Tiêu Cẩn Du ném ta xuống dưới giường.
Sau khi lăn một vòng trên mặt đất, ta quyết định giải thích cho hành động vừa lúc nãy của mình.
“Nô…Nô tài, vì hồi nãy chân bị tê nên nô tài…”
Tiêu Cẩn Du liếc mắt nhìn ta rồi nhắm mắt lại.
Cuối cùng hắn nói: “Trẫm thấy chân của ngươi cần phải được huấn luyện nhiều hơn.”
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, sau nhiều năm như vậy, ta còn bị phạt đứng tấn!
Khi Toàn công công dẫn theo Cố Bạch và thái y tiến vào trong phòng lần nữa, ta đã đứng tấn ở bên cạnh giường một cách vững vàng.
“Bệ hạ thật sự rất có nhã hứng.” Cố Bạch nhìn ta.
Tiêu Cẩn Du cũng nhìn ta, rồi mới đưa tay cho thái y bắt mạch.
“Thân thể bệ hạ không còn đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm nữa là được.” Thái y thu tay lại, cung kính đứng lên và bước sang một bên.
Sao mới đó đã không còn đáng ngại nữa rồi?
Chẳng lẽ lành ít dữ nhiều và không còn đáng ngại chỉ cách nhau một chút thời gian vậy thôi?
Tại sao ta chỉ vừa đến đây có một lát mà hắn đã từ lành ít dữ nhiều thành không có gì đáng ngại?
Toàn công công cũng có chút giật mình, nhìn về phía ta với đôi mắt có ẩn ý gì đó mà ta không hiểu.
Cố Bạch cười nói: “Xem ra Đức công công quả thật là hồng nhan bên cạnh bệ hạ, chỉ mới đến cạnh bệ hạ đã chuyển nguy thành an.”
Đừng!
Cái mũ lớn như vậy ta không dám đội đâu!
Toàn công công đứng ở phía sau cười nói: “Không sai! Tiểu Đức đối với bệ hạ luôn tận tâm tận lực.”
Con mắt nào của gã nhìn thấy ta tận tâm tận lực thế?
“Lúc nãy trên đường, nghe nói khi bệ hạ nguy cấp, còn rơi nước mắt nữa!” Toàn công công tiếp tục nói thêm.
Ông trời của ta ơi!
Ta chỉ là ngáp một cái, hai giọt chất lỏng vắt ra đó cũng gọi là nước mắt hay sao?
Đừng có nói lung tung nữa, Tiêu Cẩn Du lại sinh ra hiểu lầm đối với ta thì làm thế nào?
Tiêu Cẩn Du nhìn về phía ta, nhíu mày: “Phải không?”
Ta hé miệng nở một nụ cười, không dám phủ nhận nhưng cũng không dám phụ họa.
Trong điện lập tức yên tĩnh.
Ta lúng túng mím môi không biết nên nói điều gì để đánh vỡ không khí khó xử này.
Cuối cùng, Tiêu Cẩn Du mở miệng: “Đã bắt được thích khách chưa?”
Hắn hỏi Cố Bạch.
Vấn đề này tốt lắm, vừa giải quyết được tình huống lúng túng khó xử, vừa là vấn đề mà ta muốn nghe.
Cố Bạch gật đầu.
“Thần đến là muốn thỉnh tấu bệ hạ, không biết bệ hạ muốn xử lý thế nào?”
Những lời này rơi vào trong tai của ta, như một mũi tên bắn xuyên tim.
Võ công của giáo chủ không phải là thiên hạ vô địch, nhưng so với ta thì hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng ngay cả gã cũng bị bắt.
Đôi chân đang đứng tấn của ta đột nhiên run rẩy.
“Là ai?” Tiêu Cẩn Du hơi nhíu mày.
Toàn công công liếc mắt nhìn ta, thấy Tiêu Cẩn Du cũng không có ý định gọi ta, nên vội vàng tiến lên đỡ hắn ngồi dậy, rồi cầm lấy cốc nước thái giám mới bưng vào đưa cho hắn.
Không hổ là lão thái giám bên người Tiêu Cẩn Du.
Chỉ cần Tiêu Cẩn Du nhăn mày là đã hiểu hắn muốn gì.
Cố Bạch đợi Toàn công công làm xong mọi việc, thì tiếp: “Là giáo chủ một tà giáo có tên là Thanh Long giáo.”
Lúc nghe được ba chữ “Thanh Long giáo”, trái tim trong lồng ngực ta run lên.
Tiêu Cẩn Du uống hết nước trong ly, gật gật đầu: “Tùy ngươi xử trí đi.”
“Thần tuân chỉ.”
Khi tất cả mọi người đã lui xuống, Tiêu Cẩn Du nhìn vào đôi chân run rẩy của ta: “Trẫm vốn tưởng ngươi cũng có chút công phu trên người.”
Đây là có ý gì?
Hắn đang hoài nghi ta?
Ta vội vàng đáp: “Không có, không có, nô tài từ nhỏ đã là tay trói gà không chặt.”
Tiêu Cẩn Du nhìn vào khuôn mặt ta một lát, ừm một tiếng rồi lệnh cho ta lui xuống.
Cái lệnh lui xuống này làm cho ta có chút thụ sủng nhược kinh.
Ta không nói thêm một lời dư thừa nào, lui xuống ngay.
Nhưng sau khi lui xuống, ta phát hiện điều không thích hợp.
Bởi vì đã mấy ngày liền, Tiêu Cẩn Du không truyền ta đến.
Đây không phải là phong cách của hắn.
Điều này đi ngược lại với hình tượng thích thái giám của hắn.
Điều này làm ta thấy hơi sợ.
Ngay cả Tiểu Hổ cũng phát hiện ra chút manh mối, hắn ta đến trước mặt ta hỏi: “Tiểu Đức, có phải ngươi chọc tới bệ hạ không hả?”
Ta lắc đầu.
Ta cẩn thận nhớ lại hành vi tác phong hai ngày nay của mình, dường như không có gì chọc tới Tiêu Cẩn Du cả.
Chỉ trừ chuyện ta là người của Thanh Long giáo.
Thanh Long giáo….
Có lẽ nào Tiêu Cẩn Du đã điều tra ra thân phận của ta!