Tiêu Chiến nhìn hắn, sờ sờ bờ vai hắn: "Không sao đâu, nó hơi lớn thôi." Tiêu Chiến dùng ngón cái và ngón trỏ làm một cái vòng nhỏ, vòng trên mắt phải của mình.
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Vậy vẫn rất ghê tởm."
Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn cười, Vương Nhất Bác giương mắt nhìn y, đầu ngón tay chọt chọt lỗ mũi: "Sao vậy?"
Tiêu Chiến nói: "Ngươi ra mồ hôi." Nói xong, nửa người trên dựa qua, ngón trỏ chọt bên gáy Vương Nhất Bác, cọ ra một giọt mồ hôi.
Vương Nhất Bác vội vàng nhìn một cái, sợ mình tắm rửa không sạch sẽ, mồ hôi chảy xuống giống bùn. Nhưng mồ hôi của mình rơi trên ngón trỏ của Tiêu Chiến, sạch sẽ, dưới ánh mặt trời còn lóe sáng, đáng yêu.
Vương Nhất Bác lại nhìn Tiêu Chiến một cái, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm giọt mồ hôi này, cọ cọ nó cùng ngón tay cái của mình. Vương Nhất Bác nhịn không được đi tới, đôi tay bắt được tay Tiêu Chiến, hắn giống một con mèo nhỏ, móng vuốt vươn ra một nửa từ trong tay áo, móng tay bị mình gặm rất sạch sẽ, bằng phẳng.
Có một cơn gió thổi tới, tóc mai của hai người bị thổi bay lên, trên người Tiêu Chiến thơm quá, Vương Nhất Bác ở trong gió tìm tóc Tiêu Chiến. Bọn họ suýt chút nữa đã ôm nhau, nhưng Tiêu Chiến bắt được tóc bị thổi bay lên của mình, y vén nó ra sau tai, giống như cắm một đóa hoa.
Vương Nhất Bác tỉnh lại, lúc nãy hắn suýt cho rằng mình thành một luồng gió, thổi qua cành hoa, phóng qua ánh mặt trời rải rác, chạy đến trên mặt Tiêu Chiến, muốn hôn môi y.
Vương Nhất Bác không thỏa mãn mà liếm liếm môi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
- ------
Qua mấy ngày, hai người hẹn dậy sớm cùng xuống ruộng hái rau. Tiểu Quý và Tiểu Thu không đi theo, Tiêu Chiến nói một mình mình là được, để hai người bọn họ ngủ tiếp.
Vương Nhất Bác xách theo xe đẩy tay, nói: "Chiến Chiến, mau tới, ngươi ngồi bên trên, ta đẩy ngươi đi."
Cùng theo chân bọn họ còn có vài người sau bếp, Tiêu Chiến nhìn người khác một cái, kề tai nói nhỏ với Vương Nhất Bác: "Ngươi làm gì a, ngươi là thiếu gia, sao có thể làm loại chuyện này?"
Vương Nhất Bác không hiểu, chỉ hưng phấn nói: "Chiến Chiến, ngươi tin ta! Ngươi chỉ cần ngồi bên trên, thoải mái dễ chịu, một lát liền đến!"
Sao Tiêu Chiến chịu được, nhưng lại bị Vương Nhất Bác nắm vai đẩy đến bên cạnh xe đẩy tay, Vương Nhất Bác dùng chút sức, ánh mắt Tiêu Chiến đảo một cái rồi đặt mông ngồi lên xe đẩy tay. Vương Nhất Bác vẫn nắm vai Tiêu Chiến, mặt dựa vào rất gần: "Chiến Chiến cứ ngồi như vậy, được không?"
Suýt nữa chóp mũi của Vương Nhất Bác đã đụng tới Tiêu Chiến, lúc nói chuyện mang theo khí nóng phả vào trên mặt Tiêu Chiến, khiến đầu Tiêu Chiến trống rỗng. Xe đẩy tay bị đẩy mạnh, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm mép xe đẩy tay, sau đó y nghĩ đơn giản: Thay vì ngồi, còn không bằng ta nằm.
Liền nằm ngửa trên xe đẩy tay, bánh xe xoay tròn lộc cộc lộc cộc, Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy vai của Vương Nhất Bác, đường vai vừa rộng vừa đẹp. không ngờ Vương Nhất Bác đẩy rất ổn, để lòng Tiêu Chiến cũng ổn định buông xuống theo.
Tiêu Chiến nói: "Bầu trời thật đẹp, màu xanh xám, thật yên tĩnh."
Vương Nhất Bác nói: "Đều không đẹp bằng Chiến Chiến. Góc độ này nhìn Chiến Chiến rất xinh đẹp."
Tiêu Chiến nghe, chỉ cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, quay đầu muốn tránh, lại lộ ra một lỗ tai đỏ ửng, khiến người ta muốn nói thêm chút gì đó.
Xe đẩy tay dừng lại, Tiêu Chiến ngồi dậy, hỏi: "Có mệt không?"
Trên mặt Vương Nhất Bác chảy không ít mồ hôi, ngay cả nhân trung cũng treo mồ hôi lớn như hạt đậu, nhưng lại lắc đầu: "Không mệt chút nào."
Tiêu Chiến lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Vương Nhất Bác: "Sao ngốc như vậy a..."
Trong trí nhớ của Vương Nhất Bác, người giáp mặt nói hắn ngốc, cơ bản không có. Nhưng Tiêu Chiến nói, âm thanh mềm mại, âm cuối bị y hít vào trong bụng, chỉ để lại chút khí, từ lỗ tai của Vương Nhất Bác rót vào, rơi vào trong lòng. Vương Nhất Bác nghe cũng không tức giận chút nào, ngược lại có chút lâng lâng, giống như chỉ thuộc về mình, khen thưởng độc nhất vô nhị.
Vương Nhất Bác lặng lẽ đi về phía trước một bước. đôi mắt của Tiêu Chiến thật lớn, đuôi mắt rũ giống như đuôi cá. Vương Nhất Bác lại xích lại gần một chút, muốn nhìn kỹ hơn chút. Lại bị Tiêu Chiến đè mặt lại, bị đẩy xa.
Tiêu Chiến cúi đầu xếp khăn lại, lông mi rũ, lông xù xù, giống như gãi vào lòng người.
Lúc này Vương Nhất Bác chỉ hái được chút đậu que, hắn dính Tiêu Chiến dính vô cùng, Tiêu Chiến liền tìm khối đá lớn ngồi, trước mặt trồng nhiều cây ớt, Vương Nhất Bác vừa nói vừa tháo một trái ớt xuống: "Chiến Chiến, ngươi ăn cay không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu: "Tạm được."
Vương Nhất Bác nói: "Oa! Ngươi xem, chỗ đó có một con kiến thật lớn."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: "Ngươi không sợ sao?"
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Ta không sợ kiến."
Tiêu Chiến cố tình chọc hắn: "Ngươi có biết đất trồng rau có rất nhiều sâu xanh xám không? Như vầy." Tiêu Chiến đặt ngón trỏ lên đùi mình, "Bò uốn tới ẹo lui như vậy."
Vương Nhất Bác bĩu môi: "Thật ghê tởm." Tỏ vẻ mình không muốn nghe.
Tiêu Chiến nói tiếp: "Còn là màu xanh lục, thân thể mập mạp."
Vương Nhất Bác đứng lên, vỗ vỗ đất, chuẩn bị đi.
Lúc này Tiêu Chiến lại đứng lên rất nhanh, khẽ kêu lên: "Ngươi, ngươi trước đừng nhúc nhích."
Vương Nhất Bác dừng lại. Tiêu Chiến nhào tới, quấn tay áo phủi lưng cho Vương Nhất Bác, trong miệng đè ép tiếng nói, khẽ kêu một tiếng.
Vương Nhất Bác không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc đầu hơi căng thẳng, lại nhìn Tiêu Chiến khẩn trương bận rộn, ngược lại bình tĩnh hơn. Một con thiêu thân cực lớn từ sau lưng Vương Nhất Bác bay ra, Tiêu Chiến nhìn nhìn Vương Nhất Bác, vỗ vỗ y phục sau lưng hắn nói: "Được rồi."
Vương Nhất Bác thế mà lại làm nũng nói: "Ta... ta rất sợ..." Nói xong liền lao vào trong lòng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tiếp được hắn: "Không sao, đã bị ta đuổi chạy. Đừng sợ."
Vương Nhất Bác cọ cọ gò má lên đầu vai Tiêu Chiến, giống như một con mèo lớn, cọ đến khi Tiêu Chiến sờ sờ đầu Vương Nhất Bác.
Tuy nhìn Tiêu Chiến gầy nhưng trong lòng vừa mềm vừa thơm, Vương Nhất Bác thoải mái thở dài, nói: "Ngươi ôm ta về đi Chiến Chiến, sau đó chúng ta ngủ chung."
Tiêu Chiến cho rằng hắn mệt nhọc, nói: "Chúng ta trở về thôi."
Trên đường trở về, Tiêu Chiến hái được vài quả mướp, nói lát nữa làm canh mướp trứng. Vương Nhất Bác ngoan ngoãn xách rổ chờ, vừa ngáp khóe mắt vừa chảy chút nước mắt. Hắn thật sự mệt.
Tiêu Chiến chào hỏi đám người đi cùng rồi dẫn Vương Nhất Bác đi trước. Mọi người đều cảm thấy thật mới lạ, thiếu gia tiểu bá vương đi theo sau mông Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đi một bước, tiểu thiếu gia cũng đi một bước, Tiêu Chiến không đi, Vương Nhất Bác cũng dừng lại theo.
Vài người nói chuyện phiếm: "Rốt cuộc cũng có người có thể quản được thiếu gia rồi."
"Đúng vậy, cái này phải cảm ơn Chiến ca."
"Nhưng mà hai người đi cũng quá gần, ta thấy thiếu gia quá dính Chiến ca, lúc nãy ta còn nhìn thấy hai người ôm nhau!"
"Thật vậy sao?!"
Vương thiếu gia không nghe thấy những điều này, hắn muốn nắm tay Tiêu Chiến, tay Tiêu Chiến rũ bên cạnh, Vương Nhất Bác đi qua bắt lấy, bóp bóp, nói: "Chiến Chiến, tay ngươi thật nhỏ."
Tiêu Chiến nhìn tay hai người nắm nhau, tay của mình đen đen, lòng bàn tay có vết chai, lúc nãy còn dính bùn đất, cũng không phải là một đôi tay đẹp. Còn tay Vương Nhất Bác rất trắng sạch, ngón tay rất dài, khớp xương đẹp.
Tuy rằng tay nắm rất gần, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy mình và Vương Nhất Bác hẳn là cách rất xa, mình có thể làm cho Vương Nhất Bác rất nhiều, nhưng không thể đòi hỏi Vương Nhất Bác, bởi vì quan hệ của bọn họ không bình đẳng.
Nhưng mà Vương Nhất Bác lại làm rất nhiều, nói rất nhiều, bởi vì hắn nói thích, nhưng thích có giới hạn thời gian không? Tiêu Chiến không đoán được. Y đứng trong một vòng tròn, Vương Nhất Bác bước vào, y sẽ đưa đồ tốt nhất trong vòng tròn này cho Vương Nhất Bác. Nếu có một ngày Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến vẫn sẽ đứng trong vòng tròn này như cũ, sẽ không bước ra một bước nào.
Tiêu Chiến suy nghĩ rất nhiều, Vương Nhất Bác lại nhích tới nhích lui rất vui vẻ, hắn đi vài bước đường, liền muốn nâng tay hai người đang nắm nhau lên nhìn một chút.
Phòng bếp làm mì trộn thịt bằm, Tiêu Chiến lau mặt và tay cho Vương Nhất Bác, thay y phục, lúc bưng lên vừa kịp ăn.
Tiêu Chiến không muốn bưng lên hai phần, Vương Nhất Bác lại la hét muốn Tiêu Chiến ngồi xuống ăn. Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, dù sao cũng rất đói nên liền ngồi xuống ăn.
Vương Nhất Bác húp rột rột vài cái, ăn xong mì rồi. Tiêu Chiến buông đũa lau miệng cho hắn, Vương Nhất Bác nói: "Ngươi ăn trước đi, ta tự lau." Liền cầm khăn hung hăng lau miệng mình vài cái.
Tiêu Chiến đắp chăn cho Vương Nhất Bác đàng hoàng, nói mình phải đi. Vương Nhất Bác bắt lấy tay Tiêu Chiến, hỏi y có thể ở với mình chờ đến khi mình ngủ không.
Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay Vương Nhất Bác làm nũng hơi quá, hỏi: "Muốn ở với ngươi thế nào?"
Vương Nhất Bác dịch người vào trong giường rất mạnh, giường bị hắn lắc phát ra tiếng vang, sau đó hắn vỗ vỗ ván giường: "Ngươi lên đây."
Tiêu Chiến lắc đầu: "Y phục của ta bẩn."
Vương Nhất Bác không vui, hắn nằm một lát, thấy Tiêu Chiến không hề có ý muốn lên, liền làm động tác lớn, hung hăng dịch ra.
Tiêu Chiến nói: "Cẩn thận giường bị ngươi dịch hỏng đó."
Vương Nhất Bác nói: "Dịch hỏng thì vừa lúc ngủ ở phòng ngươi."
Tiêu Chiến cười cười, vỗ chăn nhè nhẹ nói: "Ngủ đi." Vương Nhất Bác nằm nghiêng hướng mặt về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vỗ Vương Nhất Bác nhè nhẹ từng cái từng cái, chỉ chốc lát sau, hắn liền khò khò ngủ say rồi.
Tiêu Chiến đóng cửa phòng đi ra, ở trong sân đụng phải Vương thái thái.
Vương thái thái nói: "Chiến Chiến, Nhất Bác ở trong phòng phải không?"
Tiêu Chiến nói: "Ăn điểm tâm xong, vừa mới ngủ ạ."
Vương thái thái đứng một lát, nói: "Ta vẫn nên trở về thôi."
Tiêu Chiến thấy khuôn mặt của Vương thái thái hơi uể oải, không giống bộ dáng mới vừa tỉnh lại buổi sáng, nói: "Thái thái mới từ bên ngoài trở về sao?"
Vương thái thái quay người lại, giậm chân: "Đứa bé lanh lợi, không được nói cho Nhất Bác."
Tiêu Chiến gật đầu, đồng ý.
- -----
Sáng nay Vương Nhất Bác thức dậy, người không quá lanh lẹ. Đêm qua hắn lại mộng tinh, trong mộng đơn giản là hắn giữ Tiêu Chiến như vậy như vậy, hoặc là Tiêu Chiến chủ động như vậy như vậy. Vương Nhất Bác cảm giác được chăn nệm ẩm ướt, nhưng hắn đang bận làm đến giai đoạn quan trọng nên không muốn tỉnh lại, liền đạp chăn nệm ra một phát, tiếp tục chìm trong mơ bận việc.
Buổi sáng tỉnh lại liền bị tắc mũi, may mắn chỉ là phong hàn nhỏ, thôn trang mời lang trung tới, Vương thái thái sai người đến học đường xin nghỉ. Vương Nhất Bác không muốn uống thuốc, ăn cơm sáng xong liền làm bộ mình không bị bệnh, muốn chạy ra ngoài chơi, cuối cùng bị mấy gã sai vặt ấn vào cửa phòng, kêu khàn tiếng cũng không được bước ra cửa một bước.
🌸🐷🐰🌸