Những ngày tháng không có Lâm Giang Dã, tôi vẫn sống tốt như trước.
Chỉ là, có người không muốn thấy tôi sống tốt như vậy.
Sầm Giai mỗi ngày đều tìm cách đổi một số liên lạc mới để gửi tin nhắn cho tôi.
“Hôm nay lại thức dậy trong vòng tay của anh trai, cảm giác thật tuyệt. Anh ấy vậy mà lại có cơ bụng sáu múi, nhưng giờ cũng đã là của tôi rồi.”
“Anh ấy nói cô không cho anh ấy đua xe, nhưng hôm nay chúng tôi đã phi lên đỉnh núi. Haha, chúng tôi đã cùng nhau trải qua sự kích thích từ adrenalin đó.”
“Anh ấy nói, anh ấy vốn không hề thích việc quản lý công ty mà chỉ muốn sống tự do, không bị ràng buộc. Hôm nay, anh ấy đã quay lại đường đua và giành lại huy chương, tất cả đều là vì tôi.”
“Hóa ra làm tình xong cũng có thể sảng khoái như thế sao. Giang Dã nói chỉ có ở trên cơ thể tôi, anh ấy mới có thể giải phóng tinh lực của mình.”
…
Tôi rất bình tĩnh, đem toàn bộ những tin nhắn đó lưu lại hết.
Đột nhiên nhớ lại hồi trước bởi vì có mâu thuẫn với một số kẻ, Lâm Giang Dã suýt chút nữa đã mất mạng trên đường đua, tôi khóc thương tâm đến mức khiến anh ta cho dù là vì tôi cũng không dám đua xe nữa. Anh cười cười, xoa đầu tôi đầy sủng nịnh: “Bảo bối, không phải sợ, chồng em chính là làm bằng thép đấy.”
Nhưng cũng từ đó trở đi anh ta không đụng vào xe hơi nữa.
Lại nhớ đến trước đây khi đi tiếp khách bị làm khó, đối phương ép tôi uống cạn một chai rượu để thể hiện thành ý.
Chính Lâm Giang Dã là người đã đứng ra, trực tiếp uống cạn 10 chai để rồi bị đem đi cấp cứu rửa dạ dày.
Tôi ngồi trong bệnh viện vừa khóc vừa mắng, anh ta lại cười xòa bẹo má tôi: “Đừng khóc nữa, ông đây còn chưa chết đâu.”
Tôi nói anh ấy không biết điều, Giang Dã lại cho là không đúng: “Ngoan, sau này lão công ra ngoài kiếm tiền nuôi em, em ở nhà làm Lâm phu nhân thật tốt cho anh, ông đây không chịu được cảnh em bị ức hiếp đâu.”
…
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, Giang Dã căn bản không phải là kẻ yêu đương não tàn.
14 năm qua, tình yêu mà anh ta dành cho tôi đều xuất phát từ khoái cảm bị chinh phục.
Anh ta cho rằng bản thân đã thắng Tống Tự Sâm, có được tôi.
Nhưng khi không còn sự uy hiếp của Tống Tự Sâm nữa, anh ta mới lộ rõ bản chất của mình, cảm giác mới mẻ đã hoàn toàn không còn, nên mới có thể bị người khác làm cho thần hồn nát tính chỉ bằng một ngón tay.
11.
Tống Tự Sâm hẹn tôi ra ngoài để bàn chuyện hợp tác, tôi đồng ý.
Không có ai có thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn của anh ấy, dù sao thì so với đàn ông, sự nghiệp càng quan trọng hơn.
"Chưa tới ba năm nữa, nơi này sẽ do tôi quyết định."
Thực ra, anh ấy vẫn luôn một mực khiêm tốn, rất hiếm khi lại nói lời ngạo mạn ở trước mặt người khác như vậy.
Nhưng không biết rốt cuộc vì sao, có thể là vì từ nhỏ Tự Sâm đã là con nhà người ta trong mắt mọi người, lời của anh ấy khiến tôi bất giác tin tưởng.
Nhưng thật không nghĩ tới, tôi lại chạm mặt Lâm Giang Dã.
Anh ta đem theo Sầm Giai, cô ta hôm nay ăn diện hết sức xinh đẹp.
Trước mặt họ là một chiếc bánh sinh nhật, còn có người chơi đàn violin chuyên nghiệp bên cạnh.
Hai người thủ thỉ nói chuyện, rồi Sầm Giai liền thổi tắt nến, hôn lên má Lâm Giang Dã.
Anh ta không hề né tránh.
Cũng đúng vào lúc này, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, vừa khéo thấy chúng tôi ngồi ngay ở bàn bên cạnh.
Nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Giây tiếp theo, anh ta đã bước tới.
Thần sắc trở nên dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua tôi và Tống Tự Sâm.
“Em chia tay với tôi là vì anh ta ư? Em sớm đã thích anh ta rồi, đúng không?”
Giọng điệu của anh ta mang theo sự chất vấn rất rõ ràng, giống như đã mặc định rằng trong mối quan hệ này, người phản bội trước là tôi.
"Ôn Nghiên, nói chuyện." - Lâm Giang Dã đè thấp âm thanh, giống như một con dã thú sắp sửa bùng nổ.
Tôi nhìn Sầm Giai đang ở sau lưng anh ta, hỏi ngược lại: "Lâm Giang Dã, nụ hôn vừa rồi ngọt ngào không?"
Anh ta biết tôi đã nhìn thấy rồi, khuôn mặt vốn đang đen xì đột nhiên thay đổi, trở nên hoảng hốt lo sợ.
Khẽ liếm môi, nửa buổi mới mở miệng: "Là sinh nhật cô ấy…"
"Đúng vậy, sinh nhật anh cô ta tự tay làm một chiếc bánh tặng anh, anh liền ở trong bệnh viên hôn cô ta. Sinh nhật cô ta anh đưa cô ta đến đây để chúc mừng, cô ta liền hôn anh, đúng là một cặp trời sinh.”
"Chỉ là chơi đùa thôi…"- Anh ta khẽ mấp máy môi giải thích.
"Nghiên Nghiên, anh chỉ là đang chơi đùa mà thôi. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, ở bên nhau suốt từng ấy năm trời, em không thể cứ thế mà rời xa anh được."
“Làm sao? Có cần tôi đỡ eo cho anh lúc hai người làm tình không?”
Tôi ra hiệu với Tống Tự Sâm, ý muốn rời đi, ở lại với hai người này thêm một giây thôi cũng đủ khiến tôi thấy chán ghét rồi.
Nhưng Lâm Giang Dã lại ngăn tôi lại: “Nghiên Nghiên, em không thể ở bên hắn được! Ai cũng được, nhưng nhất định không thể là hắn! Cầu xin em… Anh cầu xin em đừng đi, Nghiên Nghiên…”
Trong lòng tôi đột nhiên nổi lên một chủ ý.
Tôi nhìn Lâm Giang Dã: “Anh còn yêu em không?”
Anh ta nghe vậy, bèn không kìm được mà nóng lòng muốn chứng minh, nắm lấy cổ tay tôi: “Nghiên Nghiên, đương nhiên là anh yêu em rồi! Anh chỉ cần em thôi, anh làm sao có thể ở bên cô ta được cơ chứ? Cầu xin em, hãy cho anh một cơ hội nữa đi.”
Tôi thấy Sầm Giai ở phía sau đang nhìn tôi một cách đầy hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Tôi né tránh, thoát khỏi bàn tay anh ta: “Thật đáng tiếc, thâm tình đến muộn so với cỏ rác còn đáng khinh hơn.”
Lâm Giang Dã ngây ra tại chỗ.
Tống Tự Sâm tiến lên phía trước che chắn cho tôi, rồi đưa tay lên chỉnh lại cặp kính gọng vàng: “Lâm Giang Dã, cậu đúng là vô dụng thật.”
“Tôi đã nhường cậu suốt bao nhiêu năm, thế mà lại không biết trân trọng.”
“Con mẹ nó…”
Lâm Giang Dã bị chọc tức, định bước lên phía trước thì bị Sầm Giai từ đằng sau ôm lấy eo ngăn lại.
Tống Tự Sâm không chút sợ hãi, thậm chí còn cao giọng mỉa mai: “Đến cả loại hàng này cũng có thể khiến cậu không kiểm soát nổi phần thân dưới của mình. Chậc chậc, thật bẩn thỉu.”
“Từ hôm nay trở đi, trong vòng chưa đầy ba năm nữa, Lâm thị sẽ là của tôi.”
Hóa ra anh ấy nói “không đến ba năm” chính là ý này.
Trước khi đi, Tống Tự Sâm liếc qua Lâm Giang Dã một lần nữa: “À, những lời tôi vừa nói chỉ là để thông báo cho cậu thôi.”
Tùy tiện đến mức khiến người khác muốn đánh cho.