Sự thật chứng minh, “nói trước bước không qua.”
Ví dụ như lúc này, tôi đứng trước quầy lễ tân của một khách sạn hạng sang, nhưng mấy hôm trước tiêu xài quá nhiều nên cà mấy thẻ cũng không đủ tiền thuê hai phòng.
Quá xấu hổ.
Tôi quay lại nhìn thoáng qua Yến Tử An đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh, trầm tư. Bây giờ tôi nói với anh tôi không có tiền thì có mất mặt không, câu trả lời chắc chắn là có.
Tôi do dự trong chớp mắt, đầu nảy ra một ý.
Tôi khẽ ngoắc ngoắc chị lễ tân, thì thào: “Lát nữa anh ấy đến thì chị nói khách sạn chỉ còn một phòng, được không?” Tôi chớp chớp mắt với chị lễ tân.
Chị lễ tân vẻ hiểu ý tôi: “Lúc đó bất kể hai người nói gì thì tôi cứ nói chỉ còn một phòng!”
“Đúng vậy!”
Có thế chứ, hoàn hảo.
Tôi quay đầu định gọi Yến Tử An đến thì lại đâm đầu vào ngực anh.
Má!
Không biết Yến Tử An đứng sau lưng tôi từ lúc nào…
Chuyện tôi mới nói với chị lễ tân anh không nghe thấy chứ, vậy là sẽ biết tôi không có tiền, quá mất mặt!
Tôi yên lặng nhìn biểu hiện Yến Tử An. Chà, hình như anh không có phản ứng gì.
Không đúng, tai anh đỏ lên là cái gì?
Kệ đi! Tôi không mất mặt là được!
Ban đầu tôi định đặt một phòng đôi, ở tạm một đêm là được. Vào phòng mới phát hiện là giường đôi.
Tức là… giường đôi rẻ hơn phòng đôi 30 tệ.
Chị lễ tân quá tốt, nghĩ giùm tôi…
Nhưng mà giường đôi thế này thì khá ngượng ngùng, chênh lệch 30 đồng này tôi trả nổi, vì vậy tôi điện thoại xuống lễ tân.
“Chào chị, chúng tôi muốn đổi phòng.”
“Xin lỗi, chỉ còn một phòng đó thôi.”
“Khụ khụ, là em đây, em muốn đổi phòng.”
“Thật sự chỉ còn một phòng đó.”
“Khụ khụ khụ, ý là nói, cũng có thể không phải phòng này ha ha ha…”
“Chỉ còn căn phòng duy nhất này.”
…
Chị bé này thật cố chấp…