• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

🌸🐷🐰🌸

Vương Nhất Bác mở cửa, kêu lên: "Chiến Chiến."

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác, cười một cái: "Thì ra ngươi ở trong phòng à, ta tưởng ngươi đi đâu chơi rồi." Tiêu Chiến bưng dĩa trái cây trong tay lên cao hơn một chút: "Ăn chút trái cây đi."

Vương Nhất Bác khác thường, khuôn mặt nhỏ căng chặt, cúi đầu chỉnh vạt áo, môi dưới trề ra, nhìn có chút ủy khuất. Tiêu Chiến biết Trịnh tiểu tử cách vách kia đã tới một chuyến, tưởng Vương Nhất Bác chơi chưa đủ, còn nhớ hắn ta nên trong lòng có chút cảm giác khó chịu, nói: "Sao vậy?"

Y muốn tới giúp Vương Nhất Bác chỉnh nhưng Vương Nhất Bác lại như bị sợ hãi, lui về sau một bước. tay của Tiêu Chiến sững sờ ở giữa không trung, y xấu hổ rụt một cái, trước nở nụ cười, nói: "Nhất Bác, chúng ta đến thư phòng luyện chữ đi."

Tiêu Chiến chủ động đến dắt tay Vương Nhất Bác, thư phòng ở phía bắc sương phòng của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tay phải của mình được Tiêu Chiến nắm. tay của Tiêu Chiến có chút thô ráp, còn có chút đen, có lẽ vì thường xuyên làm việc. Vương Nhất Bác nắm nắm, thế nhưng rất mềm, còn nho nhỏ nữa, có lẽ được mình bao lại. Vương Nhất Bác vừa nghĩ, dưới chân liền lảo đảo, giẫm lên bước chân đi theo hắn của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dừng lại ở cửa thư phòng, nói: "Ngươi vào trước đi, ta đến phòng bếp lấy chút đồ ăn cho ngươi."

Thư phòng của Vương gia trang là một căn phòng nho nhỏ, ngày thường ngoại trừ lúc Vương Nhất Bác đến học thì cơ bản không ai đến đây. Vương Nhất Bác ngồi vào chỗ của mình ở trước bàn, thuần thục trải giấy, lúc mài mực, đột nhiên hắn nhớ tới lão phu tử còn giao bài tập về nhà, nói là ở nhà phải đọc sách, sau đó chép một bài văn mà mình thích nhất. Vương Nhất Bác chống cằm nghĩ nghĩ, quyết định lát nữa nói Tiểu Quý đi chợ mua bánh trứng chảy ăn, đột nhiên hơi thèm.

(Bánh trứng chảy 蛋黄酥.)



Tiêu Chiến bưng canh ngân nhĩ đi vào, nói: "Gần đây đổi mùa, nghe thấy ngươi ho khan mấy tiếng, tới đây, uống nhiều canh ngân nhĩ một chút, nhuận phổi."

Vương Nhất Bác trông mong nhìn Tiêu Chiến, nói: "Chiến Chiến, sao ngươi đi lâu vậy? Ngươi xem, mực của ta đã mài xong rồi."

Tiêu Chiến nhìn nghiên mực một cái, thấy mực mài cũng khá tốt, xung quanh cũng không bị dính mực, thấy hắn mong đợi nhìn mình, biết hắn muốn đòi một lời khen ngợi, liền nói: "Nhất Bác thật lợi hại a." Vương Nhất Bác kiêu ngạo ngẩng đầu, khóe miệng cười ra hai dấu ngoặc nhỏ.

Tiêu Chiến đi tới đi lui trước kệ sách, hỏi Vương Nhất Bác muốn xem sách gì. Vương Nhất Bác nói không biết. Tiêu Chiến thấy có một quyển《Hồng Lâu Mộng》mới tinh liền lấy ra lật một cái. Vương Nhất Bác la hét hỏi Tiêu Chiến xem sách gì, mình cũng muốn xem.

Tiêu Chiến đưa sách cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại ngại sách dày, chữ nhỏ, nhìn mà mệt chỉ muốn ngủ, muốn Tiêu Chiến đọc cho hắn nghe. Cánh tay của Tiêu Chiến bị hắn nắm trong tay, tay áo của cánh tay bị kéo kéo, Tiêu Chiến nhịn không được cười, mềm giọng nói: "Được rồi ~ Ta đọc cho ngươi nghe."

Tiêu Chiến hất cằm chỉ chỉ canh ngân nhĩ: "Uống hết canh trước đi, nếu không lát nữa sẽ nguội."

Vương Nhất Bác gặm vành chén, mở to mắt nhìn Tiêu Chiến, ừng ực ừng ực vài hớp liền uống canh xong rồi. Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay Vương Nhất Bác đặc biệt đáng yêu, muốn lấy tay áo lau miệng cho hắn, lại ngại mình dơ nên sờ soạng trên người một vòng, nhưng không tìm thấy khăn mặt.

Vương Nhất Bác nói: "Chiến Chiến, ngươi tìm gì vậy?"

Tiêu Chiến thầm thầm thì thì: "Tìm khăn lau miệng cho ngươi, ở đâu rồi?"

Vương Nhất Bác móc khăn mặt từ trong ngực mình ra, tha thiết đưa qua: "Ta có đây."

Tiêu Chiến cười cười, cầm một góc rút khăn qua. Nhưng vừa kéo, hai người đều thay đổi sắc mặt. Tiêu Chiến phát hiện trong ngực Vương Nhất Bác lại nhét khăn dơ như thế, Vương Nhất Bác lại cho rằng Tiêu Chiến thấy được tinh dịch mà mình cọ ở phía trên.

Vương Nhất Bác muốn lấy khăn lại, Tiêu Chiến lại nhanh hơn bỏ nó vào trong vạt áo: "Sao ngươi nhét khăn mặt dơ như vậy? Lát nữa đi tắm đi, thay y phục luôn."

Vương Nhất Bác không dám nói tiếp nữa, nếu như là trước kia thì hắn đã bị mẫu thân đánh rồi, vừa bị mẫu thân lột y phục vừa chê hắn dơ. Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, âm thanh nho nhỏ: "Ta biết lỗi rồi."

Tiêu Chiến nói: "Không sao, lát nữa ta giặt sạch cho ngươi là được rồi."

Vương Nhất Bác nằm trên giường ở góc thư phòng, Tiêu Chiến ngồi trên ghế bên cạnh. Tiêu Chiến tùy tay lật một tờ, chọn một đoạn đọc cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đọc là khúc Tình Văn xé quạt, nói Bảo Ngọc vì muốn dỗ Tình Văn vui, không chỉ để Tình Văn xé quạt của mình mà còn xé luôn cây quạt khác của vị nha đầu Xạ Nguyệt, khen nàng xé ra tiếng rất hay, phải xé vang thêm chút nữa.

Vương Nhất Bác nghe không hiểu nguyên do, chỉ nghe được hai người bọn họ hòa hảo, nhưng không biết vì sao hai người cãi nhau. Tiêu Chiến lật lật trang trước, tinh tế nói với hắn. Vương Nhất Bác nói: "Bảo Ngọc này cũng thật là, chẳng phải chỉ là một cây quạt thôi sao, sao nổi giận đến vậy?"

Tiêu Chiến mím môi cười: "Thật vậy sao? Lúc trước là ai ở trong xe ngựa phát cáu một trận thật lớn, còn không nói rõ nguyên nhân với người khác?"

Vương Nhất Bác lấy ngón cái gãi gãi lông mày, nhìn y, cười xấu hổ. Đôi mắt của Tiêu Chiến rất lớn, cằm có một chỗ lõm, mỗi một đường cong trên mặt y đều có vẻ đặc biệt xinh đẹp. Hôm nay y mặc một chiếc áo vải thô vàng nhạt, đai lưng là một mảnh vải màu nâu, nhưng ở trong mắt

Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mặc gì cũng đẹp, thế nào cũng đẹp.

Vương Nhất Bác nói: "Hôm qua nương của ta đến phòng ta...... Hôm nay Thiệu Quân cũng đến phòng ta......"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác chớp mắt mấy cái, không biết hắn muốn nói gì.

Vương Nhất Bác cũng không biết mình muốn nói gì. Chắc là: Hôm qua ta nói với nương là ngươi không thích ta. Hôm nay ta muốn ngươi nên tự an ủi. Nhưng Vương Nhất Bác kỳ kỳ quái quái, cũng không nói nên lời, chỉ nuốt nước miếng một cái.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không đáp nên liền đọc tiếp. Chờ đọc xong đoạn này, cảm thấy Bảo Ngọc người này rất thú vị, dự định xem lại từ đầu. Y nhìn Vương Nhất Bác một cái, lại thấy mặt hắn hướng về phía mình, đã ngủ ngon lành rồi. Tiêu Chiến đến sương phòng lấy chăn mỏng đắp lên bụng cho hắn, Vương Nhất Bác ngủ say, bụng nhỏ lúc lên lúc xuống theo hơi thở, khiến Tiêu Chiến cũng buồn ngủ theo.

Tiêu Chiến ngáp một cái, cầm cái chén vừa dùng đến bếp rửa. Sau khi rửa, y đột nhiên nhớ tới trong ngực mình còn có một cái khăn, y thấy khăn mặt dính nước thịt màu nâu, còn có một chút vụn thịt, bên trong còn lẫn vào một ít vật màu trắng hơi khô, Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, lấy bồ kết giặt kỹ, xoa xoa chà chà, y lại nghĩ đến cái gì, thế mà lại đỏ lỗ tai, y nghĩ: Sao có thể a Tiêu

Chiến, hắn vẫn chỉ là tiểu hài tử thôi.

Tiêu Chiến phơi khăn mặt, chuẩn bị đồ cho Vương Nhất Bác tắm rửa, rồi về thư phòng đọc sách.Vương Nhất Bác ngủ thẳng đến khi ăn cơm trưa mới tỉnh lại. Tiêu Chiến hỏi hắn ăn cơm trước hay là tắm trước. Vương Nhất Bác nói muốn tắm trước.

Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác cởi y phục, lúc muốn cởi quần, Vương Nhất Bác giận dỗi muốn tự mình làm, đẩy Tiêu Chiến ra khỏi phòng mấy cái, Tiêu Chiến ở ngoài cửa nói: "Vậy ngươi, vậy ngươi lúc cần ta thì kêu ta, ta ở ngay cạnh cửa."

Vương Nhất Bác không đáp.

Vương Nhất Bác hiếm thấy không ai hầu hạ, tự mình tắm rửa, lúc mặc y phục liền kêu Tiêu Chiến vào hỗ trợ. Tiêu Chiến chỉnh cổ áo cho hắn, hầu kết của Vương Nhất Bác rất lớn, theo hô hấp khẽ động khẽ động, thân thể vừa tắm xong phát ra hơi nóng, Tiêu Chiến cảm thấy mình bị luồng khí nóng này hấp, không chỉ trên mặt nóng mà ngay cả sau lưng cũng bò đầy mồ hôi.

Lúc ăn cơm trưa, Vương Nhất Bác thuận miệng khen một câu bánh nướng thịt tươi sáng nay ăn rất ngon, người trong phòng đều âm thầm ghi nhớ.

Lúc xế chiều, Vương thái thái đến nhà đại tỷ của nàng chơi, thuận tiện dẫn theo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác gọi nàng ấy là dì, con trai Trưởng Tú của nhà dì sắp ra nước ngoài một chuyến, Vương thái thái chạy đến đưa tiễn, tiện thể mang Vương Nhất Bác đi nhìn việc đời.

Gần đây Tiêu Chiến chỉ cần phụ trách việc học của Vương Nhất Bác, nhưng mùa thu hoạch vụ thu, thôn trang thiếu nhân thủ nên Tiêu Chiến không đi theo. Nhưng chuyến này, mãi đến giữa trưa ngày thứ hai, đoàn người của Vương thái thái mới trở về.

Tiêu Chiến đi tìm Vương Nhất Bác hỏi chuyện, thì ra Vương thái thái uống quá say trong buổi tiệc tiễn đưa nên ở lại bên kia ngủ một đêm mới về.

Vương Nhất Bác nói ở bên kia rất nhàm chán, ngủ cũng ngủ không ngon, cả người uể oải. Tiểu Quý hầu hạ lau mặt cho hắn, Vương Nhất Bác bĩu môi lắc đầu, nói muốn Tiêu Chiến tới.

Tiêu Chiến vốn đang ngồi bên cạnh hắn liền đứng lên, nhận khăn trong tay Tiểu Quý, ấn ót của Vương Nhất Bác lau mặt cho hắn, lau trán trước rồi lau qua đôi mắt, cái mũi cao thẳng, gò má trắng nõn, khóe miệng hồng nhạt. Tiêu Chiến nói: "Tắm rửa xong thì ngủ tiếp đi."

Vương Nhất Bác vỗ mí mắt, buồn ngủ mở mắt không nổi, hai tay của hắn vịn cái tay đang lau mặt cho hắn của Tiêu Chiến, cảm giác Tiêu Chiến ngừng động tác, dứt khoát dán cả khuôn mặt lên. Tiêu Chiến lấy một tay khác sờ sờ đầu Vương Nhất Bác: "Vậy ngủ trước đi."

Vương Nhất Bác dí má vào cọ cọ Tiêu Chiến, gật gật đầu.

Tiêu Chiến cẩn thận lau tay cho hắn, để hắn nằm trên giường ngủ. Vương Nhất Bác vùi trong ổ chăn, nói: "Vẫn là trong nhà thoải mái, đúng không Chiến Chiến."

Tiêu Chiến vỗ nhẹ vai hắn: "Ừm, ngủ đi."

🌸🐷🐰🌸

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK