Hắn vừa rồi còn khuyên tiểu công tử gì nhỉ? Không được mê tín?
Gửi hy vọng vào thứ hư vô mờ mịt là mê tín, nhưng năng lực của tiểu công tử là có thật!
Thần đều tới cứu bạn, này còn gọi là mê tín sao?
Tạ Ngọc Bạch: "Chú Vương, chú có ổn không?"
Vương Bình ngây ra một lúc, tiểu công tử cũng giống như người bình thường, nhưng hắn lại không thể xem y là một người bình thường được nữa. Người bình thường ai có thể sau khi dốc sức ngăn cản tai họa, còn có thể trấn định như Tạ Ngọc Bạch?
Tốt xấu lái xe cũng hơn hai mươi năm, Vương Bình trấn tĩnh bản thân, chạm vào vô lăng một lần nữa, hắn không quên nhiệm vụ của mình, là đưa tiểu công tử đi học đúng giờ.
Phía sau xe của Vương Bình, chủ chiếc xe Audi chửi thề một tiếng, hỏi thăm tài xế phía trước đột nhiên phanh gấp, bị biến cố thình lình xảy ra líu cả lưỡi.
Nếu vừa rồi xe phía trước tiếp tục chạy....không phải nó bị xe thể thao đâm, thì sẽ là mình bị xe thể thao đâm, nói không chừng sẽ là hai xe bị đâm!
Nhìn chiếc xe thể thao bị đụng tan nát, chủ xe Audi tay chân lạnh toát, tim đập bịch bịch.
Thần tiên đoán! Ông tổ lái xe! Chúa tể may mắn!
Gã gấp không chờ nổi mà muốn xem camera hành trình, xem xem đối phương làm sao có thể phát hiện được.
...................
Cách xa hiện trường tai nạn, Tạ Ngọc Bạch mới nói: "Chuyện này đừng để cho người nhà cháu biết, miễn cho bọn họ lo lắng."
Vương Bình: "Tôi sẽ xử lí được."
Gác lại ngày hôm qua, Vương Bình căn bản không dám tưởng tượng có một ngày tiểu công tử sẽ có bí mật giấu diếm người nhà, càng không dám tin chính mình lại có thể giúp y lấp liếm.
Tạ Ngọc Bạch cười híp mắt: "Mê tín đúng là không tốt."
Vương Bình lúng túng cười.
Tạ Ngọc Bạch nói: " Trừ con ra, trong một trăm người thì chín mươi chín người chắc chắn là bịp bợm. Chú Vương, chú cũng không thể bởi vì chuyện hôm nay mà mê tín mù quáng. Đợi con khai trương rồi đến tìm con là được."
Vương Bình vừa nghe đã hiểu ra, Tạ Ngọc Bạch chỉ là tạm thời thỏa hiệp với người nhà, y vẫn muốn xem bói cho người ta.
"Tiểu thiếu gia kế tiếp có dự định gì?"
"Chú giúp con giữ bí mật hả?"
Tạ Ngọc Bạch tươi cười rạng rỡ, chú Vương không nói gì, y làm gì bên ngoài, không người nào nói với gia đình cả.
"Con tính mở một tiệm mát xa người mù, nhưng trong tay con không có tiền —"
Vương Bình lập tức đáp: "Tôi —"
"Tiền riêng của chú? Không được."
Vương Bình ngượng ngùng cười, được rồi, sống đến từng tuổi này, tiền riêng đều để tiểu bối biết được.
Tạ Ngọc Bạch: " Trước tiên con sẽ bắt đầu từ học nghề, như vậy đáng tin hơn. Giữa trưa hôm nay tan học, chúng ta sẽ đi tìm thử. Sau này con ra ngoài, đều sẽ đi học mát xa."
Vương Bình kinh ngạc nói: "Thiếu gia ngay cả cặp sách còn chưa đeo bao giờ, làm sao có thể mát xa cho người khác? Đại thiếu gia sẽ không đồng ý đâu. Tiền lương đại thiếu gia cho nhiều như vậy, mấy năm nay len lén tích cóp chút đỉnh, chúng ta vẫn tự làm ông chủ đi."
Thậm chí không cần dùng tiền riêng của hắn, Tạ tổng sẽ trực tiếp mở một hội quán cao cấp cho Tạ Ngọc Bạch.
Tạ Ngọc Bạch xua xua tay: "Lại không phải là học thật, con chỉ là tạo một danh nghĩa, vì vậy con muốn tìm một chủ quán đáng tin, tuyệt đối không thể để anh con xúi giục."
Sắp đến trường học, Tạ Ngọc Bạch nắm chắc thời gian sắp xếp: " Lát nữa chú giúp con đi mua một vài thứ, là một bộ công cụ mà người thông thường làm nghề mê tín, càng nhiều càng tốt."
Vương Bình: "Được, chờ lát nữa tôi liền đi mua."
Tạ Ngọc Bạch suy nghĩ chốc lát, lại nói: " Mười tám năm này con chẳng học được gì, con muốn tìm hiểu thế giới này trong thời gian nhanh nhất, nên đọc sách gì đây ạ?"
Vương Bình ngạc nhiên: "Đọc?"
Tạ Ngọc Bạch vội vàng đáp lời: "Anh hai nói, trong điện thoại có quét cái gì đó, chỉ cần chụp lại ảnh, là nó có thể đọc giúp con."
"Ừm.... "Bách khoa toàn thư", "Sử thế giới", "Tiến trình khoa học"? "
Vương Bình có một người con gái, hắn nhanh chóng nghĩ đến dáng vẻ thường ngày của con gái, cảm thấy còn phải thêm sách giáo khoa chín năm giáo dục bắt buộc, cùng " Đương Đại Lưu Hành Ngữ Chú Giải"*.
(*) là tên của quyển sách, dịch nôm na là "Chú thích về ngôn ngữ lưu hành hiện nay."
"Mua hết, mua hết, đặc biệt là cuốn khoa học kia, mua nhiều chút!"
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng!
"Khụ khụ, chính là tiền này, chú, cho con nợ được không ạ?"
Vương Bình nghiêm túc nói: " Mua sách cho con nhỏ, là nghĩa vụ của người lớn."
Con gái hắn từ nhỏ học văn hóa đã hỏng bét, đọc sách ba phút đã ngủ gà ngủ gật, trước giờ chưa từng xin ba ba mua sách.
Vì vậy, Vương Bình chưa từng đặt chân vào hiệu sách, hưởng thụ cảm giác thành tựu khi mua sách cho con, hắn có chút kích động, nóng lòng đạp ga đến hiệu sách.
Tạ Ngọc Bạch cảm thấy khó hiểu, chú Vương hình như có chút mất lí trí?
Lại nói tiếp, đây cũng không phải lần đầu tiên đại quốc sư đi học, y đã học qua một năm Thái học*, không biết là vì sao, liên tục 3 lần làm phu tử từ chức.
*Thái học: cấp học cao nhất thời phong kiến
Lẽ nào bọn họ đều sợ bổn quốc sư nhìn ra bọn họ bị vợ quản nghiêm?
Tạ Ngọc Bạch quanh năm ngồi vững vàng bên cạnh cửa sổ ở hàng cuối cùng của lớp, một mình một bàn, như người vô hình.
Y có xuất thân tốt, ban đầu còn có bạn học nữ nhìn y chằm chằm, nhưng ba năm tiếp theo cũng không còn gì mới mẻ nữa, giữa giờ học ngẫu nhìn liếc nhìn một cái là giải tỏa căng thẳng.
Đây là một trường trung học khá tốt, hơn mười năm giáo dục, khiến cho hầu hết học sinh đều có một thế giới quan niên thiếu đủ đầy mà tươi đẹp, vì vậy, Tạ Ngọc Bạch cũng không phải chịu bất cứ ức hiếp nào, y chính là cái cây nép trong góc bình hoa, mọi người đều biết đập vỡ bình hoa thì phải đền tiền.
Giáo viên mới đều sẽ được thông báo, vị học sinh ngồi bàn đơn kia là tiểu công tử Tạ thị, không cần gọi y trả lời câu hỏi, cũng không phải tham gia thi cử, tốt nhất cũng đừng đáp lời, chỉ cần trông chừng y là được.
Vương Bình nắm thời gian rất chuẩn, cứ đúng 6h50 là đưa Tạ Ngọc Bạch vào chỗ ngồi. Hôm nay trên đường có chút chậm trễ, muộn mất năm phút, Tạ Ngọc Bạch ở cửa nghe thấy tiếng thảo luận của hai nam sinh đang ló đầu ra nhìn.
"Đã năm mươi lăm rồi? Tạ Ngọc Bạch hôm nay không tới?"
"Chắc là như vậy, hoặc là cậu ta sáu giờ năm mươi đến, qua thời gian này chính là xin nghỉ."
"Mày nói bây giờ tao ngồi vào chỗ cậu ta thế nào? Hôm nay giáo viên lịch sử mới đến, tao giả làm Tạ Ngọc Bạch, có thể sống sót mà ngủ được một tiết không?" Lưu Phi ngáp một cái, tối hôm qua hắn không để ý thời gian chơi game suốt đêm, thật buồn ngủ.
"Đờ phắc, mày vừa nói.....", nhóm nhỏ đều nhìn vào nam sinh, không hẹn mà đồng loạt như hổ rình mồi mà nhìn về phía chỗ ngồi của Tạ Ngọc Bạch, phảng phất như thiên đường nhân gian ghế ngồi cho khách VIP.
"Đệt, có thể để tao đi học được ngủ một giấc công khai ở chỗ đó, tao thề sẽ đưa tiền tiêu vặt ra!" Lưu Phi nói, dư quang nhìn thấy Tạ Ngọc Bạch xuất hiện ở cửa lớp, tiếc nuối ngay tức khắc.
Tạ Ngọc Bạch chun chun mũi, bổn quốc sư ngửi được hơi thở của kẻ ngốc lắm tiền.
Lưu Phi cam chịu nhéo bắp đùi một phen, khiến cho mình đau đến nhe răng trợn mắt để giữ tỉnh táo.
Người nào ngủ trong giờ học bị giáo viên bộ môn báo cho chủ nhiệm, vậy thì chờ bị gọi phụ huynh đi.
"Tiền tiêu vặt?"
Một âm thanh xa lạ cất lên, giọng thuần chất thiếu niên, Lưu Phi nhịn không được tìm thử xem là ai, vừa quay đầu nhìn thấy là Tạ Ngọc Bạch, vẻ mặt như gặp quỷ.
"Là, là cậu...."
Tạ Ngọc Bạch: "Có thể bán."
Lớp học lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, có người lên tiếng: "Thì ra cậu có thể nói chuyện?"
Học sinh ban hai đều cho rằng y mắc chứng tự kỉ nghiêm trọng, không thích trò chuyện cùng người khác, thấy Tạ Ngọc Bạch nói chuyện, bèn cho rằng y phục hồi hữu hiệu, ngược lại không có người nhà họ Tạ nào kinh ngạc.
Bệnh tự kỉ nói chuyện, so với kẻ ngốc trở thành người thông minh, thấy cũng nhiều rồi.
Nam sinh tuổi dậy thì thường thích làm một số chuyện phản nghịch, ngang nhiên ngủ trước mặt giáo viên là một cám dỗ vô cùng lớn.
Lập tức có người cạnh tranh báo giá: "Năm chục."
Lưu Phi móc ra tờ một trăm tệ, nhét vào tay Tạ Ngọc Bạch, sau đó nhanh chóng dời chỗ ngồi: "Đã là anh em thì đừng giành với tao!"
Buổi đọc sách sáng hôm nay chủ nhiệm không đến, tuyệt vời. Lưu Phi ngồi ở chỗ Tạ Ngọc Bạch nằm sấp xuống, nhận ra chỗ ngồi này không giống với chỗ của bọn họ, nằm sấp ngủ đặc biệt thoải mái. Một trăm một lần, lời rồi.
Tạ Ngọc Bạch lần đầu được sờ tiền giấy, ngón tay vuốt phẳng từ trên xuống dưới, Lưu Phi ngồi cùng bàn không khỏi nói: "Là một trăm tệ."
Tạ Ngọc Bạch gật gật đầu, y không có khái niệm về định mức tiền, Lưu Phi cho y liền nhận, gấp tiền gọn gàng làm đôi rồi bỏ vào trong túi.
Bổn quốc sư thật biết kiếm tiền.
Ban hai là ban văn học, thành tích xếp hạng học kì luôn dưới đáy, tiết đầu là lịch sử, lúc này vừa thi giữa học kì xong, kỷ luật lỏng lẻo, rất nhiều bạn học đôi mắt vô thần, miễn cưỡng chống mí mắt lên nghe giảng.
Giáo viên lịch sử mới đến tên Chu Tường, không có kinh nghiệm, gõ vài cái lên bảng đen, cả lớp vẫn tử khí trầm trầm* như cũ, đành phải dời sự chú ý đến bạn học sinh đang nguyện ý lắng nghe kia.
*Tử khí trầm trầm [死气沉沉]: chán nản, thiếu sức sống
Ví dụ như cậu học sinh ở hàng đầu tiên như một củ cải trắng mọng nước, có một đôi mắt đen lấp lánh, cả lớp chỉ có cậu là ngồi thẳng lưng, đôi mắt sáng ngời.
Trẻ nhỏ dễ dạy!
Chu Tường ánh mắt từ ái nhìn Tạ Ngọc Bạch: "Bạn học này, em tên gì?"
Chu Tường rõ ràng cảm giác được giờ khắc này, không khí trong lớp đột nhiên thay đổi, cả người mơ màng sắp ngủ cũng dựng đứng lỗ tai.
Tạ Ngọc Bạch nghĩ mình cũng nhận tiền của người ta rồi, chuyên nghiệp đáp: "Lưu Phi ạ."
"Lưu Phi, tốt lắm, em đọc cho cô đoạn này đi, đọc lớn một chút, cho mọi người tỉnh dậy."
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Ngọc Bạch, lại nhìn Lưu Phi đang ngủ, tinh thần phấn chấn,
Cho mày vênh váo ngủ! Lộ tẩy rồi kìa!
Cô giáo chọn ai không được, lại chọn ngay Tạ Ngọc Bạch, y là người mù đó!
Chu Tường cảm giác được ngay lúc này, trừ Tạ tiểu công tử đang ngủ trong góc kia, tất cả mọi người đều thanh tỉnh, cô phỏng đoán ở trong lớp nhân khí của Lưu Phi hẳn rất cao.
Tạ Ngọc Bạch trong ánh mắt của bốn mươi người, bình tĩnh đứng lên, âm thanh lưu loát trôi chảy: " Bãi truất bách gia, độc tôn Nho thuật...."
Các bạn học đang chờ xem kịch hay: ".....?"
Hử? Tạ Ngọc Bạch y, y không phải người mù sao?
Hiện tại người đang đọc kia, là Lưu Phi, hay là Tạ Ngọc Bạch?
Tạ Ngọc Bạch đọc xong, đạt được mục tiêu "Đánh thức cả lớp" của Chu Tường, cô rất hài lòng.
"Bạn học Lưu Phi mời ngồi."
Vừa đẹp, lại nghe lời, đọc sách cũng nghiêm túc, Chu Tường cảm thấy đây chính là tiểu thiên sứ trời ban cho cô.
Tạ Ngọc Bạch vẫn đứng, theo tinh thần không hiểu liền hỏi: "Học sinh vẫn còn chỗ chưa hiểu ạ."
Chu Tường mỉm cười: "Em hỏi đi."
Tạ Ngọc Bạch cau mày, hỏi: "Hán Vũ Đế là ai?"
Thoạt nhìn không ưu tú bằng bạo quân, đây là thiên cổ nhất đế, còn giết con trai mình? Ít nhất bạo quân không có con để giết.
Chu Tường: "......"
Nói học sinh tốt giỏi giang đâu? Giáo viên lịch sử trước đó của em là ai? Là ai??
Tạ Ngọc Bạch làm lơ ánh mắt của giáo viên, cau mày suy nghĩ, theo sách lịch sử, loại bạo quân này, tám phần có thể lưu danh sử sách, tức chết bổn quốc sư!
Chu Tường giải thích đơn giản về cuộc đời của Hán Vũ Đế, cường điệu nói về hùng tài vĩ lược của ông, Tạ Ngọc Bạch càng nghe càng không vui, tức giận ngồi xuống.
Hừ, loại chuyện bạo quân đem bổn quốc sư nhốt lại này, nhìn cũng biết chẳng có sách sử nào thèm viết!
Tạ Ngọc Bạch tức giận trong chốc lát, lại giương đôi mắt mong chờ hỏi cô giáo lịch sử: "Một người ở thời cổ đại lúc gặp thiên tai, quyên góp hai mươi vạn lượng hoàng kim, có được đưa vào sách giáo khoa không ạ?"
Phần chữ nhỏ phía dưới chẳng sợ đi theo cuộc đời bạo quân đâu?
Chu Tường: "........" Muốn từ chức quá.
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích một chút
Đại quốc sư lật ngược sách lịch sử: " Cũng không có ưu tú như bạo quân, liền có thể độc chiếm nguyên một trang....Vậy bạo quân chẳng phải là chiếm luôn hai trang sách?"
Tức giận.jpg
Tần Hoàng Hán Vũ Đường Tông Tống Tổ: "Mi bỏ bộ lọc ra rồi nói chuyện!"
Đại quốc sư nghểnh cổ mặt đỏ tai hồng: "Bộ lọc cái gì! Bổn quốc sư chỉ có Thiên Nhãn thôi nhá!"