• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hệ thống, “Ngươi đỏ mặt.”

Lâm Kỳ, “...”

Không cần hệ thống nói y cũng biết chính mình đang đỏ mặt, gò má đều đã nóng bừng.

Lâm Kỳ chưa từng nói qua chuyện tình cảm, cũng chưa từng có ý định yêu đương, nhưng không đại biểu y là đồ ngốc hoàn toàn không biết gì cả, cho dù Đỗ Thừa Ảnh xem y là huynh đệ hay là cái gì khác, y vẫn có thể trong một tháng này cảm nhận được từng chút một.

Chỉ là không muốn thừa nhận ở trước mặt hệ thống chuyện này mà thôi.

Dù sao hệ thống chỉ cần một lời không hợp những tài liệu khoa học phổ cập khiêu dâm đó sẽ tát vào mặt y.

Lâm Kỳ nghĩ thầm cho dù yêu đương, chẳng phải cần đi từng bước một sao? Đương nhiên y tuyệt đối không có ý muốn cùng Đỗ Thừa Ảnh yêu đương, tuyệt đối không có!

Đỗ Thừa Ảnh thấy Lâm Kỳ đỏ mặt không nói lời nào, ngữ khí mang ý cười nói, “Vừa rồi có phải bị doạ sợ hay không?”

Lâm Kỳ, “...Không có.” Đúng là có hơi hoảng.

Bộ dáng mạnh miệng cũng thực đáng yêu, Đỗ Thừa Ảnh đây là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Lâm Kỳ hiện tại cho dù có nhổ nước miếng vào mặt hắn, hắn cũng sẽ khen một câu thơm quá.:)))

Đỗ Thừa Ảnh cũng không vạch trần y, ngược lại nói với y, “Sư đệ muốn dạng linh thú gì?”

“Linh thú của ta?” Lâm Kỳ buột miệng nói.

Tuy rằng Bão Thúc chân nhân nói tìm linh thú ở Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu đơn giản như hít thở, nhưng sự thật là trong bốn vị chân nhân năm đó cũng chỉ có Duyên Vũ chân nhân mang linh thú từ Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu ra, hơn nữa nó mang ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, chỉ mang ra một con linh điệp* thôi.

*Bướm:v

Chỉ có nhân vật chính như Đỗ Thừa Ảnh mới có thể từ Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu cưỡi Thủy Kỳ Lân tắm máu chạy ra.

Mà Lâm Kỳ chỉ có thể làm một vật trang sức.

Lâm Kỳ vội nói, “Ta không muốn linh thú gì, bình an vô sự đi ra ngoài là được.”

Đỗ Thừa Ảnh nói, “Thủy Kỳ Lân thế nào?”

Lâm Kỳ, “...” Đó là của ngươi.

Lâm Kỳ trong cơn hoảng loạn bên trong rốt cuộc tỉnh táo lại, y thiếu chút nữa đã quên y là một người công cụ, cho dù thật sự tìm được Thủy Kỳ Lân nó cũng sẽ không đi theo y, ' đưa trang bị cho nam chủ ' chuyện này y rất thành thạo, vì thế nói, “Thủy Kỳ Lân rất tốt.”

Đỗ Thừa Ảnh vừa lòng gật đầu, nghĩ đến việc Lâm Kỳ không nhìn thấy, lại dùng tay vén tóc bên thái dương của Lâm Kỳ, cảm nhận một luồng gió ấm áp thổi qua bên tai, Lâm Kỳ mất tự nhiên mà né tránh, có điểm thất thố.

Được một người đến từ thế giới khác yêu thích là một trải nghiệm kỳ diệu.



Không, được yêu đối với Lâm Kỳ mà nói là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Có chút thẹn thùng có chút sợ hãi còn có nhàn nhạt cao hứng.

Rốt cuộc được thích so với bị người khác chán ghét vẫn tốt hơn nhiều.

Nếu Đỗ Thừa Ảnh có thể đi đúng hướng về chính đạo càng tốt.

Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu, Lâm Kỳ cùng Đỗ Thừa Ảnh đều không phải lần đầu tiên đi vào, kiếp trước bọn họ vì tránh né hung thú đuổi giết nhảy vào trong hồ, Đỗ Thừa Ảnh bởi vì không có chút linh lực nào, trong hồ không ngừng chìm xuống, Lâm Kỳ không thể không đi theo một đường bảo hộ hắn, nhân duyên trùng hợp phát hiện ra bí mật bên dưới Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu.

“Sư đệ,” Đỗ Thừa Ảnh cầm tay Lâm Kỳ buông thõng bên người, nhẹ giọng nói, “Ngươi tin tưởng ta không?”

Lâm Kỳ biết Đỗ Thừa Ảnh muốn làm cái gì, “Tin tưởng.”

Đỗ Thừa Ảnh nghe được đáp án hắn muốn nghe, tay hơi siết chặt, đem tay Lâm Kỳ đan vào tay, dẫn đường Lâm Kỳ chậm rãi đi về phía trước, sau đó lao vào trong hồ.

Khoảnh khắc nhảy vào trong hồ kia, Lâm Kỳ nín thở, chuẩn bị tiếp thu lễ rửa tội của hồ nước lạnh băng, nhưng nước hồ không có đánh úp lại.

Linh lực dệt thành một tấm lưới vô hình, đem nước hồ ngăn cách với hơi thở của Lâm Kỳ, dưới làn nước đen kịt dường như có bóng người vô hình lượn quanh Lâm Kỳ như hình với bóng.

Là Đỗ Thừa Ảnh.

Cảm giác ấm áp nhẹ nhàng trên vai, phảng phất như đang nói có hắn ở đây, không cần lo lắng.

Dưới làn nước yên tĩnh, hai người không tiếng động rơi xuống, bên tai Lâm Kỳ chỉ nghe thấy tiếng sóng nước bị chia cắt, những thứ còn lại đều bị tấm bảo vệ vô hình ngăn cách bên ngoài.

Lâm Kỳ đã quen làm người công cụ, quen dùng thân thể của chính mình bảo vệ nam chủ, y cũng không cảm thấy có bất công gì, bởi vì đây là công việc của y.

Nhưng trái lại, trong lòng Lâm Kỳ vẫn có điểm khác thường.

Trong bóng đêm chậm rãi lộ ra một ta sáng.

Sức mạnh trên vai đột nhiên siết chặt, mang theo Lâm Kỳ lao về phía ánh sáng.

“Rầm ”

Mặt nước phẳng lặng không gợn sóng đột nhiên bị phá vỡ, trước khi chạm vào mặt nước, Lâm Kỳ theo bản năng nhắm mắt lại, cảm giác lạnh băng khi phá vỡ mặt nước trong tưởng tượng của y không có xảy ra.

Y mở mắt ra, lúc này mới phát hiện hoa đào trên đầu đang lơ lửng trong không trung, nước nhỏ giọt lan toả trên đỉnh đầu, như thể một chiếc áo choàng trong sốt che phủ trên đỉnh đầu y, tách y khỏi làn nước lạnh lẽo.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, giống như vì sao lốm đốm trong nước, hoa anh đào trắng như tuyết xuôi theo dòng nước, giống như cầu vồng từ trên trời giáng xuống, Lâm Kỳ mắt cũng không chớp mà nhìn cảnh tượng này, không khỏi ngẩn người.

Đỗ Thừa Ảnh rũ bỏ trường bào ướt đẫm, thấp giọng nói, “Lên bờ đi.”

Lâm Kỳ lấy lại tinh thần, người bỗng nhiên lơ lửng, cả người bị nhấc ra khỏi mặt nước, y rơi vào một lồng ngực trong suốt, ngơ ngác nói, “Sư huynh, ta tự mình...”

Đỗ Thừa Ảnh nói, “Đừng nhúc nhích, nguy hiểm.”

Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu lấy nước làm mắt trận, hết thảy đều là hình ảnh phản chiếu, những thứ mà mọi người rơi vào tiếp xúc qua ở Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu đều là hư ảo, chỉ có xuyên qua mắt trận, mới có thể chân chính chạm vào địa phận thật sự của Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu.

Mỗi một cái hồ đều là mắt trận, nước trong hồ hoà lẫn với nước suối màu vàng, người tu vi thấp cố chấp muốn qua, chính là rơi vào trong hồ cũng có thể bị dòng nước lạnh thấu xương khiến cho bỏ mạng.

Khi Đỗ Thừa Ảnh ôm Lâm Kỳ từ trong hồ đi ra, cả người đã hơi kiệt sức.

Hắn là người đã chết qua một lần, nước hoàng tuyền cũng đã chảy qua trên người hắn, thống khổ kiếp trước lầm lượt tái diễn, những cảnh tượng bất kham không thể chịu nổi kia như đèn kéo quân hiện lên trước mắt hắn, cuối cùng là hình ảnh khoé môi Lâm Kỳ dính máu, bộ dáng mắt rưng rưng, tâm tính hắn suýt nữa bị dao động, còn tốt... May mắn thay người này vẫn ở bên người hắn, ở dưới sự bảo hộ của hắn, bình an vô sự, không ai có thể làm thương tổn y.

Lâm Kỳ bị đặt đứng yên dưới tàng cây, không nghe thấy Đỗ Thừa Ảnh mở miệng, cũng không biết Đỗ Thừa Ảnh bị thương hay là cố ý trêu y, sờ sờ chóp tai nóng bỏng của mình, trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng nói, “Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”

“Không có việc gì,” Đỗ Thừa Ảnh ngắn gọn nói, “Đi phía trước đi.”

Lâm Kỳ lo lắng trong giây lát, nhưng lập tức nghĩ đến Đỗ Thừa Ảnh là nam chủ, nam chủ có hào quang, tự nhiên sẽ không có việc gì.

Sau khi xuyên qua hồ nước, cảnh tượng trước mặt cùng cảnh tượng bên kia hồ giống nhau như đúc, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện hướng đi của Lưu Vân Sơn hoàn toàn tương phản, Lâm Kỳ đối với phương hướng Thủy Kỳ Lân không nhớ rõ, tóm lại là dựa vào hào quang nam chủ đánh bậy đánh bạ.



Đỗ Thừa Ảnh nói y chạy đi đâu y liền chạy đi đó, Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu phồn hoa tựa cẩm, chỉ có ban ngày không có ban đêm, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, Lâm Kỳ ôm tâm thái chơi xuân, đi chưa được mấy bước lại bị Đỗ Thừa Ảnh đè bả vai.

“Có động tĩnh.” Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói.

Lâm Kỳ nghĩ thầm chính mình không chỉ có cái mũi không linh, lỗ tai cũng không tốt, y hoàn toàn không nghe được bất luận thanh âm gì, bất quá nếu Đỗ Thừa Ảnh đã nói như vậy, nhất định là có vấn đề, y nghe lời không nhúc nhích, nhỏ giọng nói, “ Có muốn tìm chỗ trốn không?”

Đỗ Thừa Ảnh cong khóe môi, cái lạnh thấu xương phảng phất đã biến mất dưới ánh mặt trời, hắn hơi hơi cúi người, ghé vào vành tai trắng nõn của Lâm Kỳ, thấp giọng nói, “ Được.”

Hơi thở ấm áp phả bên tai, lỗ tai Lâm Kỳ run run, Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng đè vai y, bước chân hướng đến phía đồng bằng xanh tươi.

Đồng bằng vô tận hoàn toàn không bị cản trở, những ngọn núi nhấp nhô và mây mù tựa hồ gần trong tầm tay, nhưng lại xa cuối chân trời, bên này Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu an tĩnh cực kỳ.

Nơi xa tựa hồ có hoa nở giữa cỏ xanh, màu sắc rất nhạt, rất dễ thấy trong màu xanh mênh mang.

Đỗ Thừa Ảnh đứng yên, Lâm Kỳ cũng thuận thế đứng lại, cứng ngắc đứng tại chỗ, nghi hoặc nói, " Ngươi không phải đi sao?”

Gió thổi qua bình nguyên, ánh nắng chiếu rọi xuống nơi đóa hoa hơi lay động, Đỗ Thừa Ảnh duỗi tay cầm lấy cằm Lâm Kỳ, trước khi Lâm Kỳ lùi bước, xoay mặt y lại nói, “ Ngươi nhìn đi.”

Ánh mắt theo qua, gió đột nhiên trở mạnh, những bông hoa rơi giữa cỏ xanh run rẩy bay lên không trung, hướng về Lâm Kỳ từ từ bay tới.

Khi những bông hoá đó đến gần hơn, Lâm Kỳ nhịn không được mở to hai mắt.

Kia căn bản không phải bông hoa nhỏ vô danh.

Đôi cánh pha lê toả sáng trong suốt dưới ánh mặt trời, đuôi cánh thon dài như tơ tản ra giữa không trung, hàng trăm con bướm tinh linh giống như tìm thấy chủ nhân bay xung quanh Lâm Kỳ, giữa cánh những con suối màu vàng chảy xuống như kết thành băng, trong khoảng thời gian ngắn, xung quanh Lâm Kỳ giống như sao trời đảo ngược, khiến y hoa cả mắt.

Bàn tay được nâng lên, một lực ấm áp nắm lấy ngón tay y, y nhẹ nhàng chạm vào con bướm bằng một lực ôn nhu và không thể cưỡng lại được.

Linh điệp phe phẩy cánh, dịu ngoan ngừng ở đầu ngón tay Lâm Kỳ, cẩn thận dùng xúc tu hôn lên làn da y.

Lâm Kỳ mắt chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, nhất thời đau xót bao trùm thân thể suýt nữa không đứng dậy được, lực lượng vô hình gắt gao ôm thân hình sắp ngã xuống của y, trầm giọng nói, “Ổn định tâm thần.”

Lâm Kỳ trong lòng rùng mình, hít hít cái mũi, “Ta không sao.”

Linh điệp sinh ra ở hoàng tuyền, có thể liên thông âm dương, kế thừa sinh tử, đối với người tu đạo như bọn họ có tác dụng rất lớn để rèn luyện tâm tính.

Duyên Vũ chân nhân năm đó từ Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu mang ra một con linh điệp, đáng tiếc linh điệp kia sau khi rời khỏi nước hoàng tuyền liền chết, sau một ngày từ Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu ra liền hóa thành bụi, nhưng đây đã là một thành tựu cực kỳ ghê gớm.

Một chút nhìn thấy nhiều linh điệp như vậy, Lâm Kỳ không khỏi cảm thán quả nhiên nam chủ chính là nam chủ, sau trọng sinh bàn tay vàng vẫn tràn đầy.

“Thích sao?” Đỗ Thừa Ảnh nhẹ giọng nói.

Lâm Kỳ gật đầu, “ Thật đẹp.”

Đỗ Thừa Ảnh hơi vung tay, bên trong dãy núi nơi xa chợt truyền đến một tiếng thét dài, tiếng huýt gió mênh mông linh hoạt kỳ ảo, tựa có thể đánh thức hồn phách con người, Lâm Kỳ vừa nghe liền biết là tiếng kêu của Thủy Kỳ Lân.

Quả nhiên, sau một lát, Thủy Kỳ Lân toàn thân trắng như tuyết từ trong một đoàn mây mù gió xoáy chạy xuống, trong nháy mắt liền dừng ở trước mặt Lâm Kỳ.

Đỉnh đầu Thủy Kỳ Lân có một cái sừng đơn trong suốt như pha lê, mặt rồng thân hổ, đôi mắt xanh lam, giống như một ngọn núi tuyết nhỏ, thập phần lãnh ngạo.

Đuôi mắt của nó đầu tiên dừng ở chủ nhân trong suốt của nó, sau khi nhận được cái nhìn lạnh lùng từ Đỗ Thừa Ảnh, nó nằm xuống trước hai chân của Lâm Kỳ đang sững sờ, ngoan ngoãn mà nghiêng nghiêng đầu, xoè bộ lông tơ và bộ râu xù ra, đồng thời mở miệng nhỏ với những chiếc răng lấp lánh sắc nhọn, nhỏ giọng nói, “Meo meo.”

Lâm Kỳ, “...” Này cũng quá thái quá.

Đỗ Thừa Ảnh bất động thanh sắc nói, “Sư đệ, vận khí của ngươi thật tốt, Thủy Kỳ Lân đây là hướng ngươi nhận chủ.”

Lâm Kỳ, “...” Doạ y đâu?

Đỗ Thừa Ảnh nói, “Có Thủy Kỳ Lân, liền không cần lo lắng linh điệp rời nước hoàng tuyền sẽ biến mất.”.

Lâm Kỳ có điểm đau đầu.

Vai trò của y là người công cụ! Mang theo Thủy Kỳ Lân cùng nhiều linh điệp như vậy đi ra ngoài, kia không phải là vấn đề lớn sao! Đoạt suất diễn của nam chủ!



Càng đau đầu chính là suất diễn này do chính tay nam chủ toàn lực nhét vào tay y.

“Ách.” Lâm Kỳ khô cằn nói, “ Kỳ thật ta...thực sự không thích Thủy Kỳ Lân.”

Thủy Kỳ Lân, “...” Trời ạ, người này đang nói cái gì vậy, nó đem chính mình dưỡng da dẻ mịn màng trơn bóng, tóc bồng bềnh, mỗi ngày đều tắm rửa thơm ngào ngạt, y thế nhưng nói không thích nó! Tức giận!

Đỗ Thừa Ảnh khẽ nhíu mi, ánh mắt nghiêm khắc mà nhìn về phía Thủy Kỳ Lân, “ Tại sao? Ngươi không thích chỗ nào? Là màu lông? Hay là chỉ có một sừng?”

Thủy Kỳ Lân, “...” Chủ nhân, đừng như vậy...

“Không, ý ta là ta không thích hợp với Thủy Kỳ Lân...một linh thú hùng mạnh như vậy,” Lâm Kỳ luống cuống tay chân mà giải thích nói, “ Tư chất ta bình thường, thật sự là không xứng với Thủy Kỳ Lân.”

“ Chỉ là một con thú mà thôi, không có gì đáng giá cả.” Đỗ Thừa Ảnh ôn thanh nói.

Thủy Kỳ Lân biết chủ nhân của mình tính tình lãnh khốc, chưa từng có lời lẽ tốt đẹp nào đối với nó, nhưng nghe được Đỗ Thừa Ảnh đánh giá lạnh lùng như vậy vẫn nhịn không được chảy xuống giọt nước mắt bi thống.

Đỗ Thừa Ảnh, “Xem, nó cũng cảm thấy ngươi xứng.”

Thủy Kỳ Lân rơi lệ kêu ‘ ô ’ hai tiếng, thương tâm đến nỗi chòm râu đều giật giật.

Lâm Kỳ có chút không chịu được.

Y phải thừa nhận rằng kiếp trước y phi thường phi thường thích linh thú lông xù xù giống như Thủy Kỳ Lân, ngại Thủy Kỳ Lân là linh thú của Đỗ Thừa Ảnh, cùng chung trái tim với Đỗ Thừa Ảnh, nên y không động thủ động cước mà đi sờ, kỳ thật trong lòng đã sớm đối với Thủy Kỳ Lân một thân lông xù xù này chảy nước dãi ba thước.

“Ta, ta...” Lâm Kỳ cắn răng, quyết tâm công tác kiên định ngăn cản y bị dụ hoặc, lớn tiếng nói, “Ta dị ứng lông thú!”

Đỗ Thừa Ảnh ôn nhu nói, “Không quan hệ, chúng ta có thể cạo sạch lông của nó.”

Thủy Kỳ Lân, “...”

Lâm Kỳ, “...”

_______

Haha tôi chỉ muốn nói là Ảnh ca của chúng ta chiều vợ quá đáng quá thể:)))

Khổ thân Thủy Kỳ Lân đều đã như vậy rồi mà vẫn bị ghét bỏ chia buồn rớt cho ẻm một giọt nước mắt =)

Tui định làm tiếp bộ boss xuyên thành tiểu khá ái nè không biết có nhà nào làm nốt chưa

Nếu có rồi thì cho tui biết với nha để đi đọc đỡ phải làm:v

Mấy bà có định đọc một bộ nữa của tác giả này không để tui làm nốt cũng là xuyên á nhưng mà là xuyên thư tên là Sau khi xuyên sách ta cự tuyệt chính mình nhân thiết nếu ok thì tui làm á không thì phải hết bộ này mới làm:v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK