Lúc này đã là 22 giờ đêm, con đường đã khá vắng vẻ, ra đến đường lớn phải đi qua khu vực xóm, cơ mà đèn đường ở đây lại chỉ thấp thoáng được vài cái, hầu như đều bị hỏng.
Dân gian luôn có câu "Đi đêm sẽ có ngày gặp ma", vốn dĩ đã là vậy, Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh cẩn thận đi ngang qua từng bãi đất trống, dường như cảm thấy một luồng khí lạnh ngay sau lưng.
Cả hai là pháp sư nên nhìn thấy ma là chuyện bình thường, hai người luôn giữ một cái đầu lạnh khi gặp phải một chuyện gì đó bất thường, bình tĩnh quan sát và sử lý chuyện bất trắc.
"Nó đang ở sau chúng ta" - Liên Kim Anh nhỏ giọng, dường như cảm nhận được thứ đang sợ đó.
"Ừ, và tao chắc chắn nó chính là thứ quỷ quái ở trên chiếc xe ban nãy." - Nhất Kiến Thành miệng lưỡi sắc bén, thoáng chốc đã nhận ra khí tức của loại âm khí nặng nề này.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Đánh lạc hướng nó, tao sẽ làm pháp trận diệt trừ nó"
"Ừ" - Cô gật nhẹ đầu, nhắm chặt mắt, tay nắm chặt không để lộ ngón cái để tránh bị kéo đi, cô từ từ quay đầu lại.
"Chuẩn bị, đừng để bị nhập đấy" - Nhất Kiến Thành ghé vào tai cô nói khẽ, sau lại đút tay vào túi lấy ra đồ hành pháp.
"Biết rồi" - Liên Kim Anh nhắm nghiền mắt, vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Hãy đi theo ta hỡi quỷ hồn vất vưởng"
Câu niệm chú được lặp đi lặp lại, Liên Kim Anh sau khi đã kéo được thứ quỷ quái đó chú ý đến mình, liền quay đầu ra bên phải, hướng vuông góc với trận pháp mà Nhất Kiến Thành đã sắp đặt sẵn.
Xong xuôi, hắn ngồi ở sau trận pháp, đối diện trực tiếp với con quỷ đó.
Sau hắn cầm lấy thanh kiếm gỗ, đưa lên trước mặt và bắt đầu niệm chú.
"Hỡi các hiền hồn thiện vong
Nghe lời ta thỉnh mau mau đáo tràng
Xin hồn mở lối dẫn đường
Cho ta vây giữ quỷ hồn đứng kia!"
Rồi ngay lập tức, ánh sáng từ cây kiếm chiếu thẳng vào con quỷ đó.
"Graaaa" - Tiếng gào thảm khốc của nó làm trấn động một vùng, cũng may là đường vắng nên chẳng có gì đáng lo.
Song, Nhất Kiến Thành lấy từ trong túi ra một chiếc hồ lô có khắc một chữ "ác", mở bình ra và ngay lập tức, nó bị chiếc hồ lô hút vào trong, tiếng kêu gào chính là thứ cuối cùng hắn và Liên Kim Anh nghe được sau khi đã bị hút vào bình.
"Âm khí rất nặng, chắc là ma ngàn năm nhỉ?" - Nhất Kiến Thành quay sang nhìn cô, cũng hơi ngạc nhiên vì cô bây giờ chỉ đứng một chỗ, trân trân ngước lên bất động.
Cũng không bất ngờ lắm vì hắn cũng đã nhìn thấy cô bị nhập khá nhiều lần, cũng không phải là không biết cách giải, chỉ là hắn muốn xem xem tại sao nó lại nhập cô.
Hắn đến gần cô, hít thở đều và đỡ cô ngồi xuống, sau đó lấy một bình rượu, một túi máu gà dự trữ vẽ ra một trận pháp, đặt ra một lư hương và bắt đầu cúng.
"Hỡi hồn đang nhập vào thân xác này
Mau cho ta biết danh tính"
Yên ắng chờ đợi kết quả, bỗng hắn nghe thấy tiếng khóc, nó phát ra từ miệng Kim Anh.
"Hức...huhuhu..." - Tiếng khóc đứt quãng, đầy nét ngây thơ của một đứa trẻ.
"Linh hồn nhỏ tuổi sao?"
"Chú...chú ơi...cảm ơn chú nhiều...hức..." - Giọng nói gần như vang vọng, thánh thót nhưng đậm mùi oán khí.
"Sao lại cảm ơn ta" - Nhất Kiến Thành chẳng hiểu tại sao, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi mắt tức tưởi của Kim Anh đang bị nhập.
"Vì...vì chú đã giúp gia đình cháu trả thù" - Hai chữ trả thù được linh hồn nhí ấy nhấn mạnh.
Cuối cùng hắn cũng biết tại sao lại thành ra như vậy.
"Không có gì, nếu không còn gì nữa thì thoát hồn đi" - Nhất Kiến Thành lạnh lùng ra lệnh cho linh hồn đó, đối với hắn của hiện giờ, hồn ma và người vẫn là không thể hòa hợp.
"Vâng, à chú, cái anh ở trong chuỗi vòng đó, hình như đang rất đói thì phải a" - Hồn ma nhí ấy cười tươi chỉ tay vào chuỗi vòng trong chiếc túi đã bị lộ ra của hắn.
Giờ hắn mới nhận ra rằng hắn đã quên cho cậu ăn, chắc giờ cậu đang đói lắm.
"Ta biết rồi"
"Vâng, vậy cháu chào chú" - Hồn ma nhí ấy lễ phép chào rồi xuất hồn, Liên Kim Anh bây giờ mới tỉnh lại.
"Chuyện gì vừa xảy ra?" - Liên Kim Anh chẳng hiểu chuyện gì, cứ ngơ ngơ như một đứa ngốc.
"Mày vừa bị nhập thôi, nhanh lên, đứng dậy, chúng ta cần đến thành phố nhanh nhất có thể" - Nhất Kiến Thành ra vẻ sốt ruột, vì sợ cậu sẽ đói rã rời mất, mặc dù cậu là linh hồn.
"Ơ từ từ" - Liên Kim Anh bị hối cũng ríu rít đứng dậy, vì bị ngồi ở tư thế quỳ nên chân cô khá tê, khập khiễng bước đi theo sau hắn.
"Ta cần thuê một phòng trọ" - Nhất Kiến Thành đột ngột dừng lại rồi đổi ý.
"Mày bị điên hả? Tầm này đã là mấy giờ, mày tính thuê phòng kiểu gì khi quanh đây chẳng còn nhà nào sáng đèn?"
"Tao không cần biết, giờ ta phải nghỉ chân từ đây đến sáng, như vậy mới có sức lên được thành phố" - Nhất Kiến Thành cứng đầu bước đi, Liên Kim Anh không khuyên được cũng bất lực đi theo.
"Tao cũng chịu cái tính khí của mày"