Thiếu niên đứng trên bục, vẻ bướng bỉnh và nóng nảy đầy lộ liễu bỗng chốc được thu lại vào bên trong thể xác, thay vào đó là sự bình tĩnh và chuyên chú vượt xa tuổi tác.
Nương theo tiếng huýt còi của huấn luyện viên, Thịnh Lãng tựa chú cá heo quay về biển lớn. Hắn lặn xuống làn nước trong xanh, khiến bọt nước bắn lên trắng xoá như tuyết.
Mặt nước gợn sóng, Lâm Tri Hạ không thấy rõ động tác dưới nước của Thịnh Lãng. Cậu chỉ thấy hắn cứ như mấy vận động viên trên TV, một hơi bơi đến nửa bể rồi mới ngoi lên khỏi mặt nước.
Vừa vào hiệp, hắn đã vượt lên dẫn trước, bỏ xa thành viên đứng thứ hai hơn nửa cơ thể.
Cánh tay dài rẽ sóng, hai chân khoẻ giống như đuôi cá. Dưới bể, Thịnh Lãng đạp tung bọt nước rồi nhanh chóng bơi về phía trước. Không bị cản trở, hắn dễ dàng bỏ xa đồng đội của mình cả một đoạn.
Đến bờ bên kia, thiếu niên nhanh nhẹn trở mình dưới làn nước, hai chân thon dài dùng sức giẫm vào thành bể rồi bật đi thật xa.
Mấy cô gái đều hưng phấn vỗ tay khen ngợi và cổ vũ cho Thịnh Lãng, song Lâm Tri Hạ lại cảm thấy rằng hắn vốn chẳng cần ai động viên cả.
Năng lực vượt trội hơn hẳn so với đồng đội, hắn dễ dàng giành được chiến thắng. Khi Thịnh Lãng đã về tới vạch đích, người đứng nhì vẫn tụt cả nửa người so với hắn.
Trong tiếng reo hò của đám con gái, Thịnh Lãng cởi kính bơi, để lộ đôi mắt màu xanh lục. Đoạn, hắn vẫy tay với Lâm Tri Hạ. Hãy còn thở dốc, hắn lau ít nước trên mặt rồi cứ lắc lắc đầu như một chú chó.
Lâm Tri Hạ mỉm cười, cậu giơ ngón tay cái với Thịnh Lãng.
Các thành viên trong đội lần lượt về tới đích và lên bờ.
Huấn luyện viên bấm đồng hồ để kiểm tra thời gian. Thành tích của ai sa sút sẽ bị ông mắng một trận và phạt đứng vào góc, ôm đầu nhảy xổm.
"Lúc không huấn luyện thì mấy đứa chỉ nằm nhà ăn thôi à?" Huấn luyện viên Tôn hùng hổ, "Mới bơi có một trăm mét mà đã thở hồng hộc thế này rồi. Thể lực không đạt tiêu chuẩn, trong khi cân nặng của đứa nào cũng vượt chỉ tiêu. Ăn, chỉ biết có ăn thôi! Mấy đứa cứ ăn thành hải cẩu rồi vào thẳng thuỷ cung luôn đi."
Mấy cậu trai cúi đầu xuống nhịn cười.
Thịnh Lãng lười nhác đứng một bên, chẳng thèm đếm xỉa tới.
Hắn là người về đích đầu tiên, tuy tốc độ chậm hơn lúc trước hai giây nhưng dù sao cũng đã lâu rồi không tập luyện, nằm trong phạm vi mà huấn luyện viên Tôn có thể chấp nhận được. Trong khi đồng đội béo hẳn lên một vòng, hắn lại gầy đi do gặp quá nhiều chuyện trong kì nghỉ hè.
"Mấy đứa học Thịnh Lãng đi." Huấn luyện viên Tôn gầm lên, "Em ấy nhỏ tuổi nhất mà có tính kỉ luật cao nhất đội đấy. Suốt hai tháng không tập luyện nhưng các số liệu của em ấy vẫn giữ được ổn nhất. Người ta còn không bằng mấy đứa đâu, bình thường chẳng ai có điều kiện để đi bơi..."
Thịnh Lãng vốn tiếng xấu đầy mình tại Vĩnh An, vậy mà chẳng ai ngờ ở đội bơi, hắn lại là học trò cưng của huấn luyện viên.
"Thịnh Lãng giỏi ghê!" Một cô gái đứng sau Lâm Tri Hạ đột nhiên hét lên làm cậu giật cả mình.
Giữa tiếng cười vang của cả đội, Thịnh Lãng vẫn nghiêm mặt và mím môi thật chặt.
"Này, còn có cả fan cơ đấy!" Cậu nam sinh với dáng mặt trông như cặp mông kia lắc lư đi tới, chẳng biết cố ý hay là vô tình đụng tay vào Thịnh Lãng, "Nhóc lông chim cũng biết khoe khoang ghê ha!"
Thịnh Lãng lạnh lùng liếc nhìn cậu ta một cái, nhấc chân hướng về phía sau lưng cậu nam sinh nọ.
"Thịnh Lãng!" Lâm Tri Hạ chợt hô một tiếng.
Cái chân đang chuẩn bị đá người của Thịnh Lãng khựng lại giữa không trung, rồi không cam lòng thu về.
Nam sinh quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Thịnh Lãng, đoạn liếc Lâm Tri Hạ đang đứng phía trên một cái.
"Cái 'người mặt mông' kia là đồng đội của anh hả?" Lâm Tri Hạ lớn tiếng hỏi bằng vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
Ba chữ "người mặt mông" vừa thốt ra cứ như là quả bom được quẳng vào đám người dưới đài, khiến cả bể bơi phá lên cười. Ngay cả huấn luyện viên Tôn đang đen sì mặt cũng không nhịn được mà bật cười.
"Nói cái gì đấy?" Nam sinh kia đỏ bừng mặt, vung nắm đấm với Lâm Tri Hạ, "Nhóc con muốn chết hả! Nhóc đợi đó..."
Cánh tay cậu ta bị tóm lại. Đôi mắt xanh của Thịnh Lãng tràn ngập sự rét lạnh.
"Ai muốn chết? Anh không muốn đống răng trong miệng nữa à?" Từng từ hắn nói đều lộ ra sát khí.
Cậu trai nọ lớn hơn Thịnh Lãng hai tuổi, hiển nhiên cũng là một tên cứng đầu, không chấp nhận được hậu bối uy hiếp mình.
Cậu ta lập tức hất mạnh tay hắn ra rồi chửi: "Tao có thể đ*t cả mẹ mày luôn đấy! Mày là ai mà dám doạ tao?"
Thịnh Lãng siết chặt nắm đấm.
"Thôi, thôi." Một thành viên trong đội đến hoà giải, "Lão Tôn sắp cáu lên rồi kia kìa..."
Thịnh Lãng nhìn chằm chằm cái tên mặt mông kia, bỗng nhiên nhếch miệng cười, chiếc răng nanh chợt loé lên.
"Lạ ghê, mông mà cũng biết nói chuyện cơ đấy."
Giữa những tràng cười, tên mặt mông nọ gào lên, hướng thẳng nắm đấm vào mặt Thịnh Lãng.
Thịnh Lãng cúi người xuống, cũng giơ nắm đấm lên.
"Thịnh Lãng—" Lâm Tri Hạ hét một tiếng, mang theo ý cảnh cáo và cơn tức giận.
Thịnh Lãng gắng gượng thu tay về, xoay người tránh một đấm kia vào đầu mình.
Phía sau hắn chính là bể bơi. Nam sinh nọ không thắng lại được, tay cứ quơ như gà vỗ cánh rồi bổ nhào về phía làn nước.
Giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thịnh Lãng giơ tay kéo quần nam sinh lại.
Chỉ thấy nước bắn tung toé, người đã rơi vào bể, song quần vẫn còn trên tay Thịnh Lãng.
Sau một thoáng tĩnh lặng, những tràng cười lớn vang vọng khắp bể bơi.
Thịnh Lãng trưng vẻ mặt vô tội bảo huấn luyện viên Tôn: "Em không đánh nhau với anh ta, em còn muốn cứu anh ta đây này."
Trên khán đài, mấy cô gái cười tới mức phải ngồi thụp xuống đất.
Nam sinh nọ bò lên bờ, nhưng nhớ ra có con gái đang nhìn, cậu ta bèn che trước che sau lủi lại về trong nước.
"Trời ạ! Mau trả quần bơi cho tao đi!"
"À." Thịnh Lãng hờ hững đáp, đoạn giơ tay lên.
Chiếc quần bơi bay ra ngoài, chuẩn xác đáp thẳng lên mặt của "người mặt mông"...
"Ha ha ha ha ha..." Mấy cậu đội viên cười nghiêng ngả, "Mặc... Mặt mông mặc quần..."
"Đúng là trùng hợp thật." Thịnh Lãng chìa tay cho huấn luyện viên Tôn xem. Nhờ được Lâm Tri Hạ đích thân truyền dạy, hắn đã lĩnh hội được chiêu chơi bẩn cơ bản chỉ trong thời gian ngắn.
Huấn luyện viên Tôn vỗ một cái vào sau gáy Thịnh Lãng, nhưng đến cả chính bản thân ông cũng không nhịn được cười.