Tống Tự Sâm liên tiếp đoạt mấy hạng mục của Lâm thị.
Chẳng mấy chốc, Tống thị tương lai xán lạn vô kể.
Chúng tôi lại nhận được thiệp mời tham dự tiệc sinh nhật của mẹ Lâm Giang Dã.
Trong giới này, cho dù bên trong ngấm ngầm rút đao đấu đá lẫn nhau, bề ngoài vẫn phải duy trì hòa khí, không thể không đi.
Khi nhìn thấy tôi và Tống Tự Sâm cùng nhau sánh bước đến buổi tiệc, trong ánh mắt mọi người đều lộ rõ vẻ kỳ lạ.
"Không nghĩ tới nha, đường đường là thiên kim tiểu thư Ôn Nghiên lại có thể làm ra loại chuyện đó."
"Một chân đạp hai thuyền, cùng hai người đàn ông dây dưa mập mờ không rõ, đúng là không biết xấu hổ."
"Nghe nói là bời vì Tống gia chu cấp cho rất nhiều, mới vứt bỏ Lâm gia đó."
Tôi liếc thấy Lâm Giang Dã ở trong góc, ánh mắt nhìn qua không có chút thần sắc nào.
Tống Tự Sâm vỗ nhẹ lưng tôi, trấn an: "Không vội, màn kịch hôm nay còn chưa bắt đầu."
Phía sau, Sầm Giai không biết từ đâu tiến đến, dáng vẻ nom chừng rất đắc ý muốn khoe khoang với tôi.
"Chị Ôn Nghiên à, không phải chị vẫn luôn rất thanh cao hay sao, bây giờ hẳn là đã nếm được cảm giác của một kẻ tiện nhân rồi nhỉ.”
"Đúng rồi, mấy bức tranh mà chị ghép để ở trong thư phòng, tôi đã ném hết đi rồi."
"Chờ sau khi tôi sinh đứa bé này ra, nhất định sẽ cùng anh trai kết hôn."
Tôi cũng không có tức giận, chỉ nhìn chăm chú vào chỗ bụng hơi nhô lên của cô ta, che miệng cười nói:
"Sầm Giai, đứa trẻ trong bụng cô không phải là của Lâm Giang Dã nhỉ."
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên kích động.
Tôi mỉm cười nhìn cô ta: "Đợi đến lát nữa đi, tôi còn có một món quà lớn muốn tặng cô đấy."
"Hãy xem xem, ai mới là kẻ tiện nhân đi."
Sầm Giai quả thật quá ngây thơ rồi, khác biệt về gia thế không phải chỉ cần có đứa bé là có thể vượt qua được đâu.
Chuyện cô bé Lọ Lem thuận lợi trở thành hoàng hậu cũng chỉ có thể thấy trong cổ tích mà thôi.
15.
Ở trên sân khấu ngoài trời, mẹ Lâm khách khí cảm ơn sự có mặt của mọi người.
Xong xuôi liền kéo Lâm Giang Dã đến trước mặt tôi.
"Nghiên Nghiên, các con từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lúc trước hai nhà cũng đã định hôn ước, nhưng nghe nói gần đây hai đứa có xích mích? Có chuyện gì con cứ nói với dì, để dì giúp con dạy dỗ lại tiểu tử thối này nhé."
"Con cũng biết mà, tính tình nó vốn không xấu, chẳng qua là không kiểm soát được cảm xúc mà thôi."
Không chỉ không kiểm soát được cảm xúc, mà còn không kiểm soát được nửa thân dưới nữa cơ.
Tôi khéo léo từ chối: "Dì à, con và Lâm Giang Dã đã chia tay mấy tháng trước rồi, không có khả năng quay lại đâu ạ."
Nghe vậy, Lâm Giang Dã vốn đang im lặng nãy giờ, lập tức giữ lấy tôi với đôi mắt đỏ ngầu: "Có phải là vì Tống Tự Sâm không?"
"Không phải em đã bị hắn chạm qua rồi đấy chứ?"
Đang ở trước mặt cha mẹ mà hắn lại dám nói loại chuyện này!
Tôi lạnh lùng nói: "Lâm Giang Dã, có phải anh bị đa nhân cách không?"
"Người ngủ với Sầm Giai trước là anh, người chỉ trích tôi cũng là anh, thế mà hiện tại anh lại hắt một xô nước bẩn lên người tôi thế này à?”
Trước kia tôi chỉ cảm thấy tính cách Lâm Giang Dã có chút lỗ mãng, con người không xấu, hiện tại nghĩ lại đúng là lúc đó bị mù rồi.
"Dì à, chuyện của Sầm Giai con nghĩ mọi người cũng đều biết rồi, con không thể vừa lấy chồng đã trở thành mẹ kế được đâu."
Mẹ Lâm hóa đá tại chỗ.
Nói trắng ra, cho dù Sầm Giai thật sự hoài thai đứa nhỏ của Lâm gia thì đã sao? Bà ta chắc chắn sẽ không đồng ý cho một đứa con gái vừa quê mùa vừa thấp kém vào cửa.
Bà ta muốn tìm một người môn đăng hộ đối, chờ đến khi hạ sinh xong, bỏ mẹ lấy con, như vậy còn có thể nói với người ngoài rằng đây là đứa nhỏ trong giá thú.
Kế hoạch của bà ta đúng là hay thật, nhưng tôi thì chẳng xứng với nó đâu.