• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9

Chuyện ta vì Tiêu Cẩn Du mà bị thích khách đánh trọng thương rất nhanh đã truyền đi khắp hoàng cung.

Có đôi lúc ta cảm thấy trong hoàng cung nuôi nhiều người như vậy, chỉ là để tuyên truyền mấy chuyện vớ vẩn mà thôi.

“Đức công công quả thật đối với bệ hạ tình sâu như biển….” Ngoài cửa truyển đến tiếng nói không biết của tên thái giám nào.

Ta đang uống thuốc trong phòng, nghe được mấy lời đó thì phun thẳng toàn bộ lên mặt Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ trừng mắt: “Cái này thực sự không phải do ta truyền đi.”

Lời đồn trong cung càng truyền đi càng sai lệch.

Cuối cùng trở thành ta nghĩ rằng Tiêu Cẩn Du không thể sống nổi nữa, nên quyết định đồng quy vô tận với thích khách.

Nghe Tiểu Hổ thuật lại những lời đồn đãi đó, ta tức giận đến mức hai tay đấm mạnh trên giường.

“Thực sự không phải như thế.” Ta nói với Tiểu Hổ cực kỳ nghiêm túc.

Tiểu Hổ nhìn ta, cuối cùng thở dài gật đầu: “Ừ.”

Nhìn bộ dáng của hắn ta, hoàn toàn chẳng thèm tin lời ta nói!

Thật ra ta bị thương không nặng như trong lời đồn đại, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là có thể xuống giường nhảy nhót bình thường.

Ta chính là nhảy nhót.

Tiêu Cẩn Du đến giờ này vẫn chưa tỉnh lại.

Điều này làm ta vui đến phát điên.

Lúc này không phải là thời cơ tốt nhất đây rồi sao?

Ngay khi ta đang chuẩn bị chạy trốn, Toàn công công lại đến.

Gã vẫy phất trần trong tay, nhìn ta nở nụ cười nhân từ: “Bệ hạ bây giờ vẫn còn hôn mê, Tiểu Đức nếu đã khỏe, thì đến bên cạnh hầu hạ bệ hạ đi.”

Khi Toàn công công nói ra những lời này, giống như đã hiểu rõ ý muốn của ta, khiến ta nhất thời quên đi lời từ chối.

Đương nhiên, ta cũng không có tư cách để né tránh.

Thế là ta thuận lý thành chương đi tới tẩm cung của Tiêu Cẩn Du.

Hắn nằm ở trên giường, bộ dáng suy yếu, không chút nào giống với hình tượng bạo quân tùy ý giết người như lời đồn đại.

Nghe nói đã qua nhiều ngày như thế, mà Thái hậu không hề đến nhìn xem thử hắn như thế nào.

Nghĩ đến cái túi thơm của Thái hậu, trong lòng ta càng thêm rối rắm.

Hắn xử lý chính sự, phê duyệt tấu chương đều là sự thật, trừ việc nghe nói ra, ta thật sự chưa nhìn thấy hắn giết người một cách tuỳ tiện bao giờ.

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Du, thở dài.

Nếu ta giết hắn, chẳng phải là đi ngược lại lý tưởng ban đầu là trừ bạo an dân hay sao?

Nghĩ như vậy, ta tiến lên giúp hắn đắp chăn lên, nhưng tay vẫn chưa kịp rút thì đã bị Tiêu Cẩn Du bắt được.

Ta….

Ta nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay của mình….

“Ngươi muốn giết trẫm?” Tiêu Cẩn Du vẫn không mở mắt, giọng nói có chút khàn khàn.

Nếu bây giờ ta nói không phải, thì hắn có tin không?

Không phải là nói Tiêu Cẩn Du hôn mê, thái y cũng không có biện pháp sao?

Không phải nói Tiêu Cẩn Du lành ít dữ nhiều, trong thời gian ngắn sẽ không thể tỉnh lại à?

Vậy thì tại sao, ta vừa mới đến thì hắn lại tỉnh?

Thấy ta không nói tiếng nào, Tiêu Cẩn Du mới chậm rãi mở mắt.

Khóe mắt hắn thoáng qua một tia tức giận, nhìn về phía ta hỏi: “Vì sao ngươi không nói một lời nào?”

Ta khóc.

Ta phải nói gì đây?

Nói ta không phải, liệu hắn sẽ tin sao?

“Bệ hạ có khát không? Có đói bụng không? Có muốn uống thuốc không?” Ta vội vàng quỳ xuống, khúm núm nói.

Uống thuốc gì?

Tại sao lại phải uống thuốc?

Ta nói uống thuốc gì giờ?

Ngay khi ta định giãi bày, Tiêu Cẩn Du đã bỏ tay ta ra, nhắm hai mắt lại.

Vậy là cảnh tượng đó lại một lần nữa tái hiện.

Hắn không bảo ta đứng lên.

Ta quỳ suốt một đêm trong tẩm cung của hắn.

Cho đến buổi sáng ngày hôm sau.

Khi lòng ta đang mắng Tiêu Cẩn Du đến lần thứ một trăm tám mươi, hắn tỉnh lại lần nữa.

“Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?” Hắn nhìn thấy ta ở bên giường, hơi cau mày.

Ta cố nén những suy nghĩ không vui trong lòng, miễn cưỡng cười nói: “Nô tài chờ để hầu hạ bệ hạ.”

“Trẫm khát nước.” Giọng của hắn khàn khàn, có lẽ do cổ họng khô khốc.

Ta đáp “Dạ” rồi chậm rãi chống tay vào chiếc ghế bên cạnh từ từ đứng lên.

Trước khi ta có thể đứng vững, Tiêu Cẩn Du đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay ta.

Vốn dĩ hai chân ta đã tê rần, lại bị kéo bất ngờ.

Nếu ta không ngã trên giường thì quá không hợp với lẽ thường.

Nhưng hiển nhiên, ta là một người vô cùng hợp với lẽ thường.

Hai tay của ta chống xuống giường, mặt ta chỉ cách khuôn mặt của Tiêu Cẩn Du có 20 cm.

Chỉ trong nháy mắt, ta cảm nhận được máu trong người dâng lên.

“Bệ hạ, bệ hạ…” Nếu ta nói ta không phải là cố ý, liệu hắn có tin không.

Hắn không tin.

Không chỉ có hắn không tin.

Mà Toàn công công, Cố Bạch và thái y đứng phía sau, cũng sẽ không tin.

Cố Bạch dẫn đẫu ho một tiếng: “Các ngươi tiếp tục đi.”

Sau đó kéo cả đám lui ra ngoài.

Khi chuẩn bị đóng cửa lại, gã còn nháy mắt với ta: “Nhớ chú ý đến thân thể của bệ hạ.”

???

Cứu mạng! Thật sự không phải như mấy người nghĩ đâu!

Ta thấp thỏm quay đầu nhìn Tiêu Cẩn Du đang nằm bên dưới người ta.

Ta không hiểu tại sao ta lại tự nhiên cảm thấy khát nước, vô thức liếm môi của mình.

Sau khi liếm môi, trong đầu ta hiện lên một cảnh tượng ngày ấy đầu lưỡi ta chạm vào môi Tiểu Cẩn Du.

Mặt ta bỗng nhiên nóng bừng.

Còn khuôn mặt Tiêu Cẩn Du ngay lập tức đen lại.

“Xem ra ngươi thực sự có tình cảm sâu đậm với trẫm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK