Không còn cách nào, tạm vậy đi, cũng may ngoài giường còn cái sô pha có thể ngủ được.
Từ khi vào phòng, Yến Tử An đã ngồi cứng đờ không nhúc nhích ở trên sô pha. Để đỡ xấu hổ, tôi chủ động đề nghị mình ngủ sô pha, dù gì thì sô pha cũng tương đối nhỏ, con gái ngủ tạm chứ con trai thì không ngủ được.
Yến Tử An liếc nhìn tôi một cái, không nói.
Sắp xếp là vậy, nhưng ai ngờ nửa đêm tôi dậy đi WC, ngủ mơ màng liền trèo lên giường. Còn nghĩ là ôm thú bông bên cạnh, ôm lấy ‘con gấu’ Yến Tử An.
Ngay lập tức, cả hai bừng tỉnh.
“A!”
Tôi giơ tay bật đèn, thấy Yến Tử An kéo chăn, vẻ bị ức hiếp.
Tôi: “Anh đừng vậy chứ, làm như tôi lưu manh lắm.”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Cái rắm ấy!”
Yến Tử An nheo mắt chế nhạo tôi: “Chỉ còn một phòng này, không phải em cố ý đấy chứ?”
Bà nội ơi! Quả nhiên anh nghe thấy!
Mặt mũi ném đến nhà bà nội luôn!
Tôi im lặng cam chịu, không khí hơi xấu hổ.
Tôi hậm hực bò xuống giường, Yến Tử An nhíu mày: “Em ngủ ở đây đi, giường rộng, không ai đụng ai.”
Nói xong lại bỏ thêm câu: “Nếu em cố ý thì cũng không chắc.”
Nghĩ tình cảnh vừa rồi, tôi nhịn!
Tôi lại tắt đèn, nằm cùng Yến Tử An chung một giường, ở giữa như cách một dải ngân hà.
Một lúc sau chúng tôi chưa ai ngủ, còn có thể nghe tiếng trở người của người kia. Tôi trở người, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu.
Tôi cười gượng: “Nghe nhạc không?”
Anh thuận thế xuống núi: “Khụ, cũng được.”
Vì vậy tôi sờ soạng di dộng, bấm mở trình nghe nhạc đúng vào bài lần trước tôi mới nghe…
“Đừng tưởng tôi nhỏ, đừng tưởng tôi nhỏ, tôi nhỏ đến mức anh tìm không thấy
Khi tôi xuất hiện trước mặt anh, dọa anh nhảy dựng nhảy dựng
Clap clap clap dọa anh mất hồn…”
Không khí yên tĩnh.
Yến Tử An: “…”
Tôi nhanh nhẹn tắt nhạc: “Đây là sự cố.”
Trong bóng tối tôi vẫn thấy sắc mặt Yến Tử An xanh mét, anh nhổm nửa người dậy nghiêng qua, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: “Em cố ý?”
Tôi nuốt nước miếng: “Thật sự là sự cố.”
Tôi nghĩ phản ứng của Yến Tử An mạnh mẽ vậy chắc là vì ca từ bài hát làm tổn thương, nghĩ đi nghĩ lại, nghẹn ra mấy chữ: “Tin tưởng bản thân.”
Yến Tử An: “…”