Đỗ Thừa Ảnh chậm rãi siết chặt lòng bàn tay, lãnh đạm nói, “Sư đệ, ngươi uống say.”
Lâm Kỳ chậm rãi chớp mắt, mê man nói, “Ngươi đừng thích ta...” Tay y mềm nhũn, khi đầu đang dần nghiêng xuống, Đỗ Thừa Ảnh tay mắt lanh lẹ mà dùng bàn tay to đỡ lấy y.
Làn da nóng bóng dán vào lòng bàn tay, đôi lông mày thanh tú nhăn lại vì đau khổ, trái tim Đỗ Thừa Ảnh từ từ chìm xuống, ở trong lòng Lâm Kỳ, lòng tốt của y đối với hắn dường như trở thành một loại gánh nặng, áp xuống chua xót trong lòng, chậm rãi đem người kia ôm vào trong lồng ngực, hơi dùng sức đem người bế lên.
Đỗ Thừa Ảnh rũ mắt yên lặng nhìn Lâm Kỳ, người trong lòng hai mắt nhắm chặt, gương mặt ửng hồng, hô hấp đều đều, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng thật ra hắn rất an tâm.
Đỗ Thừa Ảnh câu môi cười khổ một chút, ôm người đi về phía động phủ.
Thủy Kỳ Lân ngửi được hơi thở của hai người, liền chạy ra nghênh đón bọn họ, rung đùi đắc ý mà xoay quanh bên chân Đỗ Thừa Ảnh, muốn dùng một sừng chạm một chút vào quần áo Đỗ Thừa Ảnh, đối diện ánh mắt lạnh băng của Đỗ Thừa Ảnh, lập tức sững lại.
Vừa vặn, Tiêu Mạc chạy đến, gọi một tiếng, “Đỗ sư đệ.”
Đỗ Thừa Ảnh đưa lưng về phía Tiêu Mạc, nhàn nhạt nói, “Sư huynh, có việc gì ngày mai lại nói.”
Thủy Kỳ Lân thút thít hai tiếng, lén lút lui về phía sau một bước, Tiêu Mạc thấy thế cũng thức thời nói, “ Được, ngươi cùng Lâm sư đệ nghỉ ngơi thật tốt.”
Tiêu Mạc xoay người rời đi, vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn đã cảm nhận được một tia kinh tâm động phách từ bóng dáng Đỗ Thừa Ảnh, bản năng đối với nguy hiểm khiến hắn quyết đoán lựa chọn rời đi.
Người trong lồng ngực Đỗ Thừa Ảnh.. là Lâm sư đệ đi, bả vai Tiêu Mạc run run, mỗi người đều có số mệnh của mình, tốt hơn hết là bớt lo chuyện người khác thì hơn.
Đặt người lên chiếc giường mềm mại, Đỗ Thừa Ảnh khoanh tay rũ mắt, Thủy Kỳ Lân lặng yên không một tiếng động mà đi đến bên người chủ nhân, hai chân vắt chéo, ngoan ngoãn cọ cọ mu bàn chân Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh nhìn quanh bốn phía, căn phòng này là do chính hắn sắp xếp, bên trong chứa đầy các loại bảo vật mà hắn tỉ mỉ thu thập.
Ba tháng trước, sau khi trọng sinh, hắn lập tức đến Nguyệt Lộ sơn, tìm Tán Nguyệt chân nhân bái sư, Thủy Kỳ Lân cũng chạy ra từ Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu tìm được hắn, sau đó thức tỉnh linh lực lấy lại tu vi, hắn mã bất đình đề* đi đến Hoa Nguyên Lâm thị tìm kiếm Lâm Kỳ.
*Bận rộn không nghỉ. Ngựa không ngừng vó.
Dưới hiên ngói đen hồng, người nọ mỉm cười, nhưng lại không phải bộ dáng hắn nhận thức.
Đó không phải y.
Đỗ Thừa Ảnh cũng không ở lại quá lâu, lưu lại một sợi thần thức bảo hộ thể xác ‘ Lâm Kỳ ’ liền rời đi.
Đối với việc hội ngộ, hắn có quá nhiều chờ mong, hắn muốn dành cho sư huynh những điều tốt đẹp nhất.
Nhưng hắn lại xem nhẹ một điều, ‘ tốt nhất ’ trong suy nghĩ của hắn đến cùng có phải là cái tốt nhất với Lâm Kỳ hay không?
Xung quanh có rất nhiều bảo vật chưa từng bị động qua, thậm chí có một số còn bị phủ một lớp bụi mỏng, có thể thấy chủ nhân của động phủ đối với những bảo bối này đều nhắm mắt làm ngơ, thậm chí keo kiệt đến mức không muốn để ý tới chúng dù chỉ một chút.
Người đang ngủ say trên chiếc giường mềm mại đến trong mộng cũng cau mày, bộ dáng không an bình, cho dù hoàng hôn có dịu dàng đến đâu cũng không thể khiến Lâm Kỳ ngủ ngon.
Tình yêu mà hắn tình nguyện bỏ ra vẫn chưa làm Lâm Kỳ cảm thấy hạnh phúc.
Khi Lâm Kỳ tỉnh lại liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, mí mắt giống bị dính keo khó có thể mở ra, đúng lúc này bên môi truyền đến một chút lạnh lẽo, “Ăn vào, giải rượu.”
Lâm Kỳ theo bản năng mở miệng, đan dược vào miệng là tan, cảm giác mát lạnh sảng khoái truyền lan khắp tứ chi, Lâm Kỳ lúc này mới mở bừng mắt.
Đỗ Thừa Ảnh đang ngồi ở bên giường nhìn y, Thủy Kỳ Lân giống như ngọn núi nhỏ ghé vào một bên ‘ meo ’ một tiếng.
Hệ thống tri kỷ nói, “Hắn nhìn cậu cả đêm.”
Lâm Kỳ, “...”
“Sư đệ tỉnh,” Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói, “Còn có chỗ nào không khoẻ sao?”
Lâm Kỳ ngồi dậy, tránh đi ánh mắt chuyên chú của Đỗ Thừa Ảnh, “Tạm được.”
Đỗ Thừa Ảnh trầm mặc không nói, trong phòng tràn ngập sự yên lặng trì trệ.
Sau một lúc lâu, Đỗ Thừa Ảnh mới chậm rãi nói, “Sư đệ còn nhớ rõ tối hôm qua chính mình nói gì sao?”
Mặt Lâm Kỳ hơi hơi đỏ, thời điểm y nói ra những lời đó kỳ thật không say lắm, vẫn còn một ít lý trí, cũng lợi dụng say rượu đem lời này nói ra, miễn cho hai người bọn họ khó xử.
Đỗ Thừa Ảnh thấy gò má y ửng đỏ, ánh mắt né tránh, liền biết y vẫn còn nhớ rõ, cũng tính ngươi truy ta trốn, hít sâu một hơi.
“Lâm sư đệ, Đỗ sư đệ, các ngươi tỉnh rồi sao?”
Ngoài động phủ truyền tới tiếng la trung khí mười phần của Tiêu Mạc.
Sau một lát, Thủy Kỳ Lân chậm rãi đi ra khỏi động, trừng mắt nhìn Tiêu Mạc đầy mặt tươi cười, Tiêu Mạc ngượng ngùng thu hồi cánh tay đang vẫy vẫy của mình, nói với Vạn Trúc Phong bên cạnh, “Từ từ đã, chờ một chút.”
Vạn Trúc Phong nghỉ ngơi một đêm, cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tò mò với Thủy Kỳ Lân, Thủy Kỳ Lân ngáp một cái khoanh chân ngồi xuống, giống như người gác cổng ở lối vào động phủ tráng lệ, khiến người ta không khỏi liên tưởng bước tượng trước cửa hoàng cung.
Trong động phủ, Lâm Kỳ ho nhẹ một tiếng, “Tiêu sư huynh đến rồi, ta đi ra ngoài xem một chút.” Hai chân mới vừa đặt trên mặt đất, Đỗ Thừa Ảnh đã nắm lấy cánh tay y.
Bàn tay Đỗ Thừa Ảnh to rộng, lòng bàn tay lại ấm áp, ngược lại thân thể Lâm Kỳ lại hơi nóng, Đỗ Thừa Ảnh vừa nắm chặt liền phát hiện ra, mày nhíu lại, " Sao lại phát sốt?”
“Không có gì,” Lâm Kỳ quay mặt đi, “S Chỉ là say rượu mà thôi.” Tuy nói như vậy, cổ của y lại đỏ bừng, tay nhẹ nhàng tránh đi, đôi mắt cũng không dám nhìn Đỗ Thừa Ảnh.
Thôi.
Đừng ép buộc y.
Đỗ Thừa Ảnh buông lỏng lòng bàn tay, Lâm Kỳ rút cánh tay ra khỏi lòng bàn tay hắn như chạy trốn, cúi đầu ánh mắt bay loạn, lắp bắp nói, “Ta, ta đi gặp Tiêu, Tiêu sư huynh.” Xoay người mất tự nhiên mà chạy ra ngoài.
Đỗ Thừa Ảnh ngồi ở trên giường, chớp mắt nhìn theo bóng dáng hoảng loạn của Lâm Kỳ, lông mày chậm rãi giãn ra, khóe môi nhếch lên, so với vẻ đau khổ đơn thuần, Lâm Kỳ càng giống vẻ không biết làm sao và ngượng ngùng hơn.
Thời điểm Lâm Kỳ đi ra ngoài, cửa đã bị thân thể to lớn của Thủy Kỳ Lân chặn lại, dứt khoát liền trèo lên tấm lựng mềm mại của Thủy Kỳ Lân, bò đến đỉnh đầu Thủy Kỳ Lân mới gặp được thiếu niên thanh y quen thuộc đang cong eo đối với Thủy Kỳ Lân ‘ meo meo meo ’.
Một bên Tiêu Mạc híp mắt nén cười nói, “Nhị sư đệ, ngươi phát âm có chút không đúng, Vô Hạ nghe không hiểu.”
Vạn Trúc Phong thay đổi giọng, “Meo meo meo?”
Lâm Kỳ, “...” A, Vạn sư huynh vẫn như vậy, đơn thuần dễ lừa.
Vạn Trúc Phong meo nửa ngày không được đáp lại, lưng đau nhức đứng thẳng dậy, đối diện với Lâm Kỳ trên đỉnh đầu Thủy Kỳ Lân vẻ mặt một lời khó nói hết, há miệng thở dốc, ma xui quỷ khiến mà ‘ meo ’ một tiếng.
Tiêu Mạc, “Ha ha ha ha ha!”
Lâm Kỳ bất đắc dĩ nói, “Tiêu sư huynh, ngươi...” Nhìn thì trông thành thật, vậy mà lại gian tà như thế.
Vạn Trúc Phong cũng cười một chút, “Ngươi chính là Lâm sư đệ đúng không, ta là nhị sư huynh của ngươi Vạn Trúc Phong, vừa trở về liền nghe được đại danh của ngươi, thật là anh hùng xuất thiếu niên.”
Lâm Kỳ ngượng ngùng nói, “Vạn sư huynh khách khí, kỳ thật ta cũng không có bản lĩnh gì, đều là vận khí.” Đỗ Thừa Ảnh yêu cầu y giữ bí mật, cho dù ở trước mặt Tiêu Mạc cũng chỉ nói là do Lâm Kỳ đánh bậy đánh bạ gặp được Thủy Kỳ Lân.
“Vận khí cũng là một bộ phận của thực lực,” Vạn Trúc Phong mặt không chút nịnh nọt, ấm áp cười nói, “ Con cưng của Thiên Đạo mới là người thắng chân chính.”
Lâm Kỳ bị nói đến mặt càng lúc càng đỏ.
Hệ thống, “A, thật ra cũng không phải cái gì mà con cưng của Thiên Đạo, chỉ là được Đỗ Thừa Ảnh sủng mà thôi.”
Lâm Kỳ, “...ngươi mà xem tống nghệ của ngươi đi.”
Hệ thống, “Quảng cáo, nếu không ai có thời gian rỗi cùng cậu tán gẫu.”
Lâm Kỳ, “...”
Kiếp trước Lâm Kỳ cùng hai vị đệ tử của Tán Nguyệt chân nhân quan hệ không tệ, hai người đều tính tình ôn hòa, ba người hàn huyên vài câu, Thủy Kỳ Lân đang nằm bò bỗng nhiên đứng dậy, chở Lâm Kỳ đứng sang một bên.
Đỗ Thừa Ảnh từ phía sau Thủy Kỳ Lân đi ra, Vạn Trúc Phong vội vàng đứng yên, “Đỗ sư đệ.” Đối với sư đệ Đỗ Thừa Ảnh này, hắn không dám chậm trễ, ai bảo sư đệ này khí thế thật sự quá mạnh, quả thực chính là dị loại trong môn hạ Tán Nguyệt chân nhân.
“Vạn sư huynh,” Đỗ Thừa Ảnh chắp tay, “ Lần này sao trở về nhanh như vậy?”
Vạn Trúc Phong sắc mặt suy sụp, hắn bất đắc dĩ nói, “Một lời khó nói hết.”
“Không bằng như vậy, Lâm sư đệ đi rửa mặt chải đầu dùng bữa, hai vị sư huynh đi vào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Đỗ Thừa Ảnh giơ tay ý bảo hai người đi vào.
Tiêu Mạc nói, “Rất tốt,” nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Kỳ đang nằm trên người Thủy Kỳ Lân, “Lâm sư đệ, đi nhanh về nhanh.”
Lâm Kỳ trốn trong bộ lông mềm mại của Thủy Kỳ Lân, nhỏ giọng ‘ ừm ’ một tiếng.
Đỗ Thừa Ảnh cũng xem như không thấy y, ba người biểu tình nghiêm túc cùng nhau tiến vào động của Lâm Kỳ.
Chủ nhân là Lâm Kỳ đã bị an bài đến rõ ràng, ngay cả Thủy Kỳ Lân cũng chở Lâm Kỳ hướng về phía dòng suối như không có chuyện gù xảy ra sau lời của Dỗ Thừa Ảnh.
Lâm Kỳ ghé vào bộ lông mềm mại của nó, nhỏ giọng nói, “Kỳ thật ngươi vẫn nghe lời hắn, có phải hay không?”
Thủy Kỳ Lân run run vành tai dưới tóc dài, làm bộ nghe không hiểu.
Lâm Kỳ luồn năm ngón tay vào mái tóc bồng bềnh của Thủy Kỳ Lân, lấy ngón tay làm lược nhẹ nhàng chải tóc cho Thủy Kỳ Lân, liên thanh thở dài.
Hệ thống, “Than cái gì? Cậu không phải cự tuyệt hắn rồi sao? Luyến tiếc?”
Lâm Kỳ, “... Không có bỏ được hay không, chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
Hệ thống, “Phải không?”
Lâm Kỳ nhấp môi không nói, y cũng không cảm thấy bản thân so với Đỗ Thừa Ảnh liền cao hơn một bậc, chỉ là sự thật hiện ra trước mắt, khoảng cách giữa Đỗ Thừa Ảnh và y so với chân trời góc biển càng xa xôi hơn, y thừa nhận được một người toàn tâm toàn ý yêu thích thật sự rất ấm áp làm người ta nhịn không được muốn đầu hàng trước trải nghiệm này.
Nhưng chính là không được, y tốt nhất là nghĩ cũng không cần nghĩ.
Đây là công việc của y.
Bài học rút ra từ vết xe đổ của điều phối viên bị lạc trong tiểu thế giới là trọng tâm trên bảng đen của lão sư trước khi đào tạo.
“ Tất cả cá điều phối viên dự bị, các bạn phải nhỡ kỹ rằng, nhân vật trong tiểu thế giới dù có hấp dẫn đến đâu, bạn cũng không thể thực sự yêu họ, bọn họ có kịch bản của riêng họ, bạn có cuộc sống mà bạn muốn sống. Một cuộc làm quen ngắn ngủi và một cuộc chia tay, đó là những gì bạn có với họ.”
Thủy Kỳ Lân cúi đầu nằm sấp xuống đất, nhẹ ‘ meo ’ một tiếng, Lâm Kỳ trong ký ức bừng tỉnh, dùng sức từ trên lưng Thủy Kỳ Lân trượt xuống.
Đôi mắt lộng lẫy của Thủy Kỳ Lân ôn nhu ngóng nhìn y, nhẹ nhàng lấy đầu vuốt ve một bờ vai của y.
Lâm Kỳ duỗi tay xoa lỗ tai mềm mại của Thủy Kỳ Lân, xúc cảm mỹ diệu cực kỳ, nhưng đối với y mà nói chung quy chỉ là giả, sau khi nhiệm vụ kết thúc rời khỏi thế giới này, y sẽ không bao giờ có thể chạm vào nó nữa.
Lâm Kỳ thu hồi tay, nhìn về phía mặt nước lặng yên không gợn sóng, Thủy Kỳ Lân cũng nhìn lại đây, một người một linh thú nhìn nhau trên mặt nước trong suốt như gương, Lâm Kỳ khẽ cười một chút, “Vô Hạ, ngươi thật đáng yêu.”
Thủy Kỳ Lân vành tai run run, trên mặt rồng lộ ra biểu tình giống như nụ cười.
Lâm Kỳ vỗ vỗ đầu nó, thấp giọng nói, “Ta không thể quá thích ngươi.”
Thủy Kỳ Lân lẳng lặng xuyên qua mặt nước lặng lẽ nhìn y, sau khi trông thấy Lâm Kỳ trong mắt ngày càng u ám, cúi đầu đem mặt vùi vào trong suối nước, ngẩng đầu hướng Lâm Kỳ đang xôn xao lắc đầu.
Bọt nước không ngừng bắn lên trên người Lâm Kỳ, Lâm Kỳ vừa cười vừa ngăn cản, “Vô Hạ, ngươi quá nghịch ngợm!”
“Sư đệ, ngươi cười cái gì?” Vạn Trúc Phong không biết tin tức dưới chân núi ma tu tàn sát bừa bãi có cái gì buồn cười, khiến vẻ mặt vốn nghiêm túc Đỗ Thừa Ảnh bỗng nhiên câu môi nở nụ cười.
Đỗ Thừa Ảnh thu hồi ánh mắt, ý cười nhạt nhẽo, “Không có gì.”
Hắn vẫn thích nụ cười của Lâm Kỳ, kể cả Lâm Kỳ nói ‘ đừng thích y ’, hắn cũng vẫn thích, từ ánh mắt đầu tiên liền luân hãm người, sao có thể nguyện ý buông tay?
______
Định làm 2 chap mà buồn ngủ quá nên thôi:v