Thường ngày với tốc độ của cậu, đến giờ chắc chắn vẫn còn ở trong thị trấn.
Nhưng bây giờ bốn phía hoàn toàn trắng xóa, không có bất cứ bóng của một kiến trúc nào.
Cậu dừng bước, đứng yên tại chỗ không cử động.
Không có tiếng người, không có tiếng lá, thậm chí không có cả tiếng gió.
Giang Lê siết chặt chăn mỏng đang khoác trên người, tim bắt đầu đập gia tốc.
Nỗi sợ dần dần dâng lên, như ma quỷ chui lên từ dưới đất, chạm vào bàn chân cậu, muốn quấn lấy cậu, nuốt vào bụng.
“Tiểu Lê.”
Một giọng nói già nua dịu dàng truyền tới từ xa xăm, như vượt qua thời không tới bên cạnh cậu.
Cùng lúc âm thanh này vang lên, sương mù dày đặc dần tản ra, cảnh sắc trước mắt Giang Lê bắt đầu biến ảo.
Mười giây sau.
Non xanh nước biết, chim hót líu lo suối chảy róc rách.
“Ông ơi!”
Giang Lê nhìn người đang đứng giữa núi non, không tin vào mắt mình, hoang mang lo lắng mới xuất hiện trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Cậu vui vẻ chạy về phía ông lão râu tóc bạc trắng, đó là ông của cậu!
Cậu chạy như bay, chăn khoác trên người vì thế mà rơi xuống, cậu cũng không dừng lại, nhào thẳng vào lòng ông.
Ánh mắt long lanh trong suốt như hươu con dần đong đầy nước mắt, cuối cùng trào ra chạy dọc theo hai má, rơi xuống tảng đá bên dưới.
Từ khi Giang Lê tới tinh tế, cậu chưa từng chịu khổ, chưa từng có khó khăn nào không khắc phục được, cũng không có bất cứ ai bắt nạt cậu.
Nhưng không biết tại sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy ông, Giang Lê lại cảm thấy tủi thân khó nói.
Có thể khóc vì nhớ nhung.
“Ngoan nào.” Giang Thiên vỗ về Giang Lê đang khóc trong lòng mình, vành mắt ông cũng hồng hồng.
Ông không được nhìn thấy Giang Lê đã hơn một tháng, lúc này thấy Giang Lê vẫn khỏe mạnh, nỗi lo canh cánh trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Giang Lê khóc thút thít một hồi mới ngừng, cậu ngẩng đầu hỏi: “Ông ơi, sao ông tìm được con? Con nhớ ông lắm.”
Giang Thiên nhìn Giang Lê đỏ bừng hai mắt, mũi cũng hồng hồng, thở dài một hơi, ngữ điệu lại cưng chiều: “Tiểu Lê à, lễ trưởng thành của con cũng đã qua rồi sao con còn khóc nhè như trẻ con thế?”
Giang Lê nghe vậy, lỗ tai lập tức đỏ lên, ngoài miệng lại chống chế: “Ông, ở nơi đó con vẫn là trẻ vị thành niên đấy.”
Giang Thiên xoa đầu Giang Lê, hỏi: “Con ở đó có khỏe không?”
“Dạ, khỏe lắm ạ, nhưng đồ ăn ở chỗ đó không ngon.” Giang Lê ôm eo Giang Thiên, làm nũng: “Con vẫn thích đồ ăn ông làm nhất!”
Lúc cậu vừa mới xuất hiện ở tinh tế đã rất hoảng sợ, nhưng cậu không muốn ông lo lắng.
“Ông ơi, sao ông tìm được con thế?” Giang Lê hỏi lại lần nữa.
“Con còn nhớ món quà ông tặng con vào lễ thành niên không?” Giang Thiên không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Hạt giống may mắn ạ?” Giang Lê ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.
“Đúng rồi.” Giang Thiên cười: “Hạt giống kia là thần vật, có thể xuyên qua thời không, kết nối âm dương.”
“Khi đó con còn bé, có một vị đại tiên đi ngang qua nởi ở của chúng ta, nói rằng vào lễ thành niên của con sẽ có một chuyện phát sinh. Ông ấy cho ông viên hạt giống đó, bảo ông chôn ở cây liễu trước nhà, vào lễ thành niên của con sẽ đào ra đưa cho con.”
“Sau khi con biến mất, ông dựa theo cảm ứng của hạt giống rồi tìm được vị trí của con, sau đó mới tìm thấy con.”
Giang Lê vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, ông ơi, con không muốn về nữa, con muốn ở lại với ông!”
“Thằng nhóc ngốc này,” Giang Thiên thở dài: “Bây giờ ông đang dùng tiên pháp thôi, thời gian kết thúc thì con sẽ phải trở lại vị trí thực của con.”
“Ông biết con ở đó sống rất tốt là ông an tâm rồi.”
Giang Lê nghe vậy, cuống lên, nắm chặt lấy vạt áo của ông, lo lắng nói: “Ông ơi, con không muốn rời ông đi đâu, ông đừng bỏ con mà.”
“Tiểu Lê à, con hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đã tới giờ rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Theo câu nói này, hình dáng Giang Thiên nhanh chóng mờ đi, sương mù dày đặc lần thứ hai trào ra.
“Ông ơi –––––”
Giang Lê chạy lên phía trước mấy bước, muốn bắt lấy Giang Thiên.
Bắt hụt.
Non xanh mờ ảo, nước biếc biến mất, cảnh sắc đã thay đổi.
Cậu thấy được đường viền kiến trúc mơ hồ cách đó không xa.
Cậu đã trở lại.
Nước mắt lại đảo quanh hốc mắt, cậu nhìn xung quanh sương mù dày, trong tâm thầm an ủi bản thân, không sao, không sao hết, ông đã nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Nếu ông đã nói vậy, chắc chắn bọn họ cùng gặp lại nhau.
Giang Lê nắm chặt tay, cố không cho nước mắt rơi xuống.
Trải qua chuyện này, Giang Lê không còn hứng thú tới sườn núi nữa.
Cậu xoay người, quay về điểm xuất phát.
Cậu sẽ nghe lời ông nói, chăm sóc mình thật tốt, chờ ngày được gặp lại ông.
Chẳng biết từ lúc nào mặt trời đã lặng lẽ đi ra, ánh nắng vàng óng xuyên qua làn sương dày, chiếu sáng trấn nhỏ.
Sương mù dần biến mất, trấn nhỏ khôi phục bộ dáng nguyên bản.
Giống như những chuyện vừa xảy ra thực chất chỉ là giấc mơ của cậu.
Giang Lê nhìn đường phố quen thuộc, sự kiên định trong mắt càng thêm rõ ràng.
Chắc chắn, sẽ có ngày gặp lại.