• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*Author: Xin phép cho tình tiết chương này nhanh hơn một chút)

Đêm hôm đó, Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh không hề ngủ, họ dường như rất tập trung cho lời giải của câu hỏi bí ẩn này, mãi cho đến lúc khỏi hành, hắn mới nghĩ ra một cách.

Hắn nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài, ngay buổi sáng sớm tránh bị người khác đến làm phiền.

Liên Kim Anh chưa giải ra nên cũng háo hức muốn xem cách mà Nhất Kiến Thành đã giải.

"Thế nào Kiến Thành? Mày nghĩ ra được gì?"

Nhất Kiến Thành dẫn cô ra một bãi đất trống và bỏ hoang, rất ít người qua lại, đặt tờ giấy lên nền cỏ và bắt đầu giải thích.

Sau bảy nghìn bảy trăm bốn mươi chín lần giải thích và tìm ra đáp án, họ cũng có được câu trả lời.

Vẫn là phải xách cái hành lý to chà bá ấy trên lưng, nặng chết mất.



...

"Tới rồi" - Nhất Kiến Thành dừng lại, thở hổn hển trước nơi cần đến, phải chăng nơi này là trung tâm thành phố, nếu vậy mới khiến cả hai mệt bở hơi tai.

Hai người là dân nông thôn, cũng không chắc được, bởi họ từng sống ở thành thị từ bé tới lớn, chẳng qua là không thích náo nhiệt, nên chắc mới tự đưa ra quyết định về nông thôn sống.

Cha mẹ Kim Anh mất cũng khá lâu, điều này chưa được cô tiết lộ, bởi cô có tính rất hay cáu gắt khi nhắc đến cha mẹ của mình, nên chưa ai dám hỏi. Một người ngoài cuộc, thì sao dám can thiệp vào chuyện của người khác. Trong chuyện này chắc chỉ có mỗi Kiến Thành hiểu, bởi nhìn qua thái độ của hắn đối với cô, giống tình anh em, mặc dù đôi lúc cũng có khịa nhau vài câu, nhưng hầu như họ chưa bao giờ rạn nứt, bị chia rẽ.

Không phải yêu, cũng không phải quý. Họ trân trọng tình anh em này, không muốn nó đi quá xa.

Sau khi đã ổn định tinh thần, hai người bước chân vào cánh cửa lớn, nơi này chắc là nhà thờ.

Không phải lần đầu đặt chân tới đây nên họ cũng chẳng bất ngờ gì cho cam. Nhất Kiến Thành tỉ mỉ quan sát từng chi tiết trong nhà thờ mới được tu sửa, chỉ thấy hắn thoảng lại ồ lên đầy trầm trồ khi nhìn thấy vật mới lạ.

Liên Kim Anh chẳng quan tâm hắn làm gì, đầu óc cứ như trên mây. Có lẽ trên đường đến đây, cô nhìn thấy một cô nàng xinh đẹp nào đó chăng.

Ừm, và đúng như dự đoán, miệng cô cứ lẩm bẩm một điều gì đó, sau lại reo lên đầy phấn khích. Chắc là đang lên kế hoạch bắt một cô gái về làm vợ.

Nhất Kiến Thành thôi không nhìn xung quanh nữa, hắn lấy trong túi ra chiếc chuỗi phong thủy và mở nút.

Linh hồn của cậu bay ra, cậu đón lấy không khí bên ngoài rồi chợt khựng lại. Cả người bắt đầu run rẩy không ngừng.

"Kiến, Kiến Thành, đằng kia..." - Tiêu Tư Văn núp sau lưng hắn, tay cứ chỉ vào một chỗ ngồi bất định.



"Đằng đó?" - Nhất Kiến Thành nhướn mày quay lại hỏi.

"Chỗ đó, chỗ đó có âm khí, rất mạnh" - Tiêu Tư Văn không nói thành lời, vì bản thân là một hồn ma yếu đuối, rất nhanh sẽ bị dọa sợ bởi những thứ không nên thấy.

"Đúng là có âm khí, mà ta lại chẳng biết nó ở đâu, ai dè lại ở đó" - Liên Kim Anh khịt mũi nhíu mày, cô cũng như hắn, cảm nhận được âm khí, cũng khá nặng, nhưng đây lại là lần đầu tiên Tiêu Tư Văn sợ đến mức này, là cái gì có thể khiến cậu sợ đến vậy?

"Haha, nhạy bén thật đó tiểu vong hồn" - Một giọng nói trầm đến cực độ, nó phát ra từ sau lưng của cả ba.

Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh giật mình quay lại, từ hàng ghế thứ hai dãy bên phải, có thể thấy được một người đàn ông, với đôi vai rộng, đủ để che khuất một người. Gã đội một chiếc mũ màu nâu đen.

Nếu nói nhà thờ này không có ai đang cư ngụ thì cũng chính xác, một điều khó hiểu ở đây, rằng lúc mới bước vào, không một ai trong hai người nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông kia ở chiếc ghế đó. Nếu như gã núp dưới ghế, thì chắc chắn một điều sẽ không thể qua mắt được Nhất Kiến Thành khi đi khám phá nhìn thứ mới mẻ trong đây.

Nếu vậy gã ngồi đó từ bao giờ? Bay?

Không một tiếng động, tai của Nhất Kiến Thành cực kì nhạy bén, dù có nhỏ tiếng cỡ nào cũng có thể phát giác. Vậy thì điều gì khiến hắn không thể nhận ra có người trong ngôi nhà thờ này?

Thôi không suy nghĩ, thật ra là bởi họ đã bị giọng của Tiêu Tư Văn làm cho hoàn hồn.

"Chú, chú là cái người bữa cứu cháu thoát khỏi mấy con ma xấu" - Tiêu Tư Văn chỉ tay vào gã, vui mừng reo lên. Chỉ mới đây thôi, khi nhìn vào dáng vẻ kia, cậu đã nhận ra ngay người đàn ông đã từng gặp cậu lúc còn ở quê.

"Là nhóc sao? Tiểu vong hồn nhỏ?" - Gã không quay người lại, chỉ đáp bằng cái giọng trìu mến kia, khác hoàn toàn với cách nói chuyện với hắn lúc nãy.

"Chuyện gì...tiểu Văn? Em quen gã đó sao?" - Nhất Kiến Thành nhướn mày nhìn chằm chằm Tiêu Tư Văn, kì thực bất ngờ khi hắn chưa gặp gã này bao giờ mà cậu lại gặp được.

"Ưm, vâng" - Tiêu Tư Văn ngây ngốc, chỉ gật đầu thật thà, Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh càng khó chịu hơn.

"Em, gặp gã đó ở đâu?" - Liên Kim Anh đi đến chỗ cậu, khẽ khom người xuống nhìn. Vì cậu thấp hơn cô một cái đầu nên mỗi lần nhìn cô đều phải ngước lên.

Tất nhiên là Nhất Kiến Thành cũng cao hơn cô nửa cái đầu.

"Em gặp chú ấy ở quê" - Tiêu Tư Văn cười híp mắt, cậu không giấu sự vui vẻ trong lòng.

"Ở quê?" - Nhất Kiến Thành nhíu mày, rõ ràng hắn cũng ở đó, tại sao lại không thấy gã bao giờ?

"Vâng, ở quê, em bị một con ma xấuuu xa đánh, may có chú ấy cứu em" - Tiêu Tư Văn dang tay minh họa, dáng vẻ cực kì đáng yêu.

Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh không hẹn mà nhìn chằm chằm vào gã, gã vẫn giữ cái sự bình tĩnh kia, dường như không có cảm giác có người đang nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK