi mãn Tây Câu, vọng lang thượng thanh lâu. Lâu cao vọng bất kiến, tẫn nhật lan can đầu. Lan can thập nhị khúc, thùy thủ minh như ngọc. Quyển liêm thiên tự cao, hải thủy dao không lục. Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu. Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu. (ai có thông tin bài thơ này xin send cho N với. N chỉ biết bài này tự “Tây Châu trù – Tây Châu khúc”)
Lắng nghe thì đúng là 《 Tây Châu khúc 》, nếu không phải đã thấm quá nhiều huyết tinh, thì thực sự quả cũng có một ít tư vị hương diễm triền miên; bất quá hiển nhiên, Kỷ Ngộ Ngôn lúc này đã không còn bất kỳ cảm giác gì. Văn Tĩnh Khuynh một đường chém giết, đảo mắt đã tới trước cửa Thiên Viện, mà thiết tỳ bà trong tay hắn, cũng đánh về phía Kỷ Ngộ Ngôn.
Cơ hồ là bản năng, Kỷ Ngộ Ngôn vọt tới thiết tỳ bà trong tay hắn, làm cho Văn Tĩnh Khuynh trong lòng cả kinh, phải biết rằng lấy chiêu phá giải này của hắn mà nói, chính là trực diện lấy lực đối lực đánh thẳng vào thiết tỳ bà, lại dùng nội lực phụ trợ phá giải.
Nhưng Văn Tĩnh Khuynh cũng không hề lo lắng, bởi vì hắn biết nội lực của Kỷ Ngộ Ngôn không đủ, một chưởng hạ xuống này, thật sự không chết cũng trọng thương, Kỷ Ngộ Ngôn hoa dung nguyệt mạo cũng sẽ hủy trên tay hắn......
Bất quá may mắn chính là chúng ta vẫn còn một diễn viên nữa.
Trong giây phút chỉ mành treo chuông này, Mộ Dung Địch Trần một kiếm cản lại thiết tỳ bà, lực đạo vô cùng mạnh, ma sát khiến cho kiếm cùng thiết tỳ bà tóe ta những tia lửa sáng chói.
Văn Tĩnh Khuynh một kích bất thành, lập tức triệt thủ, tỳ bà trong tay vũ động đáp chiêu kín không kẽ hở, công kích đại huyệt toàn thân Mộ Dung Địch Trần, hoàn toàn là muốn đẩy hắn vào chỗ chết; nhưng cho dù đang ở dưới thế công sắc bén của hắn, Mộ Dung Địch Trần vẫn bình tĩnh ứng đối, đơn giản phất tay huy kiếm, đã có thể lập tức nghiên kín cản được sát chiêu của Văn Tĩnh Khuynh.
Kỷ Ngộ Ngôn mới từ quỷ môn quan quay lại, tự nhiên xác nhận rằng mình phải rời đi trước, để cho Mộ Dung Địch Trần tâm vô bạng vụ mới tốt, nhưng lại không cách nào có thể bỏ lại y rời đi được, chỉ có thể ở bên cạnh gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt.
Như vậy nhìn, trong sân hai người càng đánh càng hăng, chỗ binh khí tiếp xúc xuất ra tử khí, hiển nhiên là đang dùng nội lực, cái này giống như có chút sai lầm, nhất định là không chết cũng trọng thương.
Kỷ Ngộ Ngôn đang sốt ruột, lại nghe thấy một người cười nói: “Sư huynh, không cần tốn khí lực, mẫu thân của biểu ca đang ở trên tay ta, sẽ không sợ hắn không ngoan ngoãn theo chúng ta đi.”
Theo phương hướng tiếng cười quay đầu lại, Kỷ Ngộ Ngôn nhìn thấy, đúng là thiếu niên không lâu trước đây được thân thủ của hắn cứu giúp. Hắn lúc này một tay chế trụ Vệ Lưu Sương, một sợi chỉ bạc quấn quanh tay kia của hắn siết lấy cổ nàng.
Toàn bộ trang một trăm hai mươi bảy người, một trăm hai mươi bảy mạng người, không hề lưu lại một người còn sống. Toàn bộ đều bị sợi tơ cực mảnh siết lấy cổ, cắt đứt yết hầu.
Tin tức vài ngày trước nghe được rõ ràng hiện lên trong đầu Kỷ Ngộ Ngôn, lúc này hắn mới phát giác, chính mình vẫn luôn xem thường thiếu niên kêu “Lệ Tuyết Chước” này.
Hai người trong viện lúc này vẫn chưa ngừng tay, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy được Mộ Dung Địch Trần đã không còn chiến ý, nhưng Văn Tĩnh Khuynh vẫn không chịu dừng tay, cứ như vậy, Mộ Dung Địch Trần liền tự nhiên rơi xuống thế hạ phong. Cao thủ đối chiêu vốn không được phân tâm, Mộ Dung Địch Trần bât giờ có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, mắt thấy sẽ bị hạ dưới tay Văn Tĩnh Khuynh.
“Sư huynh! Chẳng lẽ ngay cả lời nói của sư phụ ngươi cũng không nghe sao?” Lệ Tuyết Chước kêu lớn, ngữ khí mang theo uy hiếp, nhưng cũng thành công làm cho Văn Tĩnh Khuynh ngừng lại; mẫu thân ở trên tay Lệ Tuyết Chước, Mộ Dung Địch Trần đương nhiên cũng không dám vọng động, chỉ là mắt lạnh đồng thời nhìn thẳng Văn Lệ hai người, vừa đi đến bên cạnh Kỷ Ngộ Ngôn, bảo hộ hắn ở phía sau.
Nhận thấy động tác của hắn, Lệ Tuyết Chước vi sái nói: “Nhị biểu ca, ngươi yên tâm đi, hai người các ngươi sẽ không bị tách ra, sư phụ muốn, không phải một mà là một đôi......”
Hắn lúc này còn có thể kêu Mộ Dung Địch Trần là “Nhị biểu ca”, hoàn toàn không hề cảm thấy hổ thẹn, tựa hồ còn cực kỳ dễ gọi. Khi nói chuyện ánh mắt lại nhìn chằm chằm Văn Tĩnh Khuynh, rồi dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói: “Sư huynh, ngươi trong lòng có chủ ý gì ta rất rõ ràng, muốn thừa dịp này giết bọn họ, để cho bọn họ hai người không phải chịu khổ. Này hảo thì hảo, nhưng rồi làm sao công đạo với sư phụ, chẳng lẽ ngươi muốn đem tất cả sai lầm đổ lên đầu ta, đến lúc đó tiểu mỹ nhân của ngươi biết được, ngươi cũng dễ nói chuyện hơn.”
Văn Tĩnh Khuynh lắng nghe lời hắn nói, cũng không phản bác, chỉ gắt gao nắm chặt hai tay, hết sức ẩn nhẫn.
Lệ Tuyết Chước thấy hắn như thế cũng cảm thấy vừa lòng, lúc này mới đem Vệ Lưu Sương giao cho hắn, đảo mắt nói với Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn: “Tại hạ Thập Nguyệt Cung cung chủ tọa hạ nhị đệ tử Lệ Tuyết Chước, cung thỉnh Mộ Dung thiếu hiệp cùng Kỷ thiếu hiệp thân chinh đến Thập Nguyệt Cung một lần, mong rằng nhị vị có thể thông cảm cho khổ tâm của cung chủ.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng vỗ tay vài tiếng, liền có mười hai Hắc y nhân nâng ba cỗ kiệu đi tới.
Nói xong liền bước tới, bất quá khinh công của hắc y nhân lại thập phần kỳ quái, không chỉ không thể nghe thấy tiếng bước chân, hơn nữa tựa hồ khi đi lại ngay cả đầu gối cũng không hề gập duỗi, mà chỉ thẳng tắp bay tới trước mắt, tựa như cương thi.
Lệ Tuyết Chước thấy bọn họ đã tới trước mặt, trước bảo Văn Tĩnh Khuynh đem Vệ Lưu Sương đưa vào cỗ kiệu cuối cùng, lúc này đối với hai người khác làm một tư thế “Thỉnh”.
Mộ Dung Địch Trần trong lòng biết không còn lựa chọn nào khác, nhưng vẫn không cam tâm, lại nhìn Vệ Lưu Sương từ đầu tới đuôi một chút động tác cũng không có, không khỏi đối Lệ Tuyết Chước nói: “Ngươi làm gì nương của ta?”
Lệ Tuyết Chước nhìn khuôn mặt lo lắng của Kỷ Ngộ Ngôn, lại nhìn Mộ Dung Địch Trần, “Hắc hắc” cười, đối y nói: “Nhị biểu ca yên tâm, nàng chỉ bị ta điểm huyệt nói mà thôi, trong nửa canh giờ là có thể cởi bỏ; nhưng nếu qua thời gian này, mà không có độc môn điểm huyệt thủ pháp giải huyệt của ta...... Chỉ sợ cả đời cũng đừng tưởng sẽ có thể đứng lên lần nữa.”
Nghe vậy ánh mắt Mộ Dung Địch Trần cơ hồ muốn phun ra lửa, Kỷ Ngộ Ngôn vội vàng gắt gao bắt lấy tay hắn, đối hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều hiện lên bên trong con ngươi đen ánh đối diện Mộ Dung Địch Trần.
Mộ Dung Địch Trần lúc này mới miễn cưỡng ngăn chận cơn tức giận bùng nổ, lãnh khí một lần nữa đông lại trên mặt, yên lặng ngồi vào cỗ kiệu đã được chuẩn bị tốt.
Thấy y đã lên, Kỷ Ngộ Ngôn cũng leo vào một cỗ kiệu khác, trước lúc đi vào còn liếc mắt nhìn Lệ Tuyết Chước một cái.
Một cái liếc mắt này khiến hô hấp Lệ Tuyết Chước cứng lại, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn giống như xuyên thấu chính mình, soi rõ vào tận trong linh hồn nơi chưa bao giờ bị người chạm qua.
Bất quá hắn vẫn rất nhanh ổn định lại cảm xúc, sau đó gọi người bịt kín hai mắt người trong kiệu, rồi kéo Văn Tĩnh Khuynh qua, cùng nhau xuất phát đến Thập Nguyệt Cung.
Lúc đầu còn chưa cảm giác được, nhưng sau lại, Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần đã dần dần phát giác ra điểm cổ quái của cỗ kiệu này.
Có lẽ là bởi vì võ công của người nâng kiệu kỳ dị làm cho người ta không cảm giác được phương hướng di động, có lẽ là bởi vì bịt mắt, tóm lại là ngồi ở trong kiệu không thể biết được không gian thay đổi cùng thời gian bị xói mòn, hay nói cách khác, chính là bọn họ không thể biết mình sẽ bị mang đến nơi nào.
————————————-
Đợi cho Lệ Tuyết Chước vì bọn họ xốc lên kiệu liêm, thời điểm cởi bỏ bịt mắt, hai người thế nhưng lại có loại cảm giác dường như đã bị cách ly khỏi thế gian rồi. Mà tất cả những cảnh vật nhìn thấy, đã chứng thật ý tưởng của bọn họ.
Nơi Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần tới là một cái động ngầm thiên nhiên rộng rãi, nhưng lại hoàn toàn bất đồng so với huyệt động bình thường, ánh sáng trong sơn động không tối cũng không ám, thạch nhũ chung quanh vách tường lộ ra ánh huỳnh quang, không ngừng lóe ra, nhưng lại làm cho vẻ mặt người ta có chút mê loạn.
Vội vàng ổn định tâm thần, Mộ Dung Địch Trần lập tức cảm thấy phương vị của những tảng đá đó hiển nhiên là một loại trận thế thiên nhiên nhi sinh, trận pháp tuy rằng đơn giản, nhưng lại dễ dàng làm cho người ta bị mê hoặc, không tự giác liền hướng đến trung tâm thạch động, đi về phía huỳnh quang thạch lớn nhất nơi đó.
Tảng đá này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là được chế tác tựa như một bình thai, chung quanh nó còn có một hồ nước tròn bao quanh ước chừng trên dưới mười trượng, cự thạch hoàn mỹ quay chung quanh trung gian vòng tròn.
“Đừng có xem thường thủy đàm này, cái gọi là hắc thủy vị nga mao trầm chính là để nói nó.” Lệ Tuyết Chước nhìn bọn hắn, trong tay vẫn kèm hai bên Vệ Lưu Sương.
Đồng thời lấy lại bình tĩnh, Kỷ Ngộ Ngôn tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, nếu như có người bị huỳnh thạch mê hoặc, vậy sẽ trượt chân ngã vào trong đàm, hóa thành thủy quỷ. Hơn nữa nước trong đàm cũng không thể đi thuyền, như vậy để qua được bên kia chỉ có dựa vào khinh công.
Nhưng khoảng cách mười trượng này, nói dài không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, phải lăng không bay qua không phải không có khả năng, nhưng cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Mấy người nhìn nhau vài lần, Lệ Tuyết Chước hừ lạnh một tiếng, ôm Vệ Lưu Sương vẫn đang mê man đề khí bay qua bờ bên kia. Hắn tuy rằng ôm một đại hoạt nhân (người lớn còn sống), nhưng động tác vẫn hành vân lưu thủy, thành thạo vô cùng, hiển nhiên là phản phúc nhiều lần quen tay hay việc; thấy hắn đã qua, Văn Tĩnh Khuynh cũng theo sau phi thân qua bờ bên kia.
Lúc này chỉ còn Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần hai người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, lại không biết vì cái gì trên mặt có chút nóng lên.
Sau một lúc hảo lâu, nhìn thấy người đối diện đã có chút không kiên nhẫn, Kỷ Ngộ Ngôn mới dời bước đến trước mặt Mộ Dung Địch Trần, bất đắc dĩ nói: “Nhị thiếu gia, có thể mang Ngộ Ngôn qua không?”
Mộ Dung Địch Trần thật vất vả quay đầu, nhưng như thế nào cũng không dám nhìn mặt Kỷ Ngộ Ngôn, lại đợi một hồi mới chậm rãi vươn tay vòng qua người Kỷ Ngộ Ngôn, đồng thời cũng cảm thấy hô hấp chính mình có chút dồn dập.
Hai thiểu niên trẻ tuổi thân thể lần đầu tiên gắt gao dán sát với nhau, tuy nói là vẫn cách vài lớp y phục, khả đường cong mềm mại kia, hương thơm thân thể kia, xúc cảm co dãn kia, lại rõ ràng xuyên qua lớp vải dệt kín đáo áp lên làn da lẫn nhau, làm cho hai người tim đập đồng thời nhanh hơn.
“Uy, các ngươi nhanh lên a, cọ xát cái gì đó?” Lệ Tuyết Chước ở đối diện có chút nôn nóng, không thể phủ nhận, hiện nay trong miệng hắn ẩn ẩn chút ghen tuông.
Hơi hơi nhắm mắt, Mộ Dung Địch Trần hít sâu một hơi, đang muốn đề khí, lại mở miệng nhẹ nhàng nói: “Ôm chặt.” Vì thế không dám nghĩ đến người trong lòng mình nữa, Mộ Dung Địch Trần triển khai thân pháp bay về phía bờ bên kia.
Tiếng gió gào thét mà qua, thổi qua bên tai cũng thổi qua chóp mũi, dẫn theo một chút mùi hương thơm ngát.
Đây là hương vị của Ngộ Ngôn......
Không hề quay đầu lại, nhưng Mộ Dung Địch Trần sâu sắc biết rằng người bên cạnh mình lúc này có bao nhiêu mê người.
Da thịt hoạt nị tuyết nhuận, chiếc cổ như noãn ngọc áp lên người mình; mi mục thanh lệ, quang hoa lóe sáng động lòng người; còn có thần cánh hoa mềm mại, chính mình đã từng nếm qua, tư vị kia tuyệt vời đến độ nào, câu nhẫn nhân tâm đến cỡ nào...... Làm cho chính mình thầm nghĩ muốn càng nhiều càng nhiều......
Trong lòng bỗng dưng rung động, Mộ Dung Địch Trần nháy mắt chân khí tán loạn, hai người đồng thời rơi thẳng xuống dưới.
Một trận bối rối, Mộ Dung Địch Trần nhìn về phía Kỷ Ngộ Ngôn, lại thấy trong đôi mắt xinh đẹp phi phàm kia không hề có chút sợ hãi.
“Nhị thiếu gia...... Ngươi a......” Tựa hồ còn mang theo một tia dung túng, Kỷ Ngộ Ngôn sủng nịch cười, bày ra tư thế một chưởng phản thủ, dự định sẽ đem Mộ Dung Địch Trần đẩy đến bờ bên kia.
Một thạch tử đúng lúc bắn qua, Mộ Dung Địch Trần ôm sát lấy eo Kỷ Ngộ Ngôn, mủi chân ở thạch tử điểm một chút, mượn lực của thạch tử phi lên phía trên huỳnh thạch. Nhưng lại hơn nữa ngày cũng không buông tay ôm hắn ra.
“Nhị thiếu gia......” Kỷ Ngộ Ngôn nhắc nhở gọi, lại phát giác thân mình Mộ Dung Nhị công tử hơi hơi run rẩy.
“Nhị thiếu gia......” Lần này là thanh âm lo lắng, Kỷ Ngộ Ngôn đang muốn nói, lại bị chặt chẽ chế trụ cổ tay, lực độ vô cùng lớn, làm cho hắn cảm thấy cổ tay gần như bị siết đứt.
“Không được!” Thanh âm Mộ Dung Địch Trần vội vàng còn kèm theo tức giận, “Không được làm như vậy nữa!”
Mộ Dung Địch Trần vẻ mặt đầy giận dữ, nhưng đối với người ít có biểu tình như y mà nói thì chính là đã động tới chân hỏa rồi, bất quá cuối cùng vẫn chỉ là một chút điệu bộ, mang theo âm rung mà thôi.
Kỷ Ngộ Ngôn đương nhiên biết y nói cái gì, ngực không khỏi một trận ngọt ngào, lại phát hiện người đang ôm lấy mình vẫn chưa hết run rẩy. Lại nhìn vào con ngươi của y, một nỗi sợ hãi ẩn sâu trong đó.
Chậm rãi, tựa như bị hòa tan trong mật đường ngọt ngào, lại tựa hồ mang theo một chút khổ cùng một chút đau.
“Sẽ không, sẽ không, thật sự sẽ không, ta cam đoan......” Hai tay ôm lấy lưng Mộ Dung Địch Trần chậm rãi vuốt ve, một lần lại một lần trấn an đứa nhỏ đang chấn kinh này, Kỷ Ngộ Ngôn cảm thấy hốc mắt hơi hơi nóng ướt......
Mắt lạnh nhìn một màn này, Lệ Tuyết Chước ánh mắt lộ ra oán độc, đảo mắt lại chạm phải ánh mắt đánh giá của Văn Tĩnh Khuynh.
“Ta giúp bọn hắn bất quá là sợ không thể công đạo với sư phụ mà thôi......” Giải thích thừa thãi, Văn Tĩnh Khuynh biết, cũng chỉ có lúc này, sư đệ một thân kham liên của hắn mới có thể lộ ra vẻ bối rối ứng với tuổi tác của hắn.
Không dung Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn nhiều lời, Lệ Tuyết Chước ấn xuống cơ quan trong tay, theo vài tiếng nổ ầm vang, huỳnh thạch bàn thai bắt đầu phát động, chậm rãi nâng lên. Đồng thời, cửa huyệt động cũng chậm chậm mở ra, nguyên lai dung động này là do người từ phía đào xuyên qua, sau đó lại dùng mấy chục cái cương trụ để khống chế cả thạch đỉnh mở ra khép vào.
Phương pháp kinh người này, ngay cả Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần cũng có chút run sợ, xem ra Thập Nguyệt Cung quả thật là nơi thần bí nhất trên giang hồ.
Đợi cho bọn họ lên tới đỉnh, đi ra khỏi huỳnh thạch bàn thai, mới phát hiện chỗ mình đang đứng, là bên trong một đại sảnh bố trí xa hoa.
Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần vừa thấy là ở trong phòng, đáy lòng đều chợt lạnh.
Nếu là ở ngoài Thập Nguyệt Cung, có lẽ còn có thể thừa lúc bọn họ phòng bị lơi lỏng mà hành động; nhưng hôm nay xem ra ở trung tâm Thập Nguyệt Cung thế này, có muốn chạy trốn chỉ sợ còn khó hơn lên trời, xem ra nơi Lệ Tuyết Chước dẫn bọn hắn đến, chính là một cái thông đạo tiến cung, hơn nữa còn dễ vào khó ra.
Hai người tâm tư thay đổi thật nhanh, lại bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng ho khan.
Thanh âm không lớn, lại tựa hồ ngay tại bên tai, nhưng lại khiến kẻ khác phân không rõ phương hướng, lúc trái lúc phải, trước sau mơ hồ.
Lệ Tuyết Chước cùng Văn Tĩnh Khuynh vừa nghe thanh âm này sắc mặt đều biến đổi, người cũng lập tức cúi người quỳ xuống đất, đồng thanh cung kính nói: “Thiên thu muôn đời, uy trạch tứ hải, đệ tử Lệ Tuyết Chước, Văn Tĩnh Khuynh, cung nghênh cung chủ.”
Nghe vậy Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần cũng cảm giác được bên tai chấn động, không khỏi đồng thời nhìn về phía trước điện, muốn nhìn một cái xem thư Thập Nguyệt Cung cung chủ thần bí này bộ dáng ra sao.
————————————-
Trên giang hồ có người sinh có người tử, mỗi một khắc đều có nhân sinh, mỗi một khắc cũng có nhân tử, không ai có thể tính toán được số lượng sinh tử của người trong giang hồ.
Mà so với sinh tử của người trong giang hồ còn thường xuyên biến ảo hơn chính là những lời đồn đãi về cung chủ Thập Nguyệt Cung.
Có người nói, hắn thân cao bảy trượng, sức mạnh vô biên; có người nói, hắn không có hình thể, đi lại như gió; có người nói, hắn bất tử bất diệt, thiên thu bất hủ; cũng có người nói, trích tiên chuyển thế, phán nhân sinh tử.
Bất quá bất luận đồn đãi như thế nào, thì vẫn có một điều được xác định, đó chính là — Thập Nguyệt Cung cung chủ tất nhiên không phải là một nhân vật bình thường, thần kỳ đến mức cho dù hắn có là yêu quái ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng chẳng ai cảm thấy kỳ quái.
Như vậy, hiện tại xuất hiện trước mắt bọn Kỷ Ngộ Ngôn lại là cái dạng người gì ni...... Không phải là nói người, mà là muốn nói cái dạng quỷ thần yêu ma gì đó kìa.
Kỳ thật, bọn họ nhìn thấy, chỉ là một thiếu niên thực thẹn thùng mà thôi.
Ước chừng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, so với Lệ Tuyết Chước tựa hồ còn nhỏ hơn một chút, sắc mặt tái nhợt, mang theo thần sắc như có bệnh trong người, thỉnh thoảng còn ho khan. Da mặt hắn tựa hồ rất mỏng, bộ dáng như rất sợ phải nhìn thấy người lạ. Ánh mắt chỉ tiếp xúc với Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn một chút, lập tức sợ hãi lãng tránh, có chút co rúm ngồi trên chính tọa to lớn. Mà Lệ Tuyết Chước cùng Văn Tĩnh Khuynh, cũng cố gắng làm tốt phận sự che chắn trước mặt hắn, cách ly hắn với người khác.
Bất quá thiếu niên này lại làm một chuyện, hắn thổi một hơi, về phía Vệ Lưu Sương.
Thực thần kỳ, Vệ Lưu Sương vẫn mê man lại chậm rãi mở mắt.
Mặc kệ tin hay không, hắn dựa vào một hơi khí lực này, đã giải khai huyệt đạo bị phong bế sắp đến cực hạn của Vệ Lưu Sương.
Sau khi lm xong chuyện này, thiếu niên hướng Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần ngại ngùng cười cười, giống như rất sợ hành động của hắn sẽ thất thố.
Hành động này không thể nghi ngờ là đã làm cho hai người bọn họ âm thầm lắp bắp kinh hãi, bất quá trình khiếp sợ của bọn họ hiển nhiên so không lại với Vệ Lưu Sương.
Phải biết rằng, nàng vừa rồi còn đang nằm trong phòng ngủ của mình, như thế nào tỉnh lại đã tới nơi này?
Có phải hay không còn đang nằm mơ?
Nàng nghĩ như vậy, không tự chủ được liền đem ý nghĩ biểu hiện lên trên mặt, cũng khiến cho thiếu niên hứng thú, tựa hồ đã khiễn hắn dần dần quên đi sợ hãi.
Vì thế hắn cẩn thận kêu lên: “Tuyết Chước, đem lễ vật ta tặng bọn họ lấy ra đi.” Thanh âm nho nhỏ, khóe mắt cũng có chút lo lắng nhìn người hắn muốn đưa lễ vật.
Lệ Tuyết Chước xoay người khom lưng đáp “Vâng”, thanh âm cẩn thận, so với lúc bình thường vẫn điêu ngoa tùy hứng hoàn toàn bất đồng. Lại dừng một hồi lâu, mới nói: “Dẫn tới đi.”
Từ xa đến gần, tiếng bước chân tập tễnh truyền tới, chờ cho đệ tứ mặc hắc y tiến vào, Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần mới nhìn rõ, bọn họ mang vào hiển nhiên lại là một vị thai phụ (phụ nữ có thai).
“Giết...... Khụ khụ...... Nàng, ” Thanh âm ngại ngùng thẹn thùng xuyên qua truyền đến, thiếu niên ngồi ở thượng vị tuy rằng vẫn mang thần sắc có bệnh, lâu lâu còn ho khan vài tiếng, nhưng vẫn có thể truyền đạt ý tứ một cách rõ ràng. Thấy bọn hắn vẫn không hề động đậy, vì thế lại bổ sung nói: “Giết nàng, ta liền có thể...... Khụ khụ...... Buông tha 『 nàng 』.”
Từ “Nàng” này ý chỉ chính là con tin Vệ Lưu Sương.
Vệ Lưu Sương lúc này cũng đã hiểu được tình cảnh của bản thân, tuy rằng không rõ tiền căn hậu quả, nhưng nàng cũng nhìn ra chính mình hiện nay đã là công cụ để địch nhân bức bách đứa con của mình.
“Không, Địch Trần không được.” Nhìn thấy trong mắt hài tử của mình đã bắt đầu tụ tập hàn quang, Vệ Lưu Sương giãy dụa sốt ruột nói, cũng rất mau chóng bị điểm huyệt đạo một lần nữa.
Nàng tuy rằng rất sợ đứa con này, nhưng dù sao cũng là do mình mười hai tháng hoài thai mà sinh hạ cốt nhục, làm sao có thể nhìn y làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.
Đồng thời, Mộ Dung Địch Trần cũng đang cân nhắc trong lòng, y biết dưới tình huống này mình hoàn toàn không có lựa chọn, hoặc là một thi hai mệnh, hoặc là giết chết mẫu thân của mình.
Bên khinh bên trọng, đạo nghĩa cùng thân tình...... Kiếm trong tay giơ lên lại buông xuống, không thể lựa chọn.
Thai phụ dưới chân thê thảm cầu xin tha thứ, Lệ Tuyết Chước bên kia lại lấy chỉ bạc siết chặt cổ mẫu thân, thiếu niên trên đài che miệng cười đắc ý......
Mộ Dung Địch Trần trong lúc nhất thời lâm vào khốn cảnh tiến thoái lưỡng nan chưa bao giờ có.