Mỗi ngày sau khi giao sữa xong, Lâm Tri Hạ sẽ ghé qua nhà Thịnh Lãng. Mà cũng vừa lúc ấy Thịnh Lãng mới ngủ dậy, mở cửa dựng quầy hàng.
Tiếng chuông xe đạp lanh lảnh kêu vang nơi phố nhỏ tĩnh lặng, nghe vui tai khó tả.
Lỗ tai Thịnh Lãng giật lên, hắn đứng dậy quay đầu lại nhìn. Lâm Tri Hạ đang ngồi trên xe, mặt nở nụ cười sảng khoái, nom cả người vừa sạch sẽ vừa ưa nhìn.
"Sữa của anh này." Lâm Tri Hạ quơ quơ bình sữa trong tay. Kể từ khi cuộc sống khấm khá hơn, bà ngoại Thịnh Lãng đã lập tức đặt mua sữa cho cháu vì sợ đứa nhỏ sau này không cao lên được.
Thịnh Lãng bước tới, giơ tay toan lấy bình sữa, nhưng Lâm Tri Hạ lại rụt về.
"Này!" Thịnh Lãng thô lỗ nói.
Lâm Tri Hạ nhíu mày: "Đồ đâu?"
Thịnh Lãng khịt mũi, đưa cậu bình sữa của ngày hôm qua: "Cầm chắc vào, đừng có làm vỡ rồi lại đổ lên đầu tao."
Lâm Tri Hạ lúc này mới giao sữa ngày hôm nay cho Thịnh Lãng.
"Đợi đã." Thịnh Lãng gọi Lâm Tri Hạ lại, "Hôm qua bà ngoại tao mới làm bánh cuốn hoa(*), bảo tao đưa mày một túi."
(*) Một loại bánh hấp của Trung Quốc.
Bà ngoại Thịnh Lãng rất quý Lâm Tri Hạ. Tuy bà không biết được bao nhiêu con chữ, nhưng cũng từ chuyện Mạnh Mẫu dạy con(*) mà ngộ ra được nhiều điều. Bà cực kì ghét việc Thịnh Lãng giao du với mấy tên nhóc hư hỏng cùng xã, kiểu học sinh vừa giỏi vừa chăm chỉ như Lâm Tri Hạ mới đáng để cháu bà chơi cùng.
(*) Đây là chuyện về mẹ Mạnh Tử 3 lần chuyển nhà để cho con trai mình được sống, học tập trong ngôi trường và môi trường giáo dục tốt nhất. Chuyện này khá nổi tiếng nên chắc nhiều bạn cũng biết rồi ha.
Sau cái lần Lâm Tri Hạ cứu được Thịnh Lãng, bà đã trích tiền ra mua một món quà đắt đỏ rồi đích thân đến nhà họ Lâm để cảm ơn. Lâm An Văn đương nhiên không nhận phần lễ ấy mà chỉ xem hai nhà như kết thân với nhau, cho hai đứa nhỏ thành bạn thành bè.
"Cháu phải học Tiểu Hạ nhiều vào." Bà lão cứ không có việc gì là lại nhắc cháu ngoại mình, "Với cái đầu của cháu, bà không hi vọng cháu phải học hành giỏi giang đến cỡ nào, nhưng cháu có thể học cách đối nhân xử thế từ người khác. Đừng bĩu môi nữa, dòm y hệt cái mũi heo ấy. Tiểu Hạ nhỏ hơn cháu nửa tuổi thôi mà thông minh lanh lợi vậy rồi, cháu có đạp Phong Hỏa Luân(*) cũng không theo kịp nó đâu..."
(*) Một trong những món pháp bảo của Na Tra.
Học hỏi thêm được điều nào hay không thì chưa biết, thế nhưng đúng thật là Thịnh Lãng đã dần quen với sự hiện diện của Lâm Tri Hạ trong cuộc sống thường nhật của mình. Mỗi ngày vào đúng giờ ấy, hắn lại nghe tiếng chuông xe đạp giòn giã vang vọng.
Thói quen của con người là một thứ rất kì lạ.
Về sau, lần nào nhìn thấy Lâm Tri Hạ, dù cho cậu nhóc không đi xe đạp, bên tai Thịnh Lãng vẫn văng vẳng tiếng chuông xe vui tai kia, cứ như thể Lâm Tri Hạ là mấy nhân vật trên phim truyền hình, mỗi khi xuất hiện thì phải có nhạc nền kèm theo.
Nguyên ngày trời phơi nắng, đêm đến vẩy ít nước, căn nhà của họ Lâm phải mất hồi lâu mới tản bớt nhiệt đi được. Chính vì thế nên vừa ăn tối xong, Lâm Tri Hạ bèn đến cửa hàng nhà Thịnh Lãng chơi, tới giờ ngủ mới chịu mò về nhà.
Tiệm tạp hóa của bà ngoại Thịnh Lãng làm ăn cũng không tệ lắm. Trong tiệm bán toàn đồ thiết yếu, ngoại trừ nhu yếu phẩm hàng ngày còn có đủ loại rượu, thuốc lá giá rẻ và đồ dùng chăm sóc sức khỏe. Nhu yếu phẩm hàng ngày đem bán cho hàng xóm láng giềng, rượu và thuốc lá là cho khách khứa bên quán cơm, đồ dùng chăm sóc sức khỏe thì chủ yếu là để nhóm phụ nữ làm đêm mua.
Họ trang điểm rất đậm, người xức thứ nước hoa rẻ tiền, chân đi giày cao gót, tất chân thủng lỗ chỗ, từng cái nhíu mày và nhoẻn cười đều lộ ra vẻ quyến rũ đến tê dại. Lâm Tri Hạ luôn cảm thấy bọn họ là những linh hồn lang thang đã qua đời từ lâu, mỗi khi màn đêm buông xuống thì mượn xác nhân loại, đi bán rẻ tiếng cười hòng hấp thụ chút dương khí.
Thịnh Lãng sống trong nhà nghỉ từ bé nên đã sớm quen với cảnh tượng nhục dục ấy. Hắn thành thạo kiểm kê bao cao su và các loại đồ dùng chăm sóc sức khỏe, từ mẫu mã đến giá cả, thuộc còn hơn cả bài tập trong sách giáo khoa. Bản thân hắn cũng có ít thiên phú trong chuyện làm ăn mua bán, không cần ai dạy đã tự biết phải thúc đẩy và siết chặt tiêu thụ ra sao. Chẳng hạn như ai mua nhiều bao cao su sẽ được tặng một lọ bôi trơn sắp hết hạn, hay mua sản phẩm chăm sóc sức khỏe sẽ kèm thêm chai dầu Ấn Độ gì đó.
Vẻ ngoài Thịnh Lãng vốn đã khôi ngô, hắn chỉ cần mềm mỏng hơn chút, nói đôi ba câu dễ nghe là nhóm khách nữ đều sẵn sàng vạch túi chi tiền.
Lâm Tri Hạ nhìn thấy rất nhiều thứ lạ lùng trong cửa hàng.
"Cái này dùng thế nào?" Cậu cầm một món đồ chăm sóc sức khỏe lên, lật qua lật lại hồi lâu, ấy thế dù đầu óc có thông minh đến mấy cũng không tài nào đoán nổi công dụng của nó.
Nhìn nó hệt như một chiếc yoyo nhưng lại không thả ra được, dây cũng quá ngắn. Nếu nói dùng để đánh người thì nó vẫn quá nhẹ, chẳng làm ai đau nổi cả.
"Hóa ra cũng có thứ mày không biết nhỉ." Thịnh Lãng đắc ý nói.
Hắn giật lấy món đồ nọ, lôi trong ngăn kéo ra một cục pin, thuần thục lắp vào. Nhấn công tắc, quả cầu kia chợt kêu rồi rung không ngừng.
Lâm Tri Hạ ngạc nhiên trợn tròn mắt: "Sau đó thì sao?"
"Cái gì sau đó nữa?"
"Nó cứ rung hoài như vậy thôi hả? Có nhấp nháy được không? Có phát nhạc được không?"
Thịnh Lãng dở khóc dở cười: "Còn đòi nó phát nhạc? Mày nghĩ nó là thứ gì hử?"
"Thế đây là cái gì?" Lâm Tri Hạ không ngại học hỏi người kém cỏi hơn mình.
Thịnh Lãng nghẹn lời. Thật ra hắn cũng không biết nhiều lắm. Hắn hiểu những thứ này dùng để làm gì, nhưng dùng ở đâu, dùng thế nào thì bó tay xin hàng.
"Mày hỏi làm gì?" Thịnh Lãng cầm lấy cái dây, vung quả cầu đập vào người Lâm Tri Hạ, "Này là cho phụ nữ dùng. Mày có phải con gái đâu?"
Lâm Tri Hạ né tránh: "Lớn lên tôi sẽ có bạn gái, đến lúc đó tôi có thể mua cái này cho bạn gái mình. Nếu không biết dùng thế nào thì mất mặt lắm."
"Hừ!" Thịnh Lãng đáp, "Lông chưa đủ dài, chim thì bé tí mà đã nghĩ đến chuyện trùm chăn với bạn gái. Tiếc cho cái danh học sinh ngoan của mày thật đấy!"
"Nhà khoa học còn lấy vợ sinh con cơ mà, học sinh ngoan thì sao không được có bạn gái chứ?" Lâm Tri Hạ kêu la.
Thịnh Lãng hỏi: "Thế mày biết chuyện ấy ấy phải làm những cái gì không?"
Vấn đề này lại một lần nữa chạm vào điểm mù kiến thức của Lâm Tri Hạ.
Thịnh Lãng rõ là đắc ý. Rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra thứ mà Lâm Tri Hạ không biết, còn hắn lại tương đối rõ ràng.
"Theo tao." Thịnh Lãng vẫy tay, " Hôm nay anh đây dẫn mày đi xem một chút!"
Lâm Tri Hạ không chắc bản thân mình có muốn nâng cao hiểu biết về chuyện này hay không, nhưng Thịnh Lãng hiếm khi mới có cơ hội khoe khoang, sao hắn bỏ lỡ cho được? Và thế là, hắn dẫn Lâm Tri Hạ lên tầng trên nhà nghỉ.
Tường và cửa của nhà nghỉ hoàn toàn không có cách âm, chỉ cần nghe thôi đã biết người trong phòng làm chuyện không đứng đắn. Giường kêu kẽo kẹt không ngừng, sàn nhà tưởng chừng như đang rung chuyển, tiếng đàn ông thở hổn hển tựa loài dã thú, giọng phụ nữ nỉ non khóc lóc...
"Nghe đáng thương thật đấy..." Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tri Hạ nhăn lại.
"Phải vậy chứ!" Thịnh Lãng ra vẻ vô cùng chuyên nghiệp, "Nếu cánh phụ nữ không kêu rên ấy à, chứng tỏ tên đàn ông đó không được."
"Sao anh biết?"
"Ba tao hay nói thế." Thịnh Lãng trả lời, "Có vài vị khách ghé nhà tao, ba hay cười sau lưng bọn họ là vô dụng, nhìn to cao lực lưỡng vậy thôi mà làm tí đã xong việc rồi. Ba tao bảo, chuyện giường chiếu càng lâu, làm bên phụ nữ rên càng lớn mới đúng là đàn ông chân chính!"
Lâm Tri Hạ nghe người phụ nữ sau ván cửa cuồng loạn la hét mà sởn cả tóc gáy. Cậu tưởng như bản thân đang xem phim kinh dị chiếu rạp.
Nghĩ đến chuyện đang âu yếm bạn gái mà chợt nghe thấy âm thanh đáng sợ ấy, cậu bỗng thấy việc độc thân cả đời cũng không khó chấp nhận cho lắm.
"Lại đây!" Thịnh Lãng chỉ vào lỗ mắt mèo trên cánh cửa, "Đứng chỗ này mà xem."
Nhưng hiển nhiên lòng liêm sỉ của Lâm Tri Hạ lớn hơn Thịnh Lãng nhiều, chưa kể cậu cũng không tò mò về vấn đề này đến thế.
"Nhanh lên coi!" Thịnh Lãng giục, "Thú vị lắm, tên đàn ông kia hình như đang lên đỉnh kìa, vừa khéo thật!"
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Tri Hạ đỏ ửng, cậu cứ đứng đó bất động.
"Thật sự không muốn xem à?" Thịnh Lãng vô cùng nhiệt tình, "Thử nhìn đi, không nhìn là mày sẽ hối hận..."
Ngay sau đó, cái tai của hắn bị một bàn tay gầy guộc nhéo mạnh.
"Bà thấy cháu mới là người phải hối hận đấy!" Bà ngoại trầm giọng nói.
★
Bên trong tiệm tạp hóa, Thịnh Lãng quỳ trên nền đất, bị bà ngoại dùng chổi lông quất vào người.
Thằng nhóc này da dày thịt béo, thật tình chút đòn này chẳng là gì với hắn cả, nhưng hắn vẫn bày ra bộ dạng vô cùng ăn năn hối cải.
Về phần Lâm Tri Hạ, cậu ngoan ngoãn đứng im một bên, vờ vịt mà xin lỗi bà không ngừng: "Bà ơi, cháu cũng sai rồi ạ, đáng lẽ cháu phải ngăn Tiểu Lãng mới đúng."
Con cái nhà người ta thì thông minh hiểu chuyện, còn cháu mình sao lại khó dạy thế này?
Bà ngoại tức giận đánh Thịnh Lãng chừng chục roi nữa.
Xong xuôi, bà lão bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đứa nhỏ mỗi ngày một lớn dần, rất nhanh đã có thể hiểu được chuyện đời. Ngày ngày sống trong môi trường như vậy, nhìn quen cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì.
Vì vậy ngay hôm sau, bà ngoại bèn tìm Lâm An Văn thương lượng một hồi, xin cho Thịnh Lãng qua đêm tại nhà họ Lâm.
"Hoàn cảnh bên này của bác thực sự không hợp để trẻ con sống lâu dài. Tiểu Lãng và Tiểu Hạ chơi thân với nhau, hai đứa nó ngủ chung hẳn không có vấn đề gì. Nó ở cùng Tiểu Hạ, ít ra có thể đọc sách làm bài, còn hơn là cứ chung chạ với đám gà rừng chỗ bác. Một thời gian nữa là đội bơi bắt đầu huấn luyện rồi, đứa nhỏ sẽ không làm phiền các cháu quá lâu đâu..."
Thật ra Lâm An Văn từ lâu đã không thích con trai mình cả ngày chôn chân ở khu phía Nam. Bản tính của Thịnh Lãng vốn không xấu, có thể thay đổi hoàn cảnh sống, từ đó thay đổi bản thân âu cũng là chuyện tốt.
Thế là phụ huynh hai bên ăn nhịp với nhau. Bà ngoại kiên quyết đưa cho Lâm An Văn chút tiền, và rồi ngay trong hôm ấy, Thịnh Lãng xách chiếc túi nhỏ bước vào nhà họ Lâm.
Lâm Tri Hạ khoanh chân ngồi trên chiếc sô pha gấp, nom như người đứng đầu đang tiếp kiến đệ tử mới lên núi bái sư.
"Trước hết có mấy quy tắc này nhé. Giường rất to, anh sẽ ngủ bên trong, tôi ngủ bên ngoài. Nửa đêm mà anh muốn đi tiểu thì xuống từ cuối giường, đừng đánh thức tôi dậy. Nếu anh tè dầm..."
"Tao không tè dầm!" Thịnh Lãng bực tức.
Lâm Tri Hạ gật đầu, đoạn nói tiếp: "Nhà tôi cứ đúng mười giờ là tắt đèn, bữa sáng và bữa trưa anh tự giải quyết, còn bữa tối thì để tôi nấu. Anh sẽ phụ trách rửa rau, lau nhà, rửa bát, giặt quần áo..."
Lâm An Văn trong phòng ngủ ho khan hai tiếng.
"Nói chung, ít nhất anh cũng phải phụ trách chuyện rửa bát và lau nhà." Lâm Tri Hạ nhân nhượng, "Tôi làm món gì thì anh phải ăn món đó, nhà tôi không nhận gọi món đâu."
Giọng Thịnh Lãng ồm ồm: "Tao không ăn được cần tây, dị ứng."
"Yếu ớt." Tuy miệng thì khiêu khích, nhưng Lâm Tri Hạ vẫn ghi nhớ.
Ấy vậy đến lúc tắt đèn nằm trên giường, hai cậu nhóc lại cảm thấy vui sướng cực kỳ. Cả hai đều chưa từng qua đêm tại nhà bạn bè, giờ có thể nằm chơi với bạn mình cho đến lúc ngủ, đúng là vừa lạ vừa thích.
Ánh trăng thanh như nước, tiếng quạt điện kêu ù ù.
Hai đứa nhỏ không sợ nóng, nằm sát rạt vào nhau, nhỏ giọng trò chuyện.
"Trước giờ anh hay xem khách khứa làm chuyện đó lắm à?" Lâm Tri Hạ hỏi.
"Tao có phải biến thái đâu." Thịnh Lãng đáp, "Sống ở đấy nhiều năm như thế, không muốn nhìn cũng khó. Ba tao có nhiều đĩa phim cực kỳ, mà toàn phim người lớn cả thôi, cứ uống rượu là ba lại bật lên xem..."
Thiếu niên gối đầu lên tay, ra vẻ ta đây trải đời phong phú lắm: "Chuyện cứ vậy hoài, tao nhìn chán rồi. Huấn luyện viên đội bơi dạy các đàn anh rằng muốn đạt thành tích tốt thì không được làm chuyện đó với bạn gái, phải biết kìm nén, dồn hết sức lực vào việc tập luyện. Nghe cứ như cái võ công gì thời cổ đại ấy."
Lâm Tri Hạ phì cười: "Võ công đó gọi là Quỳ Hoa Bảo Điển. Hơn nữa người luyện phải tự cung, nghĩa là phải đi xẻo cậu nhỏ đấy."
Thịnh Lãng nhăn mặt, tự động kẹp chân lại: "Hay là thôi đi. Tao còn phải nối dõi tông đường cho nhà họ Thịnh nữa..."
Tiếng chuyện trò bỗng dưng im bặt.
Thịnh Lãng sực nhớ, thật ra bản thân hắn không phải mang họ Thịnh. Chỉ có người mẹ không biết ở chốn nào kia của hắn mới rõ đến cùng hắn mang họ gì.
Lâm Tri Hạ chẳng biết nên nói gì mới phải, cậu chỉ có thể nhích lại gần Thịnh Lãng hơn một chút thay cho lời an ủi.
Gió đêm từ bên ngoài thổi vào, Thịnh Lãng chợt ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào trên người Lâm Tri Hạ.
Thân là con trai con đứa, sao trên người lại mang theo mùi hương như vậy? Nhờ vào cái chức vụ kia, không biết tên nhóc này đã trộm uống bao nhiêu bình sữa nữa?
Ấy thế, mùi hương nọ lại quá đỗi dễ chịu. Thịnh Lãng theo bản năng kề đầu sang rồi ngửi cổ Lâm Tri Hạ.
"Làm cái gì đấy?" Lâm Tri Hạ cười đẩy hắn, "Sao mà anh giống chó thế hả?"
Thịnh Lãng dùng sức hít một hơi: "Cả người mày toàn là mùi sữa ấy? Đúng là nhóc bình sữa."
"Chỗ nào có mùi sữa cơ?" Lâm Tri Hạ nhấc tay lên ngửi một cái, "Lỗ mũi của anh có vấn đề hả... Này, sao anh lại đi liếm người ta rồi?"
Thịnh Lãng tặc lưỡi.
Mặn quá.
Đây là thói xấu của Thịnh Lãng, hắn rất thích dùng miệng đi nếm thử đồ vật mà bản thân có hứng thú. Càng thú vị, càng thấy thích, hắn lại càng dùng miệng để thể hiện tình cảm của mình.
Từ khi quen biết Lâm Tri Hạ, tật xấu này của Thịnh Lãng dường như chỉ phát tác với cậu.
Sau này Lâm Tri Hạ đọc sách, cậu mới biết cái tật nọ của Thịnh Lãng là di chứng của việc "cắm chốt giai đoạn miệng"(*), từ đó cho thấy rằng Thịnh Lãng không hề nhận được đủ yêu thương và chăm sóc khi còn bé.
(*) Theo học thuyết của Freud, ông cho rằng có 5 giai đoạn phát triển tâm lý tính dục: giai đoạn miệng (oral stage), giai đoạn hậu môn (anal stage), giai đoạn cơ quan sinh dục (phallic stage), giai đoạn tiềm tàng (latent period) và giai đoạn sinh dục (genial stage). Ở giai đoạn miệng, trẻ sơ sinh tìm thấy khoái cảm và cảm nhận tình yêu trong việc bú sữa. Trong giai đoạn này, theo Freud, nếu đứa trẻ không được mẹ đáp ứng, thiếu sự chăm sóc thì ở tuổi trưởng thành, trẻ có thể sẽ thực hiện các hành vi tìm kiếm kích thích qua đường miệng. Đây gọi là tâm lý "cắm chốt" (oral fixation) – những ẩn ức chuyển hóa thành hành động vô thức có nguồn gốc từ những kích dộng tâm lý ở giai đoạn miệng.
Và rồi từ ấy, mỗi khi Thịnh Lãng kề sát đầu lại gần, Lâm Tri Hạ sẽ không bao giờ đẩy hắn ra.