Lúc đến cửa, Dư Khác Bạch lại có chút do dự, y biết mật khẩu vào nhà, là Trịnh Tuân cố tình cho y biết, nhưng y vẫn cứ nghĩ mình chỉ là một người ngoài, tùy tiện tiến vào nhà người ta thật sự không hay lắm.
Dư Khác Bạch bấm chuông cửa hồi lâu nhưng vẫn không có người mở cửa. Y nghĩ có lẽ Trịnh Tuân đã đi ra ngoài, vì vậy quyết định ấn mật khẩu vào cửa, quyết định vào trong chờ hắn về. Nhưng khi đi vào trong y chợt nghe được những âm thanh là lạ phát ra từ phòng ngủ, đó là tiếng rên rỉ của đàn bà.
Dư Khác Bạch đứng ngẩn người nơi hành lang ra vào, trong nháy mắt cả người lạnh lẽo như vừa bị dội một thùng nước đá từ trên đỉnh đầu xuống. Y ngây thơ cho rằng Trịnh Tuân thực sự đang chờ mình như lời hắn nói, nhưng nói đi cũng phải nói lại người kia căn bản không thể chịu nổi cô đơn ra ngoài tìm bạn tình. Quan trọng hơn hết, kẻ Trịnh Tuân tìm là một người phụ nữ, người phụ nữ này có thể là Lương Tiêu. Tuy nhiên Dư Khác Bạch biết vợ tương lai của Trịnh Tuân bị câm cho nên tiếng rên rỉ này nhất định không phải của cô ấy.
Dư Khác Bạch cứ đứng đực nơi đó, lông mày cau lên, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn thay giày, đi đến ngồi xuống ghế sô pha. Y ngồi nhìn chằm chằm màn hình TV không hề bật, chờ đợi âm thanh trong phòng biến mất.
Khoảng hơn 20 phút sau, tiếng người phụ nữ kia càng ngày càng thoải mái, Dư Khác Bạch nghe xong cũng đỏ mặt tía tai, không khỏi thử tưởng tượng đến cảnh cô ta và Trịnh Tuân làm tình với nhau. Đáng lẽ y không nên ở lại, càng không cố ý nghe chuyện thầm kín của người ta, chỉ là y rất tò mò không biết khi cô gái đó và Trịnh Tuân đi ra gặp y ở chỗ này, không biết họ có biểu cảm như thế nào nhỉ.Y biết hành vi của mình thật tầm thường, nhưng lại không khống chế được ham muốn ngồi lại đây
Trịnh Tuân đi ra khỏi phòng ngủ, giật mình nhìn thấy Dư Khác Bạch đang ngồi yên vị trên ghế sô pha, lập tức hỏi y: “Em đến khi nào đấy?”
Hắn hỏi xong mới chợt nhớ ra lúc nãy có nghe một hồi chuông cửa, nhưng lúc đấy hắn chẳng muốn đi mở cửa tí nào, còn nghĩ có lẽ người nào đến tìm hắn ở đây chắc cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, cứ giả bộ không nghe là được rồi.
Dư Khác Bạch không nhìn hắn, sắc mặt không tốt lắm, hơi trắng bệch ra.
“Tới được một lát rồi.” Dư Khác Bạch nhìn phía sau hắn rồi lại cúi đầu, giống như chột dạ vậy, hình như người làm loạn trong nhà này chính là y rồi.
“Tới rồi sao không lên tiếng?” Trịnh Tuân mở cửa nhà vệ sinh, bỏ lại thêm một câu: “Tôi đi wc, em vào phòng trước đi.”
Dư Khác Bạch nhíu mày, Trịnh Tuân đi ra rồi nhưng trong phòng còn có một người nữa kia mà. Y không muốn động đậy, càng không muốn đi vào đó, không muốn nhìn thấy một người đàn bà trần truồng nằm trên chiếc giường lớn kia. Tuy rằng cái giường đó không thuộc về y, nhưng y âm thầm hy vọng cũng chẳng có người nào khác nằm lên đó. Ham muốn độc chiếm tăng vọt khiến y chán ghét chính mình, y cắn cắn ngón tay, quyết định chờ Trịnh Tuân ra đã.
“Sao vậy?” Trịnh Tuân đi nhà vệ sinh xong vẫn thấy Dư Khác Bạch đang trên ngồi sô pha nhìn phía ngoài ban công, cắn ngón tay. Hắn cười cười đi qua, ôm lấy người đang ngồi ủ rũ trên sô phan, vừa hôn môi Dư Khác Bạch vừa hỏi: “Đi chơi ở đâu vậy?”
“Chỗ đó cũng gần thôi.” Hai tay Dư Khác Bạch chống trước ngực Trịnh Tuân, y rất sợ người này có thể làm y ngay trên chỗ này, y không muốn bị người khác chứng kiến trực tiếp đâu.
‘Về nhanh như vậy, có phải nhớ tôi không?” Trịnh Tuân cười tươi, bàn tay vô cùng xấu xa sờ mó thắt lưng Dư Khác Bạch.
“Đừng!” Dư Khác Bạch lẩn trốn về phía sau, nắm lấy bàn tay hắn, vừa ngăn hắn vừa nói: “Còn có người ở đây!”
“Hả?” Trịnh Tuân hỏi lại: “Ai cơ?”
Dư Khác Bạch mím môi, chỉ tay về phía phòng ngủ.
Trịnh Tuân quay đầu nhìn theo hướng phòng ngủ, quay lại nói với Dư Khác Bạch: “Đừng nói em mở Thiên Nhãn nha? Mẹ nó, em đừng làm tôi sợ chứ!”
“Cái gì cơ…” Dư Khác Bạch mất hứng nói: “Trong phòng anh có phụ nữ…”
Trịnh Tuân bị y dọa dợ, lập tức đọc một lần “A di đà phật”.
“Anh làm cái gì vậy?” Lúc này đến phiên Dư Khác Bạch nghi ngờ.
“Tôi đang làm gì ư?” Trịnh Tuân càng nghĩ càng lạnh sống lưng, buồn phiền nói: “Tôi còn muốn hỏi em làm gì cơ! Đang êm đẹp lại bảo trong phòng tôi có phụ nữ, em định dọa tôi sợ sao?”
“Ế? Không phải sao?” Dư Khác Bạch mờ mịt: “Em nghe thấy hai người….”
Hai người trầm mặc một hồi, sau đó Trịnh Tuân bật cười sằng sặc, ôm lấy Dư Khác Bạch nói: “Tiểu ngu ngốc của tôi ơi, tôi đang xem AV thôi!”