Lúc chạy đến gần phòng phẫu thuật, Trịnh Tuân đã thấy bóng dáng mẹ Lương Tiêu đứng khóc trước đó, mẹ hắn đứng bên cạnh vỗ vai an ủi.
“Có chuyện gì vậy?” Trịnh Tuân đi tới, cau mày hỏi.
Hai bà mẹ vừa thấy hắn đi tới như thấy được chúa cứu thế, tựa như có Trịnh Tuân ở đây thì đứa bé trong bụng Lương Tiêu sẽ bình an vô sự vậy.
“Sao con có thể để mình nó đi ra ngoài hả?” Trịnh Tuân bị mẹ đập thẳng lên vai, giọng điệu hận không thể biến sắt thành thép được: “Sao con không nói với mẹ chuyện Lương Tiêu mang thai?”
Trịnh Tuân thầm nói trong lòng: tất nhiên là không thể nói rồi, đưa bé kia có phải con tôi đâu!
Mẹ Lương Tiêu vẫn không nói gì, chỉ mải khóc lóc, miệng lẩm bẩm tên Lương Tiêu.
Trịnh Tuân nhíu mày nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nó đi khám thai, trên đường đi bị người ta đụng phải, ngã xuống cầu thang.” Mắt mẹ hắn đỏ hoe nói: “Con nói đi! Sao con có thể để nó ra khỏi nhà một mình được?”
Mẹ hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu này, hận không thể ra tay đánh con trai một trận nên thân. Trịnh Tuân có khổ mà không thể nói, hắn vốn là một người trọng lời hứa, đã đồng ý giữ bí mật giúp Lương Tiêu thì nhất định không bao giờ chủ động nói ra sự thật. Dù sao quan hệ tồi tệ giữa hắn và mẹ cũng không phải ngày một ngày hai mà nên, cho dù bà ta có nói thế nào, chỉ cần hắn nghe không lọt là được.
Nhưng mẹ Trịnh nói một hồi vẫn không có ý định bỏ qua, chợt kéo Trịnh Tuân đi về phía cầu thang thoát hiểm.
“Làm gì vậy? Có gì thì nói thẳng luôn đi!” Trịnh Tuân không muốn nói chuyện với mẹ hắn, mỗi lần chưa nói được vài ba câu đã bắt đầu gây gổ nhau.
“Con đi đâu về” Mặt mẹ Trịnh dài ra.
Trịnh Tuân liếc nhìn bà một cái, không thèm nói chuyện mà lấy điện thoại ra bấm lung tung.
“Mẹ hỏi con không trả lời sao!” Mẹ Trịnh hạ giọng lại song vẫn không thể kìm nén được lửa giận của mình: “Có phải lại đi tìm tên rác rưởi kia không?”
Hai từ “rác rưởi” đã chọc giận Trịnh Tuân, hắn có rất nhiều bạn giường, song mẹ hắn chỉ gặp được Dư Khác Bạch, cũng chỉ duy nhất nhắm vào người y. Không hiểu tại sao Trịnh Tuân không thể chịu được bất kì kẻ nào xúc phạm Dư Khác Bạch, kể cả mẹ hắn cũng không được.
“Bà đừng có một tí lại rác rưởi!” Trịnh Tuân không muốn nổi dận, cố gắng kiềm chế bản thân.
Mẹ hắn chỉ cười lạnh một cái, khinh miệt ra mặt: “Mẹ nói không đúng sao? Nó là một thằng đàn ông mà lại không biết xấu hổ đi làm những chuyện đó, không phải rác rưởi thì là gì?”
“Bà im miệng đi được không?” Trịnh Tuân thầm hét lên: “Tôi không muốn bà nói thêm một câu không tốt về em ấy nữa.”
Trịnh Tuân giận dữ, trợn trừng hai mắt nhìn mẹ mình, sau đó bỏ điện thoại vào túi, chuẩn bị bước đi.
“Mày đứng lại cho tao!” Mẹ Trịnh gào lên: “Tao mắng thế thì sao nào? Mày đau lòng à? Vợ mày còn nằm trong phòng phẫu thuật, con mày còn không giữ được, tất cả đều là lỗi của mày!”
“Liên quan quái gì đến tôi!’ Trịnh Tuân không nén nổi, giận giữ quát lại: “Chúng tôi đã ly hôn lâu rồi, đứa trẻ bị sẩy kia chẳng liên quan gì đến tôi và Tiểu Bạch hết, bà đừng có xen vào chuyện này nữa, mười năm trước bà có quan tâm tôi không?”
Mẹ Trịnh bị khí thế của con trai dọa hết hồn, chưa kịp lấy lại tinh thần thì Trịnh Tuân đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Hôm nay vốn đã bị Dư Khác Bạch từ chối, lòng hắn đã không yên, cuối cùng lại gặp thêm bà mẹ thích lải nhải của hắn.
Hắn thực sự không chịu nổi bà ta nữa, muời năm trước cha mẹ hắn ly hôn, tòa án xử cho hắn ở với mẹ, vậy mà người mẹ này xách hành lý chạy đi mất, may mà Trịnh Tuân mặt dày ở lại nhà cũ, ở vậy đến mười năm, còn dọa dì Nhâm là vợ hai của cha hắn chạy mất.
Vậy mà không hiểu sao năm nay dù không có chuyện gì mẹ hắn vẫn có chạy tới chạy lui trước mặt hắn, gần đây hình như còn muốn tái hôn với cha hắn. Hắn không thèm quan tâm, phụ huynh muốn dằn vặt nhau thế nào thì làm, chỉ cần đừng làm phiền hắn là được rồi.
Trịnh Tuân đến trước phòng phẫu thuật nơi mẹ vợ hắn đang đứng chờ, từ lúc đi ra khỏi cầu thang hắn đã vô cùng bực bội, ngồi trên ghế dài không nói lời nào.
Trịnh Tuân lười để ý đế bà, cầm điện thoại lên tìm tin nhắn.
Hắn nhớ đến Dư Khác Bạch, soạn một đoạn tin nhắn, soạn đi soạn lại, xóa xóa, sao cũng không ấn gửi được. Hắn muốn hẹn gặp mặt y, hắn cảm nhận được thái độ lạnh lùng của đối phương, rõ là thích hắn mà chết cũng không muốn quay lại.
Soạn thế nào cũng cảm thấy quá vụng về. Hắn do dự một hồi, cuối cùng vẫn dùng số điện thoại của ngài X gửi cho Dư Khác Bạch một tin nhắn. Hắn viết: Tiểu Bạch, em cho anh một cuộc hẹn, chúng ta nói chuyện đi.
Thời điểm Dư Khác Bạch nhận được tin nhắn của Trịnh Tuân thì y vừa gặp mặt Cao Dương, hai người hẹn nhau cùng đi siêu thị. Nhà không còn lương thực dự trữ cho nên không mua không được.
Cao Dương đẩy xe kéo, Dư Khác Bạch cúi đầu nhìn điện thoại, lặng lẽ đi bên cậu ta.
“Mua hai cân trứng gà trước.” Cao Dương cầm túi trứng gà lên, lúc quay đầu lại thấy vẻ thất thần của Dư Khác Bạch, liền hỏi y: “Sao vậy?”
“Không sao.” Dư Khác Bạch cất điện thoại vào túi, nhận lấy cái túi đi cân.
“Này này này! Cậu làm gì đấy!”
Dư Khác Bạch quay đầu lại: “Đi cân chứ sao.”
“…Nhưng có cần cân đâu.” Cao Dương chạy đến đứng trước mặt Dư Khác Bạch, giật lại cái túi từ tay đối phương, lo lắng hỏi han: “Cậu có tâm sự phải không?”
Dư Khác Bạch vội vàng phủ nhận, sau đó nhìn xung quanh một lượt: “Tớ đi xem những thứ khác một chút.”
Cao Dương nhìn Dư Khác Bạch bỏ chạy, cậu ta có thể xác định nhất định y có chuyện lừa mình.
Nghĩ đến chuyện Dư Khác Bạch đi xem nhà trước đây, cộng thêm dạo này tâm trạng y bất ổn, Cao Dương nhíu chặt mày, lòng dâng lên dự cảm xấu.
Hai người mua thức ăn xong, đẩy xe đến khi đồ gia dụng, Cao Dương cố tình làm trò: “Tiểu Bạch, cậu có thấy chúng ta giống một đôi tình nhân không?”
Dư Khác Bạch hơi lúng túng, cười trừ một cái: “Tất nhiên là không rồi! Cậu nghĩ đi đâu vậy!”
Cao Dương nhìn chằm chằm vào y rồi xoay người ra chỗ khác, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí giữa hai người trở nên quái dị, cuối cùng Dư Khác Bạch cũng phát hiện ra Cao Dương giống bình thường, bèn hỏi cậu ta: “Tớ quên hỏi cậu, cô gái lần trước cậu đi xem mặt sao rồi?”
Cao Dương đã quên mất chuyện mình nói dối với Dư Khác Bạch, đột nhiên bị hỏi đến nên ngớ người ra: “Hả? À à à cô ấy, không liên lạc nữa.”
“Thật là đáng tiếc.” Dư Khác Bạch bỏ hộp giấy ướt vào trong xe đẩy, tiếp tục đi thong thả về phía trước.
Hơn khác cầm không hộp ướt cân bỏ vào mua đồ trong xe, tiếp tục chậm rãi khoan thai đất đi về phía trước.
“Không tiếc.” Cao Dương nhìn bóng lưng y, lặng lẽ nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Có lẽ tớ thích con trai.”