Tài xế một bên ấn điện thoại bên tai, mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một học sinh bị người ta lấy áo che đầu, trong lòng đột nhiên nghi ngờ, giống như đại bàng khóa chặt con mồi rồi nhìn chăm chăm.
Bỗng nhiên gã đối diện với tầm mắt sắc lạnh uy hiếp, trong chốc lát, gã đột nhiên cảm thấy bản thân như tội phạm bị chém đầu trên pháp trường, cổ chợt lạnh, cúi đầu quỳ bên cạnh thi thể Tiết Tư Bác, sợ hãi bất lực mà báo nguy.
"Tôi muốn báo cảnh sát, khi tôi lùi xe đâm trúng người, không phải tôi cố ý, cậu ta đột ngột đi tới tôi không có thấy...."
"Đừng nhìn." Thanh âm Thương Ngôn Qua kiềm chế mà trầm thấp, khác với giọng nói lúc bình thường, từng câu từng chữ đều phát ra từ sự phẫn nộ trong lồng ngực. Thấy Tạ Ngọc Bạch muốn thoát khỏi tây trang, bàn tay to lớn kéo ót y khóa chặt trong áo, dẫn y đi về phía xe mình.
Nhìn? Tạ Ngọc Bạch bất ngờ.
"Tại sao lại không chờ trong trường học? Muốn tôi báo cho anh cậu hử?" Thương Ngôn Qua nghiêm khắc nói "Còn chưa biết có phải ngoài ý muốn hay không mà cậu đã lao lên, không muốn sống nữa hả?"
Gì chứ, báo cho anh y? Người này là bạn của anh mình? Tạ Ngọc Bạch thăm dò nói: " Tôi, tôi không nhìn thấy mà."
Thương Ngôn Qua không nén được cơn giận bỗng sửng sốt, hắn nghĩ không thể để cho Tạ Ngọc Bạch nhìn thấy cảnh máu thịt bê bết, nghĩ đến tên tài xế có chút quái lạ không thể để gã nhìn thấy mặt của Tạ Ngọc Bạch, lại quên mất một chuyện — —Tại sao trong tiềm thức hắn cho rằng Tạ Ngọc Bạch có thể nhìn thấy chứ?
Từ trước đến nay Thương tổng hiếm khi chóng quên và không chú ý như thế, hắn dừng bước, lặp lại: "Cậu không nhìn thấy?"
Tạ Ngọc Bạch nghe ra trong giọng nói hắn không chắc chắn, ném nồi đáp: "Tiết Tư Bác nói muốn dẫn tôi trèo tường trốn học, chúng tôi vừa ra khỏi trường, cậu ta nói đi gọi điện thoại, bảo tôi đứng tại chỗ chờ. Vừa nãy là ai bị tông trúng vậy?"
Tui là nghe thấy tiếng xe va chạm nên mới chạy tới, hiểu chưa?
Lần đầu tiên Tạ Ngọc Bạch bị người ta nghi ngờ mắt không mù, ánh mắt của người này thực độc, để tránh lộ tẩy, y đóng Thiên Nhãn của mình lại, làm một người mù chân chính.
"Không có ai." Thương Ngôn Qua đáp qua loa, thì ra là Tiết Tư Bác dẫn y trốn học, mục đích không rõ ràng, may mà hắn tới, nếu không Tạ Ngọc Bạch còn không biết sẽ bị cậu ta đưa đến nơi nào.
Mười phút trước hắn đã nhận được tin tức, Hứa Điến từ siêu xe bước xuống kia chính là thực tập sinh của Công ty giải trí Trường Phong, lễ kỷ niệm của nhà họ Tạ hôm đó, cũng có rất nhiều người thuộc ban quản lý và nghệ sĩ của Trường Phong tham dự. Tiết Tư Bác cũng thuộc cùng một công ty, hôm nay vừa chuyển đến trường của Tạ Ngọc Bạch.
Thương Ngôn Qua vừa nhận được thông tin đã lái xe đến Tam Trung, hắn vừa dừng xe đã nhìn thấy Tạ Ngọc Bạch lén lút trốn sau một chiếc xe cách chỗ hắn không xa.
Thương Ngôn Qua kéo Tạ Ngọc Bạch vào trong xe, xốc tây trang lên, thấy Tạ Ngọc Bạch chớp chớp mắt ngoan ngoãn, mỗi khi lông mi hạ xuống chạm mí mắt, thấy rõ rất đen dày.
Thương Ngôn Qua tiện tay đưa cho y một chai nước.
Hai tay Tạ Ngọc Bạch đặt trên đầu gối, không nhìn thấy.
"Uống nước." Thương Ngôn Qua nhét vào trong tay y.
"Cảm ơn anh."
"Tôi đưa cậu về."
Thương Ngôn Qua cúi thấp người, giúp y thắt dây an toàn.
Hai người cách nhau rất gần, Tạ Ngọc Bạch lại nghe thấy hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi.
Dây an toàn bị kéo ra, cùm cụp, cài vào chốt trên ghế. Tạ Ngọc Bạch không thấy được, các phản ứng khác trở nên nhạy bén vô cùng, khi ngón tay Thương Ngôn Qua trong lúc vô tình cọ vào quần áo bên hông, vị trí quen thuộc này, bỗng chốc đưa y quay về nhà vệ sinh hôm nao.
Là ân nhân!
Thì ra là bạn của anh y, hèn chi lần nào gặp chuyện bất bình cũng ra tay giúp đỡ.
Anh của y có người bạn tốt như vậy, thật là làm cho bổn quốc sư hâm mộ.
Thế nhưng loại trải nghiệm mất mặt này, quả thực không nên lấy ra để nói lời cảm ơn, Tạ Ngọc Bạch lại không tính được mệnh của hắn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách trả ơn nào là được hết.
Tiết Tư Bác còn chưa dẫn dụ được người sau màn đã chết, y vẫn trong nguy cơ 'địch ở trong tối ta ở ngoài sáng'. Nghĩ đến việc trả ơn, có lẽ nên cách xa ân nhân một chút.
"Đúng rồi." Tạ Ngọc Bạch móc bùa còn dư từ trong cặp ra, toàn bộ đưa cho Thương Ngôn Qua, "Của ít lòng nhiều, anh đừng ghét bỏ."
Thương Ngôn Qua nhìn thoáng qua, bị một đống chữ "Bạo quân ngốc xít" đâm đau cả mắt.
"Trên bùa viết gì thế?"
"Chung Quỳ trấn tà*." Tạ Ngọc Bạch không chột dạ tí nào.
*Chung Quỳ (钟馗):là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa
Thương Ngôn Qua: "........" Đây là nguyên nhân Vương Phó Dương treo bùa ở chính giữa sảnh? Nhóc còn này còn biết dọa người lớn.
Thương tổng cũng giống nhà họ Tạ, không chỉ không mê tín, mà còn rất bài xích, nên từ chối nhận.
Lại một tên không biết nhìn hàng, Tạ đại quốc sư tức đến phồng má.
Một xấp này của tui có năm đến sáu mươi tờ, so với vàng còn quý hơn nhá, cực cực khổ khổ dùng tay bị thương mà vẽ nên đấy.
Khi vẽ còn nhân cơ hội phát tiết một chút bất mãn trong lòng, bùa được vẽ trong tình huống đó, đại quốc sư lúc viết chữ trong lòng càng bất mãn, dị năng chấn động càng lớn, hiệu quả càng tốt.
Nói cách khác, hiệu quả trấn tà của hai chữ 'bạo quân' có thể nghiền áp bất cứ văn tự nhợt nhạt nào.
Mặt khác nói rõ bạo quân vô cùng đáng ghét.
Thương Ngôn Qua từ gương chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Tạ Ngọc Bạch, đổi giọng: "Vậy cho tôi đi, tình cờ tôi có đối tác thích sưu tầm."
Tạ Ngọc Bạch đè xấp bùa trong hộp đựng đồ của xe, dặn dò hắn: "Tôi chỉ tặng cho anh, không thể cho người khác."
Bổn quốc sư bán một lá bùa rất mắc đó nha.
Đầu quả tim Thương Ngôn Qua như bị gãi nhẹ một cái, mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: "Ừm, không cho."
Tạ Ngọc Bạch có thể nhận ra ánh nhìn thẳng của đối phương trong gương chiếu hậu, đoán chừng còn đang thăm dò xem y có mù hay không. Y thành thật ngồi im, đúng lúc y đọc sách mấy ngày nay dùng mắt quá mức, buộc phải nghỉ ngơi thôi.
Y nhân cơ hội dò xét Thương Ngôn Qua một chút, vẫn là một mảng trống rỗng. Không giống với tình huống của Tiết Tư Bác, Tạ Ngọc Bạch không cảm nhận được đồ của mình trên người Thương Ngôn Qua, vì thế y không tính được, có thể đây là ngoại lệ chăng.
Thương Ngôn Qua đưa Tạ Ngọc Bạch về nhà, sau khi nhìn y đến cửa, bấm vào số của Tạ Thầm Bạc.
........................
Hôm nay Tạ Ngọc Bạch đã tặng hết số bùa, phải vẽ gấp một xấp mới thôi.
Dù cho vừa vẽ vừa mắng bạo quân cũng rất vui đó, hiệu quả cũng tốt, nhưng như thế quá tốn thời gian, không bằng tiết kiệm thời gian đó để đọc sách, Tạ Ngọc Bạch dự tính mua bùa có sẵn.
"Chú Vương, gần đây có chùa miếu nào không ạ?"
"Có, cũng khá xa, thiếu gia muốn làm gì?"
"Con không muốn tự mình vẽ, nên mua chút bùa của nhà sư."
Vương Bình suy nghĩ: "Chỉ cần là bùa là được?"
"Đúng ạ."
Vương Bình mở app mua sắm, lướt đến Vật dụng xinh xắn Nghĩa Ô, "Vậy không bằng mua đồ trên mạng, giao hàng nhanh hôm sau là đến."
9,9 tệ được một trăm tờ, còn freeship nữa.
Tạ Ngọc Bạch len lén nhìn màn hình mua sắm của chú Vương, số lượng nhiều mà giá thấp, líu cả lưỡi: "Có giống lừa tiền không đấy ạ?"
Chú Vương an ủi y: "Vậy mua ở sốp này là được rồi, nghe nói là cùng nguồn hàng với Linh Danh Tự."
"Mua!"
...................................
Việc Tiết Tư Bác bị xe tông chết lan truyền đến mức xôn xao, một minh tinh ở độ tuổi đẹp nhất mất đi, để lại cho mọi người sự bàng hoàng và tiếc nuối khôn nguôi.
Ngày hôm trước Tiết Tư Bác đột nhiên có một lượng lớn người thoát fan, "Nói không rõ được là tại sao, chính là không yêu nữa", "Tháo bộ lọc ra, bỗng nhiên cảm thấy Tiết Tư Bác cũng bình thường."
Chuyện ngoài ý muốn vừa nổ ra, fan vượt tường bị fan chân chính công kích, một bộ phận người quay lại làm fan, Tiết Tư Bác trái lại nhìn còn hot hơn lúc trước.
Liễu Mỹ Bình nhận phỏng vấn của đài truyền hình, khóc đến mức đứng không vững, khơi dậy đồng cảm của vô số người. Liễu Mỹ Bình có chút đầu óc, mụ luôn tin chắc con trai sẽ nổi tiếng, mỗi một dự án Tiết Tư Bác tham gia, mụ đều tận lực lấy được cổ phần để lần bùng nổ kế tiếp có thể được chia nhiều tiền hơn.
Mấy ngày trước vì lượng thoát fan không hiểu vì sao của Tiết Tư Bác, làm cho tiền trong tay mụ giảm đi từng chút một, dẫu con trai chết rồi có đau lòng đi chăng nữa, Liễu Mỹ Bình cũng không thể nói là hoàn toàn không có chuẩn bị, người còn sống phải luôn vì bản thân mà tính toán.
Vả lại có người nói với mụ, công ty muốn mượn chuyện này để lăng xê một phen, bán dự án Tiết Tư Bác đang dồn nén với giá tốt, đối phương đồng ý cho nhiều cổ phần, chỉ cần Liễu Mỹ Bình đừng nói những gì không nên nói.
Trong phỏng vấn, Liễu Mỹ Bình cho biết, sẽ dùng danh nghĩa của Tiết Tư Bác thành lập một quỹ, hoàn thành di nguyện của Tiết Tư Bác, quan tâm những đứa nhỏ nghèo khó bệnh tật.
Sau đó, quỹ này lập tức hưởng lợi từ cái tên này, trong một tiếng đã gom góp được một trăm triệu.
Trong phòng học ban hai mây mù ảm đạm, thanh niên mười bảy mười tám tuổi cũng không dám tin rằng người hôm qua còn cùng nghe giảng bài, hôm nay đã không còn.
"Cậu xem buổi phỏng vấn của mẹ Tiết Tư Bác chưa, thì ra Tiết Tư Bác đã thầm làm công ích nhiều như thế, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh gương mẫu."
"Trong giới giải trí hỗn loạn một đám học thức kém, khó có được thần tượng trẻ vừa đẹp trai thành tích lại tốt, lúc trước quốc gia còn đề cử cậu ấy, tương lai rộng mở, vậy mà cứ như thế......"
Hai bạn học nữ phía trước Tạ Ngọc Bạch luôn đi đầu trong những câu chuyện drama.
Tạ Ngọc Bạch đã sớm đọc được, bên lỗ tai đều là tên của Tiết Tư Bác.
Minh tinh thật biết gạt người, chỉ sợ đám học sinh này không biết bộ mặt của Tiết Tư Bác trong vườn thực vật hôm qua đáng sợ ra sao.
Người đã chết, Tạ Ngọc Bạch sẽ không so đo với cậu ta, y móc ra bùa vừa mới nhận hàng, dán ở trên bàn, che đi ba chữ Tiết Tư Bác.
Đợi y xem xong sách toán tập một, Tạ Ngọc Bạch xé bùa xuống, muốn hoạt động cơ thể một chút, đột nhiên nhận ra không khí trong ban hai dường như khác hẳn.
"Thì ra cậu ta là ngoại người này!" Lưu Phi đập bàn một cái, thế mà hôm nay cậu ta còn buồn một trận.
Tam Trung Tieba vừa post một tuyên bố, hôm qua có người đăng một bài viết giả, dụ dỗ học sinh Tam Trung đi thám hiểm vườn thực vật, bây giờ đã tra rõ ID, là Tiết Tư Bác. Cảnh cáo mọi người không được giống như Tiết Tư Bác, người nào vi phạm sẽ bị đuổi học.
Bình luận đầu còn thả một video giám sát quay bên ngoài vườn thực vật.
Sau khi nam sinh ban hai đi vào, người đội mũ lưỡi trai khóa cửa lại. Mười phút sau, vườn thực vật truyền ra tiếng hét, Tiết Tư Bác và Tạ Ngọc Bạch trước sau đi vào. Tiết Tư Bác thờ ơ ôm cánh tay, cho đến khi người mù Tạ Ngọc Bạch mở khóa, cậu ta mới nhân cơ hội lách vào, thuận tiện dẫn Tạ Ngọc Bạch đi theo. Đẩy người khiếm thị vào vườn thực vật đầy hố, lòng dạ độc ác.
Một camera khác cho thấy, người đội mũ lưỡi trai chính là Tiết Tư Bác.
Từ đầu đến cuối đều là trò đùa dai của Tiết Tư Bác.
Bạn học ban hai hôm qua bị dọa vô cùng tức giận, bóc phốt hành vi của Tiết Tư Bác trên Tieba.
Những bóc phốt đó lập tức bị chụp màn hình chuyển tiếp, không nói cũng có thể tưởng tượng được, học sinh ban hai gặp phải fan cuồng của Tiết Tư Bác, một bên mắng bọn họ không có nhân tính lợi dụng người khác trục lợi, trò đùa dai bé xíu như thế thì có sao, lẽ nào không phải do bản thân tò mò trước, Tiết Tư Bác lại không có thương thiên hại lý*, chỉ là có quan hệ tốt với bạn học mà thôi, nam sinh cấp ba chính là nghịch ngợm như thế, một bên khóc mướn học sinh cấp ba dưới sự dạy dỗ sao thành thế này, quốc gia này còn có tương lai hay không.
* Thương thiên hại lý (伤天害理): nhẫn tâm, không có tính người
Lưu Phi tức điên, cậu ta vốn dĩ chỉ muốn phàn nàn, vẫn ở Tieba nhà mình, không có đi nói bậy ở nơi khác, kết quả lớp bọn họ và cả Tam Trung bị mắng là đồ bỏ.
"Đại ca!" Lưu Phi hô to một tiếng, chặn Tạ Ngọc Bạch lại, "Có người mắng chúng ta, làm sao bây giờ."
Một câu "đại ca" tê tâm liệt phế lại vang dội, cả lớp đều quay lại nhìn, đám nam sinh hôm qua bị bắt "nhận đại ca" đột nhiêt chấp nhận thiết lập này, nhất tề đáng thương nhìn về phía Tạ Ngọc Bạch.
Tiết Tư Bác là người nhốt bọn họ, Tạ Ngọc Bạch lại là người đưa bọn họ ra, có thể làm đại ca được không vừa nhìn là hiểu ngay.
Tạ Ngọc Bạch đối diện với tầm mắt thảm thương khắp nơi, không phụ sự kì vọng của mọi người nói: "Như vầy đi, mọi người đừng nôn nóng, lại chờ thêm một tiếng đồng hồ nữa."
Tam Trung Tieba đã đăng một tuyên bố như vậy ở nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ kém nói thẳng là xóa bỏ tư cách dự tính của Tiết Tư Bác, vô cùng kiên cường, ở phương diện nào đó đã nói lên ý muốn của trường học.
Từ trước đến giờ trường học luôn nói cho qua chuyện tại sao giờ cứng rắn như vậy? Dĩ nhiên là có thâm ý hết rồi.
Lại nghĩ đến nhà họ Tạ rất có tiếng nói ở Tam Trung, tám phần là anh cả y chỉ mưu bày kế. Nếu như là anh y ra tay, sẽ không chỉ có một tuyên bố hời hợt như thế.
Tạ Ngọc Bạch giấu không nói chuyện nhà họ Tạ, kiên nhẫn phân tích cho mọi người, bịp đến mức làm học sinh ban hai ngơ ngác luôn.
"Đỉnh vãi, sao tao không nghĩ tới nhỉ!" Lưu Phi vỗ đùi.
"Trường học nhất định sẽ đứng về phía chân lý!"
"Hiệu trưởng quá ngầu, về sau tao thấy thầy sẽ không lén nói ổng bụng bự nữa!"
Một tiết học, học sinh ban hai bị cư dân mạng mắng đến nỗi chẳng còn tâm tư học hành.
Lúc mười giờ mười phút, cuối cùng dư luận cũng cua cực gắt.
Có đại V chất vấn hành vi của Tiết Tư Bác, lần này thì không có gì, ngộ nhỡ đùa vui quá trớn xảy ra chuyện thì làm sao. Nếu như nói trêu đùa nam sinh ban hai là trò đùa dai, vậy Tiết Tư Bác đẩy một người khiếm thị đi vào thì tuyệt đối là ý xấu. Hình minh họa cảnh vườn thực vật.
Mười giờ mười lăm, Liễu Mỹ Bình thành lập quỹ Tiết Tư Bác với tốc độ ánh sáng, bị đào ra tiền thân là quỹ rửa tiền có tiếng xấu, đổi vỏ để thu hút quyên góp từ cư dân mạng, hiện tại bị hàng ngàn vạn cư dân mạng report trả lại tiền.
Mười giờ mười sáu, cảnh sát lập hồ sơ tố cáo Tiết Tư Bác bị nghi ngờ có liên quan đến việc dẫn dắt lái siêu xe say rượu tông người.
Học sinh ban hai sốc toàn tập, hai tin phía sau là chuyện gì thế này?