Sáng sớm ngày hôm sau, trời nắng tươi.
Dặn Fleck nhớ chăm sóc vườn cây sau nhà thật kỹ xong, Giang Lê mới chuẩn bị vài bộ quần áo, đeo một cái túi nhỏ bước lên tinh hạm đi tới chủ tinh của đế quốc.
Ban tổ chức đặt cho Giang Lê khoang phổ thông, cậu và ba người khác cùng một phòng.
Ba người kia là hai chàng trai và một cô gái.
Lúc bọn họ trò chuyện với nhau, Giang Lê mới biết họ cũng tới chủ tinh tham gia giải thi đầu trồng trọt, Giang Lê rất vui vẻ.
Làm quen với nhau, bốn người ngồi quây lại nhiệt liệt thảo luận những vấn đề xoay quanh cuộc tranh tài lần này.
Giải thi đầu trồng trọt được tổ chức hàng năm, mỗi lần đều trở thành đề tài hot của toàn bộ tinh tế.
So với số lượng thú nhân và dị năng giả, chủng thực sư thực sự vô cùng hiếm, bởi vậy mỗi hành tinh đều cố hết sức tìm kiếm và đào tạo chủng thực sư.
Giải trồng trọt thi đấu là dịp mà chủng thực sư khắp các nơi tới so đấu thực lực, đồng thời đây cũng là dịp các thế lực lớn tìm kiếm hạt giống tốt, năng lực mạnh để bồi đắp.
Đây có thể coi là lễ hội toàn dân, là một buổi tiệc cuồng nhiệt liên quan tới trồng trọt.
Bởi vì sau lưng của giải thi đấu trồng trọt là hai ngọn núi tinh tế đế quốc và hiệp hội trồng trọt tinh tế nên giải thi đầu này trở thành một tiêu chuẩn về lĩnh vực trồng trọt.
Mỗi lần hệ thống vừa mở bán vé sẽ bị một đống người tranh mua hết ngay tức thì.
Rất nhiều người không giành được vé, không xem được nên phương thức này bị lên án rất nhiều.
Sau đó, hệ thống phát sóng trực tiếp xuất hiện, toàn dân đều có thể cùng xem và đánh giá.
Bâu giờ đã là năm phát sóng thứ mười sáu rồi.
Năm nay cuộc tranh tài càng thêm gay cấn, vì để các chủng thực sư có không gian phát huy hết toàn lực, năm nay cuộc thi tổ chức trên một tinh cầu nhỏ.
Giàu có tới mức nào làm mọi người khiếp sợ, lại cảm thấy như đó là điều đương nhiên.
E rằng đây chính là truyền thuyết từ xa xưa: có tiền thích làm gì thì làm.
Ngủ ở giường trên Giang Lê là một chàng trai mặt tàn nhang tên là Nori, là một cậu trai rất đáng yêu.
Đối diện Giang Lê là một cậu bé vừa trắng vừa mập, tên là Walter, vô cùng hoạt bát, còn ở giường trên của Walter là cô bé tên Alan, có hơi nóng tính.
Walter và Alan là chị em.
Bốn đứa trẻ ở với nhau, lúc nào cũng líu ra líu ríu, nói chuyện tới tận giờ cơm tối mới dừng.
Trên tinh hạm, toàn bộ đồ ăn đều miễn phí, vì họ ở khoang phổ thông nên giờ phải đi tới phòng ăn chung của tinh hạm.
Giang Lê lần đầu thấy tinh hạm, cái gì cũng tò mò.
Walter và Alan đi phía trước, cậu và Nori đi sau, bốn người cùng vào phòng ăn.
Phòng ăn nằm giữa tinh hạm hình bầu dục, tường bao quanh trong suốt, đủ loại đồ ăn được phân chia rõ ràng, đặt ở các khu vực khác nhau, bày thành hình thang, tạo thành một vòng tròn, mọi người lấy tùy ý.
Khu ăn nằm ở giữa, từng bàn ăn làm từ đá hoa cương màu đen giống nhau, bàn ăn cũng hình bầu dục, gọn gàng sạch sẽ.
Khi đoàn Giang Lê tới phòng ăn, bên trong đã có rất nhiều người.
Giang Lê đứng trong đám đông, nhìn ra vũ trụ mênh mông lộng lẫy bên ngoài cửa sổ, mãi không thể lấy lại bình tĩnh.
Quá đáng sợ.
Đứng ở vị trí này quan sát cả ngân hà, cảm giác khác hẳn hoàn toàn khi cậu nhìn ra từ cửa sổ nhỏ trong phòng cậu.
Lúc này Giang Lê mới cảm nhận được sâu sắc sự nhỏ bé của bản thân và sự thần bí của vũ trụ.
“Giang Lê, sau cậu không đi lấy đồ ăn, cậu không đói à?” Nori thấy Giang Lê vẫn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài nên dùng cùi chỏ đụng Giang Lê một cái, hỏi.
Giang Lê hoàn hồn, có chút ngượng ngùng nói: “Tớ thấy bên ngoài thật đẹp nên muốn nhìn thêm một lúc.”
Nori cười: “Đây là lần đầu cậu đi xa à?”
Không chờ Giang Lê trả lời, Nori đã nói tiếp: “Tớ nới với cậu rồi mà, tinh vân của tinh hệ Ralph còn đẹp hơn, nếu như cậu nhìn thấy chắc chắn sẽ yêu nó luôn.”
“Tinh hệ Ralph?” Giang Lê lặp lại, sao cậu cảm giác cái tên đó có hơi quen tai.
Alan lấy xong đồ ăn, bưng đĩa tới tìm cậu, nghe thấy Giang Lê nói liền đáp: “Các cậu đang nói chuyện về tinh hệ Ralph à? Tớ nghe nói rằng nếu ở đó cậu và người yêu của cậu cùng nhìn thấy tinh vân Hoa Hồng nở sẽ có thể hạnh phúc bên nhau cả đời.”
“Chị, đó chỉ là truyền thuyết thôi!” Nhóc béo đi sau cô bé nghe vậy lập tức nói.
Alan cốc đầu Walter: “Chú em thử lặp lại lần nữa xem?”
Walter sờ cái đầu đau của mình, bàn chân khẽ chuyển hướng cách xa Alan một chút, không dám nói lời nào.
Nhìn cảnh tưởng không biết đã xảy ra bao nhiều lần trong chưa tới một ngày, Giang Lê và Nori nhìn nhau một cái, ăn ý cũng bước về khu ăn.
Bốn người tìm một bàn ngồi xuống, từng người ăn món của bản thân.
Giang Lê nhìn thức ăn phong phú trong đĩa, lại nhìn ra vũ trụ mỹ lệ ngoài cửa sổ.
Cả người hạnh phúc như muốn tỏa ra bong bóng hồng phấn.
Sau khi ăn xong, bốn người lại về phòng, chúc ngủ ngon với nhau, gian phòng dần yên tĩnh lại.
Giang Lê nằm trên giường mình, trong lòng hơi căng thẳng vì sắp thi đấu, lại có chút hưng phấn.
Giữa trưa ngày hôm sau, tinh hạm đã tới chủ tinh đế quốc – tinh cầu Toran.
Đã có nhiều người sớm chờ ở nơi đó, đều là những người dự thi giải thi đầu trồng trọt, một đám người nhanh chóng bước lên xe bay, cuồn cuộn bay tới chỗ tập hợp.
Chỗ tập hợp là một quảng trường khổng lồ.
Lúc đoàn Giang Lê tới nơi, trên quảng trường đã có rất nhiều người đang chờ.
Mấy chục flycam bay lượng trên không trung, phát sóng trực tiếp tình hình hiện tại.
Đợi khoảng hai tiếng, một âm thanh trầm thấp vang lên, vang vọng khắp quảng trường.
“Hoan nghênh các thí sinh tới với cuộc thi, tôi là MC của cuộc tranh tài lần này, Kate Clarence. Hiện tại nhân viên đã chuẩn bị xong, xin mọi người chuẩn bị sẵn sàng, sau mười phút, chúng ta sẽ lên tinh hạm khởi hành tới địa điểm thi – tinh cầu Martin.”
Vừa dứt lời, trên quảng trường lập tức ồn ào.
“Kate Clarence?! Là vị MC đại thần Kate Clanrence nổi tiếng đó sao?”
“Trời ơi, hôm nay là ngày tôi được đứng gần với thần tượng của tôi! Tôi sẽ luôn nhớ mãi cái ngày này!”
“Vừa thuê được cả một tinh cầu vừa mới được Kate tới làm MC, thật lợi hại, tôi nghe bảo Kate khó mời lắm đấy!”
Giang Lê nghe mọi người xung quanh bàn tán, trong mắt toàn là mờ mịt.
Cậu chưa từng nghe tới cái tên đó bao giờ.
Giang Lê nhà quê yên lặng cảm thấy mình thật nhỏ bé làm sao.
Mười phút sau, người dự thi sau khi đã chứng thực thân phận lại lục tục đi vào trong tinh hạm.
Giang Lê đi vào trong tinh hạm rồi, không khỏi trợn to hai mắt.
Tinh hạm nay xa hoa tinh xảo gấp mười lần tinh hạm cậu đi trước đó. Giang Lê yên lặng khen ban tổ chức cuộc thi, không hổ là ban tổ chức không thiếu gì tiền.
May là ban tổ chức chi trả toàn bộ lộ phí, nếu không Giang Lê muốn tham gia thi đấu thực sự sẽ gặp phải khó khăn rất lớn.
Hành trình lần này ngắn hơn rất nhiều so với lần trước, sau một tiếng, bọn họ đã đi tới nơi tranh tài năm nay, tinh cầu Martin.
Tinh cầu Martin là một tinh cầu tí hon, đại khái chỉ bằng 5% tinh cầu mà Giang Lê đang sống, làm nơi thi đấu rất hợp lý.
Lúc đang ở trên tinh hạm, nhân viên công tác đã phát số báo danh cho họ.
Xuống tinh hạm, từng người chiếu theo số của mình đi tới những khu vực khác nhau.
Thời gian còn lại của ngày hôm nay là để các thí sinh làm quen với hoàn cảnh, ngày thứ hai mới chính thức bắt đầu thi đấu.
Trong tay Giang Lê là số D117, cậu đi theo hướng dẫn của robot trí năng tới một căn nhà nhỏ.
Dãy số Giang Lê có sẽ tương ứng với số nhà, kiểm tra không có gì sai sót, cậu mới nhập mật mã.
“Keng” một tiếng, cửa mở, Giang Lê xách túi vào.
Cậu thấy trên bàn có một tấm thẻ.
Trên đó viết: Thí sinh thân mến, hoan nghênh tới căn hộ D117. Bảy giờ sáng mai chính thức bắt đầu thi đấu, trước đó, mời ngài làm quen với toàn bộ căn nhà này.
Nhắc nhở thân thiện: Thời gian thi đấu kéo dài mười lăm ngày, trong mười lăm ngày này toàn bộ hành động của ngài sẽ được phát sóng trực tiếp, đồng thời, ngài không được phép rời khỏi căn nhà này.
Giang Lê đặt tấm thẻ xuống, cậu đi xem một vòng nơi này trước, một phòng khách, một phòng ngủ và một sân sau, cậu rất hài lòng.
Trong nhà mọi đồ đạc đều mới tinh, hiển nhiên là chuẩn bị riêng cho cuộc thi.
Giang Lê bỏ túi trên lưng xuống, đặt lên giường, rồi mở cửa số ra.
Hơi nóng theo đó vào phòng cậu, rèm cửa sổ bên cạnh gió thôi nhẹ tung bay.
Phóng tầm mắt ra xa, Giang Lê thấy được rất nhiều căn nhà có kiến trúc giống của cậu.
Căn hộ được thiết kế rất khéo léo, mỗi nhà chỉ cách nhau một khoảng nhất định, khoảng cách này làm các thí sinh không biết được bên kia đang làm gì nhưng vẫn biết được sự tồn tại của đối phương.
Cậu biết bên trong mỗi căn nhà đều có người dự thi.
Mà chính căn nhà này cũng chính là đài thi đấu của họ.
Đứng ở cửa đón gió một lúc, Giang Lê thu hồi ánh mắt, bắt đầu sắp xếp đồ của mình.
Cậu mang theo rất ít thứ, không tới một tiếng đã xong.
Đồ đạc nội thất rất đầy đủ, có thể xác định trong vòng mười lăm ngày tới cậu sẽ rất vui vẻ.
Dọn phòng ngủ xong, Giang Lê đi ra sân sau.
Ban đầu cậu chỉ đứng nhìn ở phía xa, không tới gần nhìn kỹ. Trên tấm thẻ đã nói hãy làm quen căn nhà này chứng tỏ sẽ có ích lợi gì đó.
Phòng ngủ và phòng khách cậu đã xem xong, bây giờ không có chuyện gì làm, không bằng ra sân sau khám phá.
Diện tích sân rất nhỏ, là một nửa hình tròn đường kính khoảng hai mươi mét, là một mảnh đất trống, chẳng có gì cả.
Giang Lê để ý tới trên tường và trong góc sân có rất nhiều máy quay tí hon, trong nhà thì cậu không phát hiện ra máy quay chụp nào.
Nghĩ tới ngày mai thi đấu, Giang Lê tràn đầy mong đợi.